Sau khi giải quyết được một vấn đề phiền lòng, thời gian thường trôi rất nhanh. Lý Trạch Phân chỉ nhớ mình vừa bị đuổi đến Kinh Đại không lâu, mới chớp mắt mà đã hoàn thành được 7 8 phần của kế hoạch và nhiệm vụ chương trình học rồi, rất nhanh sẽ được quay về đội. Từ tháng 11 đã chuyển thành tháng 12, Tết Dương lịch cũng đã cận kề, trong khuôn viên trường học trở nên rất náo nhiệt.
Trong văn phòng tạm thời của Lý Trạch Phân, vài vị giảng viên và giáo sư đang tán gẫu với nhau. Có một học sinh trung học đeo mắt kính đang ngồi trong một góc phòng, hết sức chăm chú làm bài tập trước mắt, dường như ngăn cách hoàn toàn với tiếng ồn ào của đám người lớn.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, nhưng sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch thì đa số các đơn vị đều đi làm bình thường. Tuy nhiên các trường tiểu học và trung học công lập vẫn đóng cửa nghỉ vì chính sách bãi bỏ học bù của Bộ Giáo Dục, chính vì thế mà có học sinh trung học xuất hiện ở đây.
Lý Trạch Phân có nói chuyện vài câu, cô ta tên là Tiết Tuyết, là con gái của giáo sư Tiết đang ngồi làm việc ở phía sau cửa phòng kia. Vì hai vợ chồng giáo sư Tiết đều đi làm nên không yên tâm để con gái duy nhất mới mười mấy tuổi của mình ở nhà, vì thế đã mang con đến văn phòng để vừa trông chừng vừa làm việc.
Tiết Tuyết đã ngồi trong góc cả ngày, trừ bữa trưa xuống nhà ăn ăn cơm, đi vệ sinh 3 lần thì đã hơn 8 tiếng rồi chưa nhấc mông ra khỏi ghế. Sáng sớm lúc đến vẫn còn khoảng 20 trang bài tập, đến khi còn 3 phút nữa là đến 5 giờ tan ca thì đã làm được hơn 10 trang rồi.
“Con bé đúng thật là rất chăm chỉ, học cả ngày rồi đấy, hôm nay rõ ràng là ngày nghỉ mà.” Không biết từ khi nào chủ đề nói chuyện phiếm đã chuyển sang Tiết Tuyết rồi.
Nghe đồng nghiệp khen con mình, mắt giáo sư Tiết sáng lên, cực kỳ hứng phấn nhưng vẫn nói: “Ầy, giả vờ, giả vờ đấy. Nếu thật sự nó nỗ lực thì sao chỉ đứng thứ 3 trong kỳ thi vừa rồi được chứ.”
Lý Trạch Phân xoay đầu lại nhìn Tiết Tuyết, phát hiện cây bút của cô ta hơi khựng lại, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi gì.
“Giáo sư Tiết lại khiêm tốn rồi, trường trung học của Tiểu Tuyết trực thuộc Kinh Đại đúng không? Dựa vào tỉ lệ của trường trung học Kinh Đại mà nói thì 10 thứ hạng đầu sau này chắc chắn sẽ nhập học vào Kinh Đại rồi. Phải chúc mừng anh trước, quả là hổ phụ không sinh khuyển tử đấy.”
Giáo sư Tiết là người có chức danh và bằng cấp cao nhất trong văn phòng, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng nhất, vì thế mọi người cứ anh một câu tôi một câu mà vỗ mông ngựa, dù sao cũng chỉ là những lời chém gió.
“Mới cấp 2 thôi, chắc gì mà chắc chứ, với tính cách của nó mà nói, nếu không chú tâm đến thì cả thi được vào trường cấp 3 không cũng là một vấn đề.” Giáo sư Tiết vẫn khiêm tốn, “Nằm trong 10 hạng đầu là phải bỏ ra rất nhiều tiền cho nó đi học thêm đấy, nó cũng chỉ chuyên học vẹt, học tủ mới có thể miễn cưỡng duy trì được thứ hạng này.”
“Nhớ khi xưa tôi làm gì có điều kiện tốt như thế, chỉ có một quyển sách tham khảo, lật đi lật lại đến khi nát bấy, sổ ghi chép của tôi còn dày hơn cả sách giáo khoa, dần dà cũng bị cận thị.” Ông ta rất khiêm tốn, giờ đã khiêm tốn tới trên bản thân mình, “Trẻ con bây giờ không chịu cố gắng chút nào cả. Suy nghĩ lung tung, chẳng làm ra tích sự gì đã đòi nghỉ ngơi rồi.”
“Đúng thế đấy,” Thuận theo quy tắc “Giáo sư Tiết nói đều đúng”, một giảng viên trẻ nói phụ họa theo, “Nhìn những đứa trẻ ở Kinh Đại đây kia, trước khi chúng ta làm sao so được như thế? Việc học thì không chăm chỉ làm cho tốt, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào câu lạc bộ rồi cuộc thi khởi nghiệp gì gì đó, học 3 ngày đã xin nghỉ hết 2, trên CV thoạt nhìn đầy ắp, nhưng cũng chỉ là hư danh mà thôi.”
Giáo sư Tiết: “Hết cách rồi, xu hướng hiện tại là thế mà. Muốn học theo người phương Tây cái gì mà giải tỏa áp lực, cá nhân hóa, giáo dục chất lượng rồi phát triển toàn diện. Cuối cùng là dạy ra một đám công tử bột, đầu óc đều trống rỗng. Cứ tiếp tục thế này thì tương lai của Đường Quốc e là nguy to trong tay đám này.”
“À… Đúng rồi, giáo sư Tiết, anh cho Tiểu Tuyết học thêm ở đâu thế? Con của tôi cũng sắp lên cấp 2 rồi, phải nhanh lên mới được, lúc trước bàn bạc thì vợ tôi không cho, bảo là để nó tự do phát triển, nhưng với thành tích hiện giờ thì vào trường trung học trọng điểm cũng khó rồi.”
“À, chỗ đó tên là “Giáo dục Elite”. Chỉ dạy lớp nhỏ và dạy ở nhà thôi, điều kiện đầu vào cũng khá cao, có vài yêu cầu nhất định về điều kiện gia đình và tố chất của học sinh, giá cả cũng không thấp đâu. Tôi sẽ viết thư giới thiệu cho cậu, cậu đưa con mình tới đó thử đi, làm 1 bài kiểm tra phụ huynh, 1 bài kiểm tra học sinh, xem kết quả thế nào.”
“Ôi, phụ huynh cũng phải kiểm tra à?”
Giáo sư Tiết: “Chứ không thì sao? Chất lượng dân của nước ta không phát triển được cũng là vì càng lớn càng không cần kiểm tra năng lực nữa đấy, đa số người giỏi thì lại không muốn sinh nhiều, còn người không có năng lực lại sinh 2 3 4 đứa, đời này nối đời sau, nhân tài càng ngày càng ít mà phế vật càng ngày càng nhiều. Tôi thấy chính phủ nên làm ra một chính sách khống chế sinh đẻ đi là vừa.”
“Cũng có lý. Được rồi, tôi sẽ đi thử, cảm ơn giáo sư Tiết.”
Giáo sư Tiết: “Ừ, đi thử đi. Tôi có thể đảm bảo chuyện giới thiệu, ông chủ và giảng viên chính ở đó tên Ngụy Vu Vĩ, là tiến sĩ tốt nghiệp Gia Đại*, tôi có quen biết với cha mẹ cậu ta, cha cậu ta là giáo sư của Gia Đại đấy.”
(*) Đại học Nữ Hoàng.“Ồ Gia Đại à, top 10 thế giới đấy.”
“Đúng rồi, nếu tôi nhớ lầm thì tiến sĩ Lý cũng là tốt nghiệp từ Gia Đại đúng không?”
Đột nhiên bị nhắc đến khiến Lý Trạch Phân hơi giật mình một chút, sau đó cũng gật đầu cười đáp lại.
“Hả? Tiểu Lý cũng là từ Gia Đại à?” Giáo sư Tiết cũng chuyển sự chú ý lên người Lý Trạch Phân, “Nhìn cô cũng trạc tuổi Tiểu Ngụy, chắc là có quen nhỉ?”
Trường lớn như thế, dù có gần tuổi nhau thì sao có thể quen được hết sinh viên trong trường chứ? Lý Trạch Phân vô thức định lắc đầu, nhưng một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.
Ngụy Vu Vĩ, Ngụy Vu Vĩ…
— “Chỉ điện hạ tốt nghiệp ở Gia Đại ư, nói thế thì chúng ta không chỉ là bạn học cấp 3 mà còn là bạn học đại học đấy.”
3 chữ “Ngụy Vu Vĩ” này trùng khớp với gương mặt của một người trong buổi tiệc họp lớp tháng trước ở Lạc Dương.
“Cũng xem như có duyên, đã từng gặp một lần rồi ạ.” Sau khi nhớ lại, Lý Trạch Phân cũng nói thật.
“Ồ, tiến sĩ Lý cũng quen thầy giáo Ngụy kia à, vậy nếu con tôi không vào được Giáo dục Elite thì phải nhờ cô giúp đỡ rồi.”
“… Thầy Phan khách sáo rồi,” Lý Trạch Phân cố nặn ra một nụ cười lúng túng nhưng không thất lễ, “Với khả năng của con trai thầy thì sao có thể không thi vào được chứ.”
Thầy Phan: “A ha ha ha ha, cô Lý nói quá rồi.”
Câu chuyện phiếm không có chủ đề cố định này cứ thế kéo dài từ 2 giờ 30 đến 5 giờ, ngay khi tiếng chuông đồng hồ trên tường vừa reo lên, những người vừa nãy như dính keo trên ghế đã đồng loạt đứng dậy, sắp xếp túi xách, mặc áo khhoác, chưa đến 3 phút sau, trong văn phòng chỉ còn Lý Trạch Phân, giáo sư Tiết và Tiết Tuyết.
“Thấy đồng nghiệp vừa nghe tan làm đã như bôi mỡ vào chân, giáo sư Tiết thở dài một tiếng: “Ầy, đám trẻ bây giờ đúng thật là.” Ông ta lắc đầu ngao ngán, rất có khí chất của một dân học Nho.
Lý Trạch Phân giấu đi khóe miệng giễu cợt, chậm rãi đứng lên cung kính cúi chào giáo sư Tiết: “Giáo sư Tiết, tôi cũng về trước đây.”
“À, cô về đi.” Giáo sư Tiết vẫy tay, “Từ ngày mai là không tới nữa rồi à?”
“Ừm, nên về cảnh đội rồi ạ. Nhưng sau khi chính thức khai giảng sang năm sẽ còn mượn bàn làm việc ở đây vài lần nữa.” Lý Trạch Phân lễ phép đáp.
Giáo sư Tiết: “Vậy được, tôi sẽ nói mọi người không đụng tới đồ trên bàn giúp cô.”
“Cảm ơn giáo sư Tiết.” Nói cảm ơn xong, Lý Trạch Phân đi đến bên cạnh Tiết Tuyết, không lên tiếng mà chỉ khẽ gật đầu với cô ta để tạm biệt.
Giáo sư Tiết thấy động tác này của Lý Trạch Phân, vì phép xã giao nên không thể không rút bài tập của con gái đi: “Sao lại vô lễ như thế? Còn không mau tạm biệt tiến sĩ Lý đi?”
Trên mặt Tiết Tuyết hiện lên một tia không vui, nhưng vẫn lịch sự làm theo: “Tạm biệt tiến sĩ Lý.” Tiếng nhỏ như muỗi kêu.
“Tạm biệt Tiểu Tuyết.” Lý Trạch Phân cong mày đáp lại.
Ra khỏi khuôn viên Kinh Đại, Lý Trạch Phân theo thói quen leo lên xe buýt số 34. Tuyến 34 có 3 trạm ở quảng trường Vạn Hưng, cô thường ăn tối ở đó rồi bắt tàu điện ngầm về nhà.
Tuyến xe buýt số 34 này là tuyến cũ, không đi thẳng tới trung tâm thương mại ở quảng trường Vạn Hưng như các tuyến mới, Lý Trạch Phân phải đi bộ 5 phút mới đến được. Vì tiết kiệm thời gian nên bình thường cô đều đi đường tắt ngang qua chuỗi nhà sách Hoàng Gia.
Đi vào cửa chính của nhà sách rồi ra từ cửa sau. Vì sự đông đúc trên xe buýt không còn nữa nên cảm giác khó chịu cũng biến mất theo. Lý Trạch Phân hít sâu một hơi rồi chậm rãi bước đi.
Ở Trường An, tháng 12 đã hoàn toàn là bắt đầu mùa đông rồi, tuy không hiểu vì tuyết đầu mùa năm nay đến giờ vẫn chưa thấy đâu, nhưng nhiệt độ đã sớm phá kỷ lục rồi, hôm nay đúng lúc chỉ số âm luôn.
Lý Trạch Phân mặc một cái áo phao, không biết là thói quen từ khi nào mà cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi dài tay bên trong. Đến chiếc quần tây đang mặc cũng mỏng manh, kết hợp với chiếc quần thu lạc quẻ. Nếu những người đồng trang lứa với cô ăn mặc như thế hẳn sẽ bị người lớn trong nhà cằn nhắn, nhưng Lý Trạch Phân thì tốt hơn… trong nhà cô không có người lớn nào mắng cô phải mặc thêm quần áo cả.
Cô thở phào một hơi, thở ra một làn sương trắng trong không khí khiến chiếc kính râm bị mờ đi, nhưng cô lại chẳng muốn tháo nó xuống. Vì dù kẻ đó trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào thoát ra để gây hại cho đất nước nữa, nhưng những thứ hắn để lại kia, Lý Trạch Phân nhất thời không có cách nào nhổ sạch được hết.
Ví dụ như… “Mày có biết không, màu mắt của mày, thật sự rất ghê tởm.”
Lý Trạch Phân đẩy kính râm lên, nụ cười trên khóe miệng cũng nhạt bớt.
Sắp đến Tết Dương lịch rồi, sau đó lại là Tết Âm lịch.
Tết Âm lịch sẽ phải quay về. Nhưng sau khi quay về… Dù thứ chướng mắt mình không còn ở đó nữa, nhưng cũng không có nghĩa là bản thân đã thuộc về nơi đó.
Suy cho cùng thì mình thuộc về nơi nào?
Tên của Lý Đường, tự của Lý Đường, nhưng ghép lại… Lại không hợp mắt ở thành Tử Vi kia.
Nụ cười trên khóe miệng cô đã hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa cô vẫn còn một chuyện đến tận bây giờ chưa kịp làm — tiết lộ bí mật hoàng gia, bôi đen hình tượng hoàng thất.
Lý Trạch Phân biết rõ mình bày ra trận này, dù Thái tử, Thái tôn có ý như thế nào thì chắc chắn cũng nói vài lời trước mặt Bệ hạ. Để Lý Trạch Phân không bị liệt vào sổ đen tôn thất, để cứu vớt những rắc rối mà Lý Trạch Phân đã gây ra.
Thật ra nếu đặt bàn đòn cân trong lòng của Lý Trạch Phân thì những thứ này đều nhẹ nhàng, cùng lắm là gì gia pháp phạt một trận, đến quỳ trước tông miếu của liệt tổ liệt tông.
Vấn đề lớn nhất chính là… Người kia có phản ứng như thế nào.
Dù sao họ Cao kia cũng đã sắm vai vợ chồng mẫu mực với bà ta 23 năm, chuyện này vừa xảy ra đã lập tức đưa bà ta lên đầu sóng ngọn gió. Tuy Lý Trạch Phân không nghe ngóng gì nhiều, nhưng cũng đại khái biết được 1 tháng nay những hoạt động nghiên cứu khoa học của bà ta đều không yên dưới sự nhòm ngó của truyền thông, nghĩ thôi cũng tưởng tưởng ra được vẻ mặt tối sầm kia.
Nhưng cho đến giờ, bà ta vẫn không liên lạc với Lý Trạch Phân, không trách cứ, cũng không…
Nghĩ đến sự thật này, Lý Trạch Phân cảm thấy hơi… vô cớ khó chịu.
Cô cứ thế vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung, trong đầu chợt có một cảm giác khác thường không giải thích nổi. Cô vô thức dừng lại.
Cơ thể còn chưa kịp nghiêng về trước theo quán tình thì phía trước nửa bước…
Bốp! Một vật gì đó đột nhiên từ trên cao rơi xuống.
Trong khoảnh khắc thứ đó rơi xuống đất, các mảnh vỡ vung vãi khắp nơi. Lý Trạch Phân bất giác lùi về sau nửa bước, giơ tay che mặt mình lại. Tay còn chưa kịp giơ lên thì lòng bàn tay đã truyền đến cảm giác đau buốt. Không, không chỉ có lòng bàn tay mà còn có bắp chân nơi áo phao không thể che được.
Nhưng cũng là trong rủi có may, dù sao thì cô đã kịp dừng lại 1 giây trước khi xảy ra chuyện, nếu không thứ này sẽ đáp xuống ngay đỉnh đầu cô.
Trước khi cảm giác sợ hãi lấn át lý trí, cô nhanh chóng quét mặt nhìn xung quanh một vòng. Sau đó mơ hồ thấy được một cái bóng ở sau con hẻm nhỏ bên phải. Cô không màng vết thương trên người mình, cũng không cố xác nhận xem thứ vừa xuýt giết chết mình là gì, chỉ theo bản năng đuổi theo cái bóng đó.