Cái nóng như thiêu đốt của buổi trưa rốt cuộc cũng biến mất lúc 6, 7 giờ, dù vẫn còn mặt trời nhưng dưới làn gió đêm, ai mặc áo tay ngắn đi trên đường đều cảm thấy hơi ớn lạnh.
Một trận gió thổi qua, Lan Khâm nhanh chóng khép cổ áo lại, nhưng Lý Trạch Phân lại không cảm thấy khó chịu gì.
Lúc này họ đang đi trên một con phố không người, hai bên đường có vài tiệm ăn và tiệm tạp hoá mở cửa thưa thớt. Công việc kinh doanh ở đây xem ra khá bình thường, ngay cả chữ “Diện” trên bảng hiệu bị rơi xuống cũng không sửa lại.
Tóc, nước bọt và chất dịch cơ thể được tìm thấy trong biệt thự đã được gửi đến Trung tâm Giám định tư pháp vào buổi trưa. Kết quả cũng đã được đưa tới cách đây vài giờ, DNA hoàn toàn trùng khớp với cái lưỡi kia. Cảnh sát cũng đã xác minh với Giải trí Đạt Hỏa về căn biệt thự, đúng là Uông Ca đang sống ở đó.
Nói cách khác, danh tính của nạn nhân thứ hai chưa rõ sống chết đã được xác minh.
Đương nhiên đội điều tra đặc biệt đã xin lệnh khám xét. Vì Giải trí Đạt Hỏa bị nghi ngờ phá huỷ chứng cứ và ngăn cản điều tra nên lần này luật sư của họ cũng không ngăn được cảnh sát. Sau khi tiến hành kiểm tra qua thảm trong biệt thự và ký túc xá của Giải trí Đạt Hỏa, họ đã tiến hành thẩm vấn các nhân viên có liên quan đến Uông Ca và Phạm Xương.
Về việc che giấu chuyện Uông Ca mất tích, nhân viên của Giải trí Đạt Hỏa giải thích: “Dù sao thì Uông Ca cũng là nghệ sĩ nữ, nếu chuyện cô ấy mất tích bị lan truyền rất dễ gây ra những tin đồn không hay ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ấy.”
Về người đàn ông mặc đồ đen đột nhập vào biệt thự, Giải trí Đạt Hỏa nói họ “không hề hay biết”. Mặc dù mảnh giấy vụn còn sót lại có vết chữ vạch trần chương trình tuyển tú năm đó đã ngầm ép buộc thí sinh tham gia bán thân, nhưng vì gã đột nhập đã bị bắt tại chỗ, hắn khẳng định mình không bị ai sai khiến, đốt nhật ký cũng chỉ là ý tưởng bất chợt của hắn nên đội điều tra cũng không thể tìm ra manh mối đột phá theo hướng này được. Vụ việc này sau đó cũng được chuyển giao cho đội Chống nội dung khiêu dâm và chống tội phạm bất hợp pháp.
Về việc Uông Ca mất tích, theo lời khai của Kim Quý thì họ đã đến nhà Uông Ca để đón cô ấy tham gia một chương trình tạp kỹ sáng thứ Năm tuần trước, ngày 27 tháng 8, sau đó mới phát hiện cô ấy đã mất tích. Không có ai trong biệt thự, nồi cơm vẫn đang ở chế độ giữ ấm, cơm còn nguyên bên trong. Ô tô và xe đạp leo núi vẫn nằm trong nhà để xe, có vẻ như cô ấy đã đi bộ đi đâu đó vào tối qua. Điện thoại cũng không ai bắt máy, WeChat không trả lời, liên lạc với những người bạn thân thiết với cô ấy cũng không ai biết cô ấy đã đi đâu.
Đội điều tra đặc biệt đã xem qua camera giám sát ở khu biệt thự, phát hiện rạng sáng ngày 27 tháng 8 có một bóng người nhìn giống Uông Ca cầm điện thoại vội vã bước ra khỏi cửa. Người đó nhìn trái nhìn phải, liên tục kiểm tra điện thoại, hình như đang lo lắng điều gì đó.
Vì tiểu khu cao cấp này nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố Trường An nên không có camera giám sát chỗ nào khác ngoại trừ trong khu biệt thự và đường cao tốc. Cứ như thế cảnh sát lại rất nhanh mất đi hành tung của Uông Ca.
Cũng may Tiêu Lãng Duyệt thông qua số điện thoại mà Kim Quý đã định vị được điện thoại của Uông Ca, nhưng cũng chỉ đến được nơi giáp ranh với thành phố lân cận thì mất tích. Lan Khâm và Lý Trạch Phân đến đây là để tìm kiếm thêm manh mối.
Nhưng nơi này là ranh giới giữa hai thành phố, nhìn xung quanh ngoại trừ tấm bảng hiệu to ghi hai chữ “Trường An” ra cũng chẳng có gì giống với thành phố Trường An – một thành phố quốc tế, thủ đô của Đường Quốc. Thậm chí tất cả camera giám sát ở khắp các con đường và hẻm nhỏ của thành phố Trường An cũng chỉ bằng một nửa so với camera được lắp trong cửa hàng bên trái. Sở dĩ là “một nửa” vì độ phân giải của video có thể so sánh với công nghệ của thế kỷ trước, khuôn mặt người trên đó không khác gì bức tranh khảm*.
(*) Ý là mờ đến mức nhìn ra được những hình vuông pixel á =)))Thời điểm điện thoại mất dấu định vị là rạng sáng 5 giờ ngày 27 tháng 8, những người dân ở đây lại đích thực rất chú trọng chất lượng trong cuộc sống, ngủ sớm dậy muộn. Cho nên đừng nói có thấy Uông Ca hay không, 5 giờ sáng vẫn chưa có ai dậy cả.
Hai người đi vòng quanh ngã tư đường một vòng, trừ đường cái đầy bụi ra thì chỉ có vài cửa hàng và những người trông hàng đang ngái ngủ, không có thêm bất kỳ thông tin nào hữu ích cả. Cảnh sát ở địa phương từ đầu đến cuối cứ luôn miệng “xin lỗi” với Lan Khâm đang nhíu chặt mày.
“Thật sự xin lỗi, không thể giúp gì được cho hai vị. Lối sống ở đây tương đối thoải mái, đừng nói là rạng sáng 5 giờ, buổi sáng ở đây bắt đầu lúc 9 giờ. Trừ xe cộ đi qua thì trên đường cũng không có ai.” Lúc hai người chuẩn bị ra về, người cảnh sát tên Tiểu Vương vẫn đang ríu rít nói xin lỗi.
“Xe cộ đi qua?” Lan Khâm nghĩ tới điều gì đó.
Tiểu Vương: “Đúng vậy, cách đây 3 km có một lối ra cao tốc, phần lớn xe ô tô đi xuống đều sẽ ngang qua đây. Đó cũng là lí do tại sao ở đây có rất nhiều quán ăn dù không gần nội ô.”
“Lối ra cao tốc,” Mắt Lan Khâm sáng lên,”Đi!”
Lý Trạch Phân chỉ thắc mắc nửa giây đã lập tức hiểu được suy nghĩ của Lan Khâm.
Anh đang nghĩ có thể tìm được vài manh mối bằng cách liên hệ với người giám sát ở lối ra cao tốc, xác nhận những chiếc xe đã đi qua đây vào đêm hôm đó, sau đó liên hệ với chủ xe để lấy video hành trình.
———
Khi hai người hoàn thành việc ở lối ra cao tốc trở về Cục thì đã gần 10 giờ tối. Danh sách chủ xe đi qua hôm đó đã được sàng lọc, nhiệm vụ liên hệ chủ xe để hỏi hành trình được giao cho cảnh sát dân sự tại trụ sở. Các thành viên chính của đội điều tra đặc biệt lại một lần nữa tập hợp trong phòng họp để thảo luận.
“Nói đến điện thoại di động,” Người nói là Phùng Dịch Hoằng, “Lý do tại sao chúng ra không tìm thấy điện thoại ở hai nơi ở của Phạm Xương là vì Giải trí Đạt Hỏa nghi ngờ địa chỉ lúc đầu của anh ta bị rò rỉ có liên quan đến định vị điện thoại. Trước khi chuyển đến Vịnh Nguyệt Uyển, công ty đã thu mất điện thoại của anh ta. Nhưng trong chiếc điện thoại hôm qua Giải trí Đạt Hỏa giao lại cũng không có manh mối gì có giá trị cả, không loại trừ khả năng trước khi nộp nó đã bị xử lý qua một lần rồi. Những đồ vật sáng nay thu được tôi đã gửi về đội kỹ thuật để kiểm tra xem có thể khôi phục được gì không.”
“Ừm,” Lan Khâm gật đầu, “Bành Hữu đâu? Tôi vừa mới thấy anh ta đến Cục. Anh ta nói gì về chuyện làm lộ địa chỉ của Phạm Xương?”
“Tên đó thừa nhận là do mình làm,” Trương Trác Bân đáp, “Nói là vì muốn cho Phạm Xương vào nhà mình ở để có thể đôn giá nhà lên cao hơn. Nhưng tôi nghĩ chuyện này có chút kỳ quặc… Chỉ là không biết nói thế nào. Nói đến cùng thì tên đó trông không giống…”
Lời nói của Trương Trác Bân bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Phùng Dịch Hoằng xin lỗi 3 lần liên tiếp, bước ra khỏi phòng nhận điện thoại.
Lý Trạch Phân tranh thủ lúc ánh mắt mọi người dời về phía Phùng Dịch Hoằng đã kết nối máy tính của mình với màn hình lớn trong phòng họp. Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện hai mô hình 3D.
“Đây là…” Lan Khâm thu hồi ánh mắt, “Mô hình dao?”
“Ừm, hai con dao, một cái dùng để cắt lưỡi và một cái cắt nhỏ cái lưỡi đó.” Lý Trạch Phân gật đầu, “Sau khi tìm được dao thật có thể dùng mô hình để so sánh, trên toà án cũng khá hữu ích, nhưng không có tác dụng gì với việc thu hẹp phạm vi tìm kiếm hung thủ lắm, vì cả hai loại dao này đều quá thông dụng.”
Cô gái này từ giữa trưa ở biệt thự tới khi bắt đầu hợp vẫn ở dưới mắt mình, vậy cô ấy làm cái này lúc nào nhỉ? Trong ấn tượng của mình, trung tâm thẩm định không làm mô hình đạo cụ nếu không có yêu cầu đặc biệt. Lan Khâm cảm thấy hơi khó hiểu.
“Tôi đã gửi vào dữ liệu của cả đội.” Lý Trạch Phân đặt máy tính lên sau đó nói, “Hơn nữa còn một điều đáng chú ý. Hung thủ làm thế nào để đột nhập vào nhà Phạm Xương? Cửa ngoài và cửa sổ đều không có dấu hiệu bị phá, hiện trường cũng không có dấu vết vật lộn.”
“Vì vậy mới suy đoán là do người quen làm.” Lan Khâm nói, “Một người quen với Phạm Xương và biết địa chỉ nhà mới của anh ta.”
“Nhất định phải là người quen sao?” Lý Trạch Phân lại nói, “Dựa vào cấu tạo căn nhà thì phòng ngủ Phạm Xương cách cửa ra vào một khoảng nhất định. Nếu đóng cửa phòng thì sẽ không nghe bất cứ âm thanh gì ngoài phòng khách. Nói cách khác, hung thủ chỉ cần có chìa khoá là đã có thể vào nhà mà không để lại vết tích đánh nhau gì cả, sau đó sẽ dùng cách gì đó… ví dụ như dao hoặc súng, ép Phạm Xương nghe theo sai khiến của mình.”
“Có chìa khóa… Chính xác.” Mao Lệ đồng ý nói, “Nếu suy đoán theo góc độ này thì camera giám sát, bảo vệ gác cổng và nhân chứng có không biết thì cũng không lạ, vì hung thủ là người có thể ra vào khu K mà không bị nghi ngờ. Nếu hắn là chủ sở hữu bất động sản cùng khu thì không quá khó để biết chuyện Phạm Xương chuyển đến. Dù sao thì anh ta cũng là một ngôi sao nổi tiếng, độ nhận diện rất cao. Về phần chìa khóa, đúng thật là chìa khoá tiêu chuẩn của Vịnh Nguyệt Uyển rất dễ đánh thêm nên nhiều người mới phải lắp thêm cửa chống trộm bên ngoài.”
“Chủ sở hữu, đánh thêm chìa khóa…” Lan Khâm sờ cằm định nói gì đó thì Phùng Dịch Hoằng lại đẩy cửa đi vào.
“Đội trưởng Lan,” Anh ta gọi, “Đội kỹ thuật đã tìm được mật khẩu tài khoản mạng xã hội của Phạm Xương thông qua khôi phục các bản ghi chép đã xoá trong di động, phát hiện được vài thứ.” Nói xong, anh ta đi đến máy tính gõ vài cái sau đó kết nối với màn hình lớn, “Đây là tin nhắn riêng cuối cùng của anh ta. Trước và sau thời điểm này, tài khoản liên tục đăng xuất 17 lần nhưng không thành công vì thiết bị đăng nhập, vị trí đăng nhập, thiết bị đăng nhập cố định,…”
Người nói chuyện có vẻ là fan của Phạm Xương, phần đầu cuộc đối thoại căn bản không có gì lạ, chỉ là những lời tỏ tình hoa mỹ của fan dành cho idol, Phạm Xương cũng đáp vài câu trả lễ.
Nhưng không biết từ khi nào mà những tin nhắn của người hâm mộ này dần trở nên khủng khiếp và đáng sợ “Anh* ơi, chiếc áo len đỏ hôm nay anh mặc trông đẹp quá”, “Anh ơi, sao sáng nay anh chỉ uống một ly sữa vậy”, “Anh ơi sao tối hôm qua anh lại đá chăn rồi”…
(*) Bản gốc là “Ca ca” nha.Sau đó Phạm Xương không đáp lại nữa, tin nhắn gửi đến chuyển thành câu hỏi về mối quan hệ giữa anh ta và Uông Ca.
Cho đến câu cuối cùng: “Có phải nếu em giết Uông Ca thì anh sẽ trở về bên em không?”
Ngày gửi là 4 giờ 30 phút sáng ngày 24 tháng 8, chỉ 3 ngày trước khi Uông Ca mất tích.
“Địa chỉ IP của tài khoản này đâu?” Lan Khâm quay đầu hỏi.
“Tôi đã kiểm tra rồi, là ở Thư viện Hoàng gia mở cửa 24 giờ.” Phùng Dịch Hoằng đáp, “Tôi đã nhờ người kiểm tra camera theo thời gian đăng nhập tài khoản, nhưng… tốt nhất đừng ôm hy vọng gì. Xung quanh chỗ đó có 3 trường đại học, tập trung rất nhiều sinh viên, căn bản là từ sáng đến tối đều không còn chỗ ngồi.”
“Từ từ, ngày 24 tháng 8,” Tiêu Lãng Duyệt đột nhiên hỏi, “Phạm Xương chuyển nhà là ngày mấy?”
“29 tháng 8.” Mao Lệ trả lời.
Tiêu Lãng Duyệt: “Địa chỉ của anh ta bị lộ là ngày 28 tháng 8, Uông Ca mất tích một ngày sau đó… Không phải rất trùng hợp hay sao?”
“Chính là người này à?” Phương Uy chỉ vào màn hình, “Bắt cóc Uông Ca, sau đó bằng cách nào đó mà trói Uông Ca lại, thậm chí báo cho Phạm Xương biết. Hắn không thể biến Phạm Xương trở thành “ca ca” của mình như ý muốn được nên đã trả thù.”
“Người nổi tiếng đúng con mẹ nó thật là một ngành đầy rủi ro.” Phùng Dịch Hoằng cảm thán.
Lan Khâm không tiếp lời mà trực tiếp phân công: “Anh Trương, phiền anh và Phương Uy điều tra từ những người thuê nhà và có tài sản ở Vịnh Nguyệt Uyển. Dịch Hoằng, cậu tiếp tục phụ trách thư viện và trang mạng xã hội, Mao Lệ và Tiểu Tiểu thử xem có thể đào ra được gì từ Giải trí Đạt Hỏa không,” Sau đó anh nhìn về phía Lý Trạch Phân, “Tiểu Lý cô đi với tôi, mục tiêu chính là tìm ra tung tích của Uông Ca.”
“… Được.” Lý Trạch Phân bình tĩnh buông bàn tay đang thu dọn đồ đạc nửa chừng, từ bỏ ý định về nhà sau cuộc họp.