“Cảnh sát à? Đến đây làm gì, mới sáng sớm.” Tuy Phạm Sinh Tư luôn miệng phàn nàn nhưng vẫn thành thật mở cửa.
“Chúng tôi muốn hỏi cô một vài vấn đề về vụ án phát sinh ngày 1 tháng 9 trong tiểu khu, mong cô trả lời trung thực.” Trương Trác Bân mở lời rồi bước vào trong.
Đây cũng là một căn hộ có phong cách tương tự với căn của Phạm Xương, chỉ khác là diện tích gấp đôi. Vì khu chung cư Vịnh Nguyệt Uyển là dạng bán theo cả gói nên những đồ nội thất cần thiết như bàn ăn, bàn trà, bếp, tủ cũng có trong hợp đồng, thoạt nhìn qua Trương Trác Bân còn tưởng mình đang ở hiện trường vụ án.
Nhưng sau khi tỉnh táo quan sát kỹ lại thì anh ta phát hiện chỗ này hoàn toàn khác với hiện trường. Dù chỉ có một người sống nhưng mọi ngóc ngách trong căn hộ 160 mét vuông này đề sạch sẽ đến không ngờ. Hơn nữa trong không khí còn thoang thoảng mùi nước hoa, không khó để Trương Trác Bân đoán ra hẳn là chỗ này vừa mới được quét dọn.
Quét dọn…
“Theo hồ sơ ghi chép thì hình như cô có nuôi một con mèo,” Phương Uy và Trương Trác Bân cùng nghĩ tới một suy nghĩ, “Sao không thấy nó ở đây, trên sô pha cũng không có sợi lông mèo nào.”
“Mèo? À, anh nói Tử Tử à,” Phạm Sinh Tư vào bếp rót 2 ly nước ấm đặt trên bàn trà, “Nó bỏ nhà đi từ tuần trước rồi, đến giờ vẫn chưa về.”
“Bỏ nhà đi?” Phương Uy ngồi trên sô pha nhưng không đụng đến ly nước.
Trương Trác Bân không ngồi xuống mà đứng bên cạnh, đút tay vào túi quần thản nhiên quan sát khắp nhà.
“Đúng vậy, cửa vừa mở nó đã chạy vào thang máy, đuổi theo không kịp.”
“Nhưng hình như cô cũng không lo lắng chút nào nhỉ?”
“Cũng đâu phải lần đầu tiên, vài ngày nữa nó sẽ về thôi.” Phạm Sinh Tư nghịch ngón tay.
“Ồ?” Trương Trác Bân đi sâu vào trong, thăm dò hướng mấy căn phòng ngủ rồi quay lại chỗ sô pha, “Nếu có nuôi mèo, sao không thấy cái ổ mèo nào trong nhà cô thế?”
“Cái cũ đã sắp hỏng rồi nên tôi định nhân dịp nó bỏ nhà đi lần này để đổi cái mới.” Phạm Sinh Tư trả lời trôi chảy, “Trang bán hàng nói hôm nay sẽ giao cát mèo và ổ mèo đến.”
“Nhà cô dùng cát mèo loại gì?” Trương Trác Bân lại hỏi.
“Bentonite.” Nét mặt cô ta dần trở nên thiếu kiên nhẫn, “Sao đây, cảnh sát còn quan tâm cả chuyện này à? Không phải các người đến điều tra sao? Sao cứ hỏi chuyện về mèo của tôi thế?”
“Có thể cho chúng tôi xem ảnh chụp con mèo của cô không?” Phương Uy lịch sự cười, “Ở hiện trường có phát hiện lông mèo,” anh ta cẩn thận quan sát biểu cảm của Phạm Sinh Tư, “Chúng tôi muốn xác định nguồn gốc của số lông đó.”
“Ha,” Phạm Sinh Tư cười khẩy một cái, “Lông mèo thì có gì lạ? Trong tiểu khu này có rất nhiều mèo hoang, cây xanh cao như thế, dù là tầng 3 nhưng nếu cửa ban công mở thì chúng cũng có thể leo vào mà?”
Phương Uy nhướng mày: “Cô Phạm hình như biết rất rõ cấu trúc ở tầng 3 nhỉ?”
Nét mặt Phạm Sinh Tư hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã biện minh: “Lúc xem nhà để mua tôi từng xem qua chỗ đó.”
“Cô có quen chủ hộ 303 không?” Trương Trác Bân đặt mông ngồi lên sô pha, bất ngờ hỏi.
“Hả?” Phạm Sinh Tư hơi nhíu mày, sau đó nở nụ cười, “Vị cảnh sát này, anh đừng giả ngốc nữa, chẳng phải anh vừa thấy mấy tấm poster trong phòng ngủ tôi sao? Tôi sao có thể không biết ca ca được chứ.”
“Tất nhiên chúng tôi biết cô là fan của Phạm Xương.” Phương Uy cười, “Nhưng lão Trương vừa hỏi là chủ nhà thật sự kia kìa, người đứng tên trên giấy tờ — Bành Hữu. Cô có quen Bành Hữu không?”
Phạm Sinh Tư né tránh ánh mắt của Phương Uy: “… Có biết, anh ta đang theo đuổi tôi.”
Trương Trác Bân và Phương Uy nhìn nhau.
Sau đó Trương Trác Bân mở miệng: “Xin lỗi nhưng cô là fan của Phạm Xương, chắc lúc biết tin anh ta chết cũng rất… đau khổ nhỉ?”
Một lần nữa bất ngờ chuyển đề tài, Phạm Sinh Tư đột nhiên không khống chế được cảm xúc trên mặt nữa, đáy mắt cô ta thoáng hiện lên một tia hung ác, sau đó đứng dậy bỏ đi.
“Từ khi biết được mối quan hệ bẩn thỉu giữa anh ta và Uông Ca thì anh ta đã không còn là ca ca trong lòng tôi nữa rồi. Tình yêu, sự nghiệp, tiền tài, tôi vì anh ta mà vung tay hết thảy, vậy mà anh ta dám phản bội tôi… Anh ta chết là đáng lắm.”
“Ồ?” Phương Uy cầm bút lên viết gì đó vào sổ ghi chép.
“Chẳng lẽ không đúng à? Thần tượng sống dựa vào tiền của fan, phải có trách nhiệm giữ gìn nhân cách của mình chứ. Anh ta đã phản bội những người nuôi sống mình, nên tôi cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục yêu thương anh ta cả, huống chi là thông cảm.” Tâm trạng của Phạm Sinh Tư đã bình tĩnh trở lại.
“Sáng ngày 1 tháng 9, từ 5 đến 8 giờ cô đang ở đâu?” Trương Trác Bân lại đứng lên, chuyển sang chuyện khác.
“Tôi giúp bạn đi xếp hàng mua album giới hạn của FifteenBoy.” Phạm Sinh Tư thành thật trả lời.
“Phế gì cơ?” Trương Trác Bân dừng bước, vẻ mặt mơ hồ.
“FifteenBoy, nhóm nhạc nam trực thuộc Giải trí Đạt Hỏa?” Phương Uy biết rất rõ.
“Chà, vị cảnh sát này có hiểu biết đấy.” Phạm Sinh Tư bĩu môi, “Đúng vậy, tôi còn chưa kịp mang album và hoá đơn đi đâu hết, tất cả đều ở trong phòng, không tin thì mấy người đi xem thử đi. Phiên bản giới hạn này chỉ có 500 người xếp hàng sớm nhất mới mua được, vì bạn tôi năn nỉ rất lâu nên từ rạng sáng 3 4 giờ tôi đã xếp hàng ở đó rồi.”
“Nhưng trong camera giám sát của tiểu khu hôm đó lại không thấy cô ra ngoài lúc đó.” Phương Uy nói.
“Tôi đi ra từ hầm để xe, camera ở đó đều dùng để quay biển số, không thấy người cũng là bình thường mà?”
“Từ hầm để xe đi ra?”
“Đúng vậy,” Vẻ mặt của Phạm Sinh Tư hơi đắc ý, cũng không biết là đang khoe cái gì, “Sau khi đi ra thì tôi đứng bên đường đón taxi.”
“Tôi nhớ là cô có xe.”
“Ai muốn tự lái xe chứ, phí đậu xe ở đó đắt lắm.”
Đã hỏi đến đây thì cũng không còn gì để nói nữa. Phương Uy đành uống nước để tìm cơ hội liếc mắt nhìn về phía Trương Trác Bân.
Trương Trác Bân đã vào phòng bếp, từ bên trong nói vọng ra: “Cô Phạm, hình như 2 con dao trên giá của cô không phải nguyên bộ đúng không?”
“Có phải nguyên bộ không thì liên quan gì đến anh? Dù có là cảnh sát thì cũng không có quyền làm bừa ở nhà người khác đâu đúng không?” Phạm Sinh Tư tức giận, nhưng giống như cố tình làm vậy cho người ta thấy hơn, “Mấy con dao kia không dùng được nữa nên tôi vứt đi không được sao?”
“Có nhân chứng xác nhận rạng sát ngày 1 tháng 9, thấy trên sân thượng nhà cô nhóm lửa?” Trác Bân lại chuyển chủ đề.
Sau vài giây, Phạm Sinh Tư mới trả lời: “Vì hôm sau bạn tôi đến nướng thịt nên tôi muốn thử cái lò nướng mới mua. Sao, nhóm lửa ở nhà mình cũng phạm pháp hả?”
“Có tiện để chúng tôi lên sân thượng xem một chút không?” Phương Uy hỏi tiếp.
Phạm Sinh Tư khẽ cắn môi, sau đó lặng lẽ hít một hơi thật sâu: “Đi đi, đi đi, có gì đâu.” Nói xong cô ta cầm chìa khóa đi trước dẫn đường.
Đúng như dự đoán, sân thượng cũng giống như trong nhà, đều được quét dọn qua hết. Ngay cả vết dầu mỡ và than bụi đều được tẩy rửa sạch sẽ.
“Tôi có thói quen sạch sẽ.” Phạm Sinh Tư dường như thấy nét mặt không hài lòng của hai vị cảnh sát nên cố ý nói, “Không còn vết bẩn nào nữa đâu.”
Trương Trác Bân quay đầu nhìn cô ta: “Nghe nói ngày 27 lúc đi làm trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm.”
“Hả? Sao lại hỏi ngày 27? Tối hôm trước chơi điện thoại quá muộn nên không ngủ được, có vấn đề gì không?”
“Cô cũng nhớ rõ thật đấy.” Trương Trác Bân nói đầy ẩn ý.
Khóe miệng Phạm Sinh Tư hơi co giật nhưng không nói tiếp.
Trương Trác Bân đang định hỏi thêm gì đó thì bị Phương Uy huých vào cánh tay. Phương Uy hướng ánh mắt về phía xe rác xa xa dưới lầu.
“Theo tôi nhớ thì mỗi tuần xe rác sẽ đến một lần.” Anh ta nhỏ giọng nói.
Trương Trác Bân lập tức hiểu được ý của anh ta.
“Cũng muộn rồi, cô còn phải đi làm nên chúng tôi không quấy rầy nữa. Cảm ơn đã hợp tác.” Họ vội vàng tạm biệt Phạm Sinh Tư, chạy xuống lầu đuổi theo xe rác.
———
Vì chưa thu được video ghi lại hành trình lái xe và video giám sát gần đó nên công tác điều tra cũng không có tiến triển gì mới, tiếp tục chỉ có lãng phí cảnh lực nên sáng sớm hôm nay Lý Trạch Phân đã tạm thời bị gọi về Trung tâm Giám định tư pháp để trợ giúp sàng lọc lại những con dao mà Trương Trác Bân tìm được trong xe rác.
Lúc cô mang một mùi hương khó nói thành lời quay trở lại văn phòng đội điều tra đặc biệt thì đã đến giờ cơm tối.
Trương Trác Bân đang chia mì thì thấy Lý Trạch Phân bước vào liền gọi “Em gái Chỉ” rồi ném mì qua cho cô.
Lý Trạch Phân vững vàng bắt lấy, sau đó quen đường đi đến vòi nước uống trong phòng nghỉ, xé gói mì ra.
Ở đầu bên kia, không ít người nghe danh xưng “Em gái Chỉ” mà thấy khó hiểu, Trương Trác Bân lập tức đem lời giải thích ban sáng nói lại. Sau đó vài người lại chuyển sang chủ đề “họ Lý” và “tên tự” để nói.
Phùng Dịch Hoằng: “Vương triều Lý Đường đã hàng nghìn năm tuổi rồi, con cháu không mấy vạn thì cũng mấy ngàn. Ước chừng tất cả tổ tiên của họ Lý đều có quan hệ với hoàng thất đấy.”
Mao Lệ: “Họ Lý cũng không phải chỉ có ở nước ta, Triều Tiên và Phù Tang cũng có mà?”
Phương Uy: “Phải không? Nghe nói người sắp kế thừa ngai vàng thứ 196 là người từ Triều Tiên đấy. Hơn nữa bây giờ cũng khác xưa rồi, nam nữ đều có quyền thừa kế. Tuy vậy nhưng những người đứng ngoài hàng thái tử trực hệ cũng chỉ có hư danh, thực tế họ cũng chẳng khác gì thường dân.”
Tiêu Lãng Duyệt: “Cũng không hẳn vậy đâu nhỉ? Không phải còn có Tử Trân công chúa được mệnh danh là “thiên tài” kia sao, tuy rằng chỉ là chất nữ* của thái tử, nhưng hôn lễ năm đó còn hoành tráng hơn cả thái tôn** nữa. Hơn nữa, chuyện thừa kế ngai vàng cũng không hoàn toàn là theo thứ tự, vì để duy trì sự trường tồn của quốc gia, đôi khi sẽ bỏ qua những người thừa kế có hình tượng xã hội xấu.”
(*) Chất nữ: Cháu gái(**) Thái tôn: Người được chỉ định lên ngôi sau khi hoàng đế qua đời, được chọn ra từ các con trai của các hoàng tử, là danh hiệu thừa kế hợp pháp.Mao Lệ: “Tử Trân công chúa là trường hợp đặc biệt của đặc biệt, dù sao người ta cũng là viện sĩ*, còn được đề cử giải Nobel, danh tiếng cá nhân ở tầm đó thì tất nhiên đất nước phải giữ chặt rồi. Dưới gối Thái tử không có phụ nữ, hôn lễ của Tử Trân công chúa và Cao phò mã tất nhiên phải long trọng rồi. Dù sao thì cô ấy cũng không phải người thừa kế ngai vàng, chuyện tình như cổ tích thế này cũng được xem là một câu chuyện truyền miệng, có thể đưa vào giáo dục để tạo ra những ước mơ công chúa cho thế hệ trẻ.”
(*) Viện sĩ: Chức danh học cao nhất về học thuật trong ngành Công nghệ Khoa học ở một số nước, nói chung là một vinh dự trọn đời. Ở Trung Quốc, viện sĩ thường dùng để chỉ các viện sĩ của Học viện Khoa học Trung Quốc hoặc Học viện Kỹ thuật Trung Quốc.Rắc. Lý Trạch Phân bẻ gãy vắt mì.
Lan Khâm cũng gia nhập: “Nhắc đến tôi chợt nhớ ra đã từng xem qua một đoạn phim phóng sự, hầu hết các thân vương cách 3 thế hệ đều sẽ tự nguyện tuyên bố rút khỏi hoàng thất. Vì thứ tự thừa kế xếp đến mấy trăm thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, hơn nữa phải gánh vác nghĩa vụ nặng nề, chút tiền trợ cấp cho tôn thất chẳng ăn thua gì. Với số ít còn lại không rút khỏi thì cũng chỉ vì muốn đem “họ Lý” ra để làm thương hiệu kiếm tiền.”
“Ai da, nói như vậy thì Tiểu Lý, đừng nói cô là một vị “điện hạ” nào đó đang ẩn mình nhé?” Tiêu Lãng Duyệt phấn khích, “Ha, đội điều tra đặc biệt chúng ta thật đúng là ngọa hổ tàng long.”
“…” Lý Trạch Phân không nói một lời, vươn tay bật vòi nước nóng.
“Làm sao có thể chứ.” Lan Khâm nhướng mày nhìn Lý Trạch Phân đang loay hoay với vòi nước nóng trong phòng nghỉ phía sau, “Anh thấy có thành viên hoàng thất nào lại chạy tới cơ sở làm việc chưa?”
“…” Bàn tay đang cầm bát mì của Lý Trạch Phân khẽ run lên, một giọt nước nóng bắn lên mu bàn tay cô.
Cô vội vàng đóng nước lại, sau đó giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, che dấu đỏ trên mu bàn tay lại rồi quay về bàn làm việc của mình.
“Ai em gái Chỉ,” Trương Trác Bân nhân cơ hội tiến tới, “Hay cô về hỏi thử ba mẹ xem? Nói không chừng có thể đến Lạc Dương đăng kí đấy, làm người thừa kế thứ mấy ngàn.”
“… Ừm, tôi sẽ về hỏi lại.” Lý Trạch Phân vùi đầu ăn mì.
“Không tồi không tồi, đến lúc đó chúng ta có thể dựa vào mặt mũi của Tiểu Lý yêu cầu đãi ngộ cao hơn.” Phùng Dịch Hoằng vỗ tay tán thưởng.
“Anh đẹp mặt quá nhỉ.” Lan Khâm tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó đứng lên, “Được rồi, trở lại chuyện chính, Tiểu Lý, chuyện mấy con dao thế nào rồi?”
Lý Trạch Phân buông đũa, ngẩng đầu lên: “Không có cái nào trùng khớp.”
Trong nháy mắt, không khí trong văn phòng chuyển từ vui vẻ sang nặng nề.
“Nhưng có một chuyện rất lạ.” Lý Trạch Phân mở máy tính ra đặt bên cạnh, quay màn hình về phía Lan Khâm, “Phía trên không hề có dấu vân tay. Rõ ràng đây là dao chặt thịt nhưng lại không có phản ứng với máu, cũng không có DNA sinh vật nào trên đó. Vậy mà lại có dấu vết từng bị mài dũa, không chỉ mỗi lưỡi dao mà ngay cả sống dao cũng có.”
“A, cái này,” Trương Trác Bân nghiêng người nhìn vào màn hình, “Hẳn là cùng một bộ với những con dao trong nhà của Phạm Sinh Tư.”
“Nếu đúng là như vậy,” Phương Uy cũng đi tới, “Âm thanh chói tai trong lời khai có lẽ là tiếng mài dao đúng không? Gõ dao trước rồi mới mài, lặp đi lặp lại vô số lần, chúng ta không thể so sánh với vết cắt là đúng rồi.”
“Máu và DNA sẽ bị phá huỷ trong điều kiện axit mạnh, bazơ mạnh hoặc ở nhiệt độ cao.” Lý Trạch Phân bổ sung.
“Mèo “bỏ nhà đi”, nhà và sân thượng bị quét dọn quá mức sạch sẽ, lại còn mài mòn dao. Chậc, người này định làm ra Tội lỗi không chứng cứ* à?” Phùng Dịch Hoằng như muốn bùng nổ, “Tình huống thế này mà không thể nộp đơn xin lệnh khám xét được.”
(*) Một bộ phim do Tần Hạo đóng, kể về một tên sát nhân thiên tài có khả năng dàn dựng hiện trường không một chút dấu vết. Phim này được chuyển thể từ cuốn sách cùng tên, theo mình là khá hay, mọi người có hứng thú có thể tìm mua đọc thử ^^“Mấu chốt là cô ta có bằng chứng ngoại phạm.” Phương Uy châm dầu vào lửa, “Tôi đã xác nhận rồi, trong nhà cô ta đúng là có album kia, chỉ những ai xếp hàng sáng sớm ngày 1 tháng 9 mới có thể mua được.”
“Ở nơi bán không có camera giám sát sao?” Lan Khâm hỏi.
“Có, nhưng vì quá đông người nên không nhìn rõ gì hết. Hơn nữa phiếu thu và hoá đơn đều là hàng thật, trên thẻ hội viên của cô ta cũng có ghi lại giao dịch này, thời gian đều trùng khớp.”
“Nhưng thẻ hội viên, phiếu thu, biên lai và video giám sát đều do Giải trí Đạt Hỏa cung cấp. Phương thức thanh toán cũng không dùng thẻ ngân hàng mà trả bằng số dư trong thẻ hội viên.” Lý Trạch Phân đột nhiên nói.
“Ý của cô là…” Trương Trác Bân chầm chậm mở to mắt, “Giải trí Đạt Hỏa giúp cô ta tạo bằng chứng ngoại phạm giả? Hay nói cách khác, cô ta vốn là đao phủ của Giải trí Đạt Hỏa?”
Lý Trạch Phân nhún vai.
“Con mẹ nó!” Trương Trác Bân đạp một cái vào chân bàn, suýt làm đổ bát mì của Lý Trạch Phân.
“Giải trí Đạt Hỏa và Phạm Sinh Tư… Bây giờ ưu tiên hàng của chúng ta vẫn là tìm bằng được Uông Ca.” Lan Khâm nhìn di động, trở về chỗ của mình, hướng mặt về phía Lý Trạch Phân, “Tôi nhận được file ghi âm và video hành trình rồi, chia nhau kiểm tra bằng mắt thường đi.”
“Vâng.”