Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 11

Sắc mặt Bạch Liên khá khó coi. Nàng ta tiến lên kéo Vương Ngọc Ngọc, muốn mở miệng giải thích.

Vương Ngọc Ngọc hất tay nàng ta ra, nói: “Liên tỷ tỷ, đúng như lời Vân Lạc nói sao? Thật ra tỷ vẫn luôn lợi dụng ta, coi ta là mũi giáo chỉ đâu đánh đấy.”

Bạch Liên muốn kéo Vương Ngọc Ngọc, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Ngọc Ngọc thì khựng lại, tay lơ lửng giữa không trung: “Không, không phải như vậy! Ngọc Ngọc, muội nghe ta giải thích, ta thật lòng coi muội là bạn. Âm Âm, cô nói với Ngọc Ngọc giúp ta đi, ta thật sự coi hai người là bạn tốt. Mỗi khi có đồ ăn ngon hay chỗ chơi vui, ta luôn nghĩ đến hai người đầu tiên.”

Trần Âm im lặng, nàng ta không biết nói gì. Vì thế lựa chọn đi trước.

“Ta còn có việc, đi trước đây.”

Vương Ngọc Ngọc im lặng nghe Bạch Liên giải thích, nghe nàng ta bảo coi mình là bạn tốt nhất…

Nhóm Vân Lạc đã đi từ lúc ba người họ lục đục nội bộ.

“Vương Ngọc Ngọc ngu thật đấy.” Chu Thiên nói. Đọc Full Tại truyenggg.com

Đoàn Kiều Kiều lắc đầu, nói: “Nàng ta chỉ chọn sai bạn thôi. Một kẻ đạo đức giả, không đáng để nàng ta làm như vậy.”

“Chỉ mong nàng ta có thể hiểu được, lần sau đừng có nổi điên nữa.” Chu Thiên nhún vai.

Vân Lạc không đáp lời, nàng nghĩ tới huynh đệ Thạch Nhất, không biết Thạch Song sao rồi? Thạch Nhất có tìm hiểu được tin tức gì không?

Nghĩ như vậy, nàng định đi gặp hai cậu bé.

“Ta muốn đi thăm hai đệ đệ, mọi người có đi không?”

“Biểu tỷ, tỷ có đệ đệ ở đâu thế? Sao ta không biết?” Chung Ca hơi ngạc nhiên. Nếu nàng ấy nhớ không lầm thì nhà họ Vân chỉ có một mình Vân Lạc.

“Mới quen gần đây.” Vân Lạc nói.

“Bọn ta đi cùng có bất tiện không? Người nhà bọn họ có để ý không?” Đoàn Kiều Kiều nói.

“Nhà bọn họ chỉ có hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau thôi. Đáng thương lắm.” Vân Lạc lắc đầu.

“Vậy chúng ta cùng đi nhé, mang chút quà cho hai đứa nữa.” Chu Thiên nói.

Vì thế, bọn họ lại đến cửa hàng để mua quà. Đều là những đồ dùng thiết yếu. Đồ điểm tâm, thịt lợn, gạo, giấy và bút mực, kiếm gỗ đào.

Mấy người xách đồ đi đến nhà Thạch Nhất.

“Thạch Nhất, Thạch Song.” Vân Lạc gõ cửa.

“Ra ngay đây.”

Giọng nói mềm mại của Thạch Song từ trong sân truyền đến. Cậu bé mở cửa ra, khoảnh khắc nhìn thấy Vân Lạc, cậu bé không nhịn được muốn nhào lên ôm đùi nàng: “Tỷ tỷ.”

Vân Lạc xoa đầu cậu bé: “Bé Thạch Song ngoan, ca ca đâu?” Nàng vừa nói, vừa đi vào sân, đồng thời ra hiệu cho mọi người đi theo.

Nhìn trạng thái của Tiểu Thạch Song rất tốt, nghĩ chắc bệnh cũng đỡ nhiều rồi.

“Huynh ấy vẫn chưa về, đệ ở nhà một mình. Ôi, có nhiều tỷ tỷ đến quá, còn cả một ca ca nữa. Mọi người là?”

“Bọn ta là bạn của tỷ tỷ đệ, bọn ta tới thăm hai đệ, còn mang quà cho hai đệ nè.” Đoàn Kiều Kiều nhìn Thạch Song, dịu dàng giải thích sự nghi ngờ cho cậu bé. Nàng ấy luôn là người nhỏ tuổi nhất, bây giờ cuối cùng nàng ấy đã không còn nhỏ nhất nữa, có thể làm tỷ tỷ rồi.

“Cảm ơn tỷ tỷ, cảm ơn các tỷ tỷ, cảm ơn đại ca ca.” Đây là lần đầu tiên Thạch Song nhìn thấy có nhiều người ở trong nhà như vậy. Cậu bé phấn khởi cười toét miệng, lộ ra hai chiếc răng cửa.

“Thạch Song, năm nay đệ mấy tuổi?” Đoàn Kiều Kiều hỏi.

“Năm nay đệ sắp tròn sáu tuổi, năm nay ca ca sắp tròn mười tuổi. Bọn đệ là người lớn rồi.” Thạch Song nói.

Cậu bé kiêu ngạo ưỡn ngực.

Mấy người trong sân im lặng, Thạch Song sáu tuổi nhìn chỉ giống đứa bé ba, bốn tuổi, vừa nhỏ vừa gầy. Vẫn chưa nhìn thấy ca ca, nhưng bọn họ có thể tưởng tượng ra ca ca gầy đến mức nào.

Nghĩ đến đây, các nàng càng thương bé Thạch Song hơn. Mọi người mở hết quà ra rồi đặt trước mặt bé Thạch Song.

“Nhìn nè, đây là quà ta mua cho các đệ. Nếm thử đồ điểm tâm mà Kiều Kiều tỷ mua cho đệ xem có ngon không? Còn thịt heo là tỷ tỷ của đệ mua cho các đệ, Chung Ca tỷ mua cho các đệ gạo, Đoàn Châu ca mua cho các đệ giấy và bút mực, kiếm gỗ đào là của Chu Thiên tỷ. Đệ có thích không?” Đoàn Kiều Kiều giới thiệu từng thứ một, còn để bé Thạch Song làm quen với mọi người.

Bé Thạch Song cúi đầu, không nói gì.

“Đệ sao vậy? Không thích hả?” Đoàn Kiều Kiều hơi luống cuống. Đây là lần đầu tiên nàng ấy gặp phải tình huống như vậy.

“Không phải, đệ chỉ vui quá thôi. Đây là lần đầu tiên có người chuẩn bị quà cho đệ và ca ca, cảm ơn mọi người.”

Tiểu Thạch Song dùng ống tay áo lau mắt. Cậu bé ngẩng đầu lên, khịt mũi rồi cúi rạp xuống trước mấy người Đoàn Kiều Kiều.

“Song đệ. Ta về rồi.” Đọc Full Tại truyenggg.com

Thạch Nhất đi vào sân thì sững người lại. Ánh mắt cậu bé vốn đang rất cảnh giác đã lập tức thả lỏng sau khi thấy Vân Lạc. Cậu bé bước nhanh đến.

“Tỷ tỷ.” Cậu bé nhìn về phía những người khác không nói gì.

Vân Lạc giới thiệu với cậu bé: “Đây đều là bạn của tỷ, mọi người cùng đến thăm các đệ.”

Tiểu Thạch Song chạy lon ton đến bên cạnh Thạch Nhất, vừa kéo ca ca, vừa thì thầm bên tai ca ca một hồi.

Sau khi nghe xong, Thạch Nhất nhìn một đống quà dưới đất, hai mắt lập tức ầng ậng nước. Cậu bé cúi đầu thật thấp với mấy người: “Cảm ơn mọi người. Mọi người mang đồ về đi ạ, những thứ này phải tốn không ít tiền.”

“Mua cho các đệ thì cứ nhận đi.” Vân Lạc nói.

Thạch Nhất không có cách nào từ chối tỷ tỷ. Cậu bé gật đầu thật mạnh, khịt mũi, những ngày này là những ngày hạnh phúc nhất của cậu bé trong ngần ấy năm.

Sau khi thăm hai huynh đệ Thạch Nhất, mấy người Vân Lạc chuẩn bị đi. Thạch Nhất kéo Vân Lạc, nói: “Tỷ tỷ, đệ muốn nói chút chuyện với tỷ.”

Cậu bé kéo Vân Lạc vào phòng rồi nói thẳng vào vấn đề:

“Tỷ tỷ, mấy ngày nay đệ luôn theo dõi Bạch Dương, mỗi ngày cứ đến giờ là hắn ta ra ngoài ăn cơm, ăn xong thì về nhà. Không thấy có gì bất thường. Bên phía Chung Hoài, đệ bảo một đứa bạn đi theo dõi. Nó nói, mấy ngày nay Chung Hoài luôn đi loanh quanh ở bên ngoài, y còn đi chợ nhiều lần nhưng không mua gì cả.”

Vân Lạc nghe vậy, dòng suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, nghe thì có vẻ Bạch Dương không có gì bất thường, hắn ta thật sự như vậy hay là đang giả vờ? Còn Chung Hoài, đi chợ nhưng lại không mua gì, chắc là vẫn chưa gặp được thứ y muốn mua. Vậy rốt cuộc y muốn mua cái gì?

“Các đệ tiếp tục theo dõi chặt chẽ, có tình huống gì phải đến báo cho tỷ ngay.” Vân Lạc xoa đầu Thạch Nhất, lấy một lượng bạc từ trong ngực ra đưa cho cậu bé: “Đệ cầm số tiền này đi, lúc rảnh rỗi có thể dùng số tiền này để dẫn các bạn đi mua chút đồ ăn ngon.”

“Tỷ tỷ, không cần đâu, mọi người đã mua rất nhiều thứ, vậy là đủ rồi.” Thạch Nhất xua tay, muốn trả lại bạc.

“Nghe lời. Cho đệ thì đệ cứ cầm đi.” Vân Lạc không nhận bạc.

Nói xong, mấy người Vân Lạc đi về.

“Ca ca, hai đứa gầy quá, thật đáng thương.” Đoàn Kiều Kiều nói.

“Đành chịu thôi, có rất nhiều người đáng thương, có rất nhiều thứ không thể theo ý mình.” Đoàn Châu nói.

Những người khác đều im lặng không nói. Chủ đề này quá nặng nề, bọn họ không phải chúa cứu thế, không có cách nào để làm cho thế giới này không có người đáng thương.

Đi qua đi lại qua nhiều con đường, ra khỏi nhà Thạch Nhất, bọn họ đã rất mệt. Vì thế mấy người chào tạm biệt rồi ra về.

Sau khi về nhà, Vân Lạc đi xem biểu ca đã về chưa và bông hoa nhỏ màu đỏ có thay đổi gì không như thường lệ.

“Biểu ca, huynh về rồi à? Hôm nay huynh cảm thấy thế nào, cơ thể có thoải mái không?” Vân Lạc nhìn bóng lưng Chung Tịch, hỏi.

Chung Tịch quay đầu lại, lắc đầu: “Không thoải mái lắm, hơi nóng trong người, có cả mấy nốt nhiệt miệng.”

Vân Lạc nhìn bông hoa, nó lại thay đổi, biến thành màu xám. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng hôm qua vẫn màu đỏ mà.

“Biểu ca có thể uống chút trà giải nhiệt. Ngoài nóng trong người ra thì huynh có thấy chỗ nào kỳ lạ không?” Vân Lạc nói.

Nàng đi xung quanh Chung Tịch một vòng, hình như không có vấn đề gì.

Mấy ngày nay Chung Tịch đã quen với hành động này của nàng nên để mặc cho nàng nhìn.

“Ngoài nóng trong người ra thì không còn vấn đề khác.” Hắn thậm chí còn phối hợp giơ tay lên để tiện cho Vân Lạc kiểm tra.

“Bông hoa nhỏ lại đổi màu, lại biến thành hoa xám rồi.”

“Lại thay đổi hả?” Chung Tịch hơi ngạc nhiên. Ngày nào hắn cũng soi gương, ngoài tóc ra thì chẳng thấy gì trên đầu cả. Hắn cũng hỏi người khác, người khác cũng không nhìn thấy bông hoa nhỏ màu đỏ. Thậm chí hắn còn nảy ra một suy nghĩ: Biểu muội chỉ muốn mượn bông hoa để tiếp cận mình.

“Vâng, muội vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân khiến nó thay đổi.” Vân Lạc ngồi trên ghế, trầm tư suy nghĩ.

Chung Tịch chậm rãi ngồi xuống, đắn đo một lúc mới mở miệng.

“Có lẽ những thứ này đều là ảo giác của muội? Ta không nhìn thấy, những người khác cũng không nhìn thấy. Có lẽ vì nó không hề tồn tại, nó chỉ tồn tại trong tưởng tượng của muội, cho nên nó thay đổi mà không cần lý do, chỉ vì muội muốn nó thay đổi mà thôi.”

“Ảo giác? Nhưng muội nhìn thấy rất rõ mà, thậm chí muội có thể nhìn thấy những cánh hoa rũ xuống, trông ủ rũ chẳng có tí sức sống nào.” Vân Lạc mím môi.

Nàng không tin thứ mình nhìn thấy là ảo ảnh, nếu là ảo ảnh, sao nàng có thể nhìn thấy suốt chứ?

Nàng nói ra suy nghĩ của mình. Đọc Full Tại truyenggg.com

“Bởi vì trong lòng muội có nó nên có thể nhìn thấy. Đấy là ảo giác của muội.” Chung Tịch nói. Hắn không nhìn thấy thứ gọi là bông hoa nhỏ màu đỏ, cũng không có ảnh hưởng gì.

“Vì muội nhìn thấy nó nên nó mới xuất hiện trong lòng muội. Cái trình tự huynh vừa nói không giống với trình tự của muội, muội không nghĩ thứ muội nhìn thấy là ảo giác. Nếu thật sự là ảo giác, vậy phải giải thích như thế nào về việc sau khi muội đánh nhau vẫn có thể cảm nhận được đau đớn.”

“Sinh ra ảo giác không có nghĩa là muội sẽ mất cảm giác đau đớn.” Chung Tịch nói.

“Nhưng lần nào muội cũng rất tỉnh táo. Kể cả lúc nhìn thấy bông hoa.” Vân Lạc lắc đầu.

“Có lẽ muội cần đến phòng khám để kiểm tra.”

“Huynh cảm thấy muội có bệnh hả?” Nàng đứng lên.

“Không, ta chỉ cảm thấy gần đây có thể muội đã quá mệt nhọc dẫn đến xuất hiện ảo giác, có thể đi nghỉ ngơi một thời gian.”

“Chơi mà cũng coi như quá mệt nhọc?”

Nàng không hiểu tại sao biểu ca lại nghĩ như vậy. Nàng tin chắc và khẳng định rằng những thứ mình nhìn thấy hoàn toàn chính xác, không thể sai được.

“Muội bình tĩnh đã. Chúng ta không cãi nhau.” Chung Tịch giơ tay lấy cho Vân Lạc một chén trà, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Nhìn vẻ mặt mang theo sự tức giận và khó hiểu của biểu muội, hắn hơi hoảng hốt. Trước đó không lâu, biểu muội luôn mang dáng vẻ bảo sao nghe vậy. Còn bây giờ, như thể đã lột xác hoàn toàn.

Vân Lạc hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nàng ngồi xuống, nhận lấy chén trà uống một ngụm.

“Biểu ca, dù huynh có tin hay không thì muội cũng nhìn thấy thật. Cũng có thể là vì muội…” Vân Lạc dừng lại, nàng suýt nữa đã buột miệng nói ra bí mật của mình. “Dù sao muội cũng có thể nhìn thấy nó, đó không phải là ảo giác.”

“Được, ta tin muội.” Chung Tịch thuận miệng đáp, xoa dịu tâm trạng của Vân Lạc.

Vân Lạc nhìn dáng vẻ hờ hững của hắn, biết ngay hắn chỉ đang qua loa lấy lệ với mình.

Trong lòng nàng có chút không thoải mái, không ngờ biểu ca lại nghĩ như vậy. Cũng đúng thôi, nếu nàng không sống lại, nếu có người nói với nàng rằng có thể nhìn thấy bông hoa nhỏ màu đỏ, mà nàng lại không nhìn thấy, nàng cũng sẽ cảm thấy người đó đang nói linh tinh. Hiểu không có nghĩa là nàng bỏ cuộc.

Dù sao đi nữa, nàng nhất định có thể tìm ra nguyên nhân khiến bông hoa nhỏ đổi màu.

Bình Luận (0)
Comment