Ngày hôm sau, Chung Tịch lại chuẩn bị xe ngựa.
Vân Lạc ngồi trong xe ngựa, ngẩng đầu nhìn bông hoa nhỏ trên đầu biểu ca vẫn có màu xám, điều này làm nàng lại nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.
“Biểu ca, tại sao hôm qua con ngựa lại phát điên? Cũng không nhìn thấy người đánh xe đâu, có phải đã có người tính kế không?” Vân Lạc nói.
Người nàng nghĩ đến tiên chính là Chung Hoài, một khi biểu ca xảy ra chuyện, y có thể đứng trên đỉnh.
“Ta sẽ phái người điều tra chuyện này.” Chung Tịch nói. Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hắn sầm xuống.
Mấy ngày sau, mọi thứ trôi qua yên ổn, còn một ngày nữa là có thể đến nhà Vân Lạc ở thị trấn Thanh Thủy. Trong lòng nàng luôn lo lắng không yên, cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó, sự thật chứng minh, trực giác của nàng không hề sai.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại. Vân Lạc không phản ứng kịp, nhào thẳng về phía trước, vừa hay ngã vào trong lồng ngực Chung Tịch, hương gỗ mộc mạc quanh quẩn ở mũi nàng.
“Để lại tiền mua đường.” Có giọng nói cộc cằn thô lỗ vang lên bên ngoài xe ngựa.
Vân Lạc mặt đối mặt với Chung Tịch, thầm nói không tốt. Nàng vội vàng ra khỏi ngực Chung Tịch, lùi về phía sau vài bước rồi ổn định cơ thể, người tới không có ý tốt.
Chung Tịch kéo rèm xe, bên ngoài đã đánh nhau. Có khoảng hai, ba chục người đến, mà hắn chỉ thuê mười người bảo vệ. Bọn cướp muốn tiền bạc, mà những người này không nói hai lời đã lao thẳng vào đánh nhau, hiển nhiên chúng đến để lấy mạng hắn. Trái tim hắn trùng xuống, xoay người nhìn về phía Vân Lạc.
“Biểu muội, muội đợi trên xe ngựa, ta ra bên ngoài hỗ trợ.”
Hắn vừa nói vừa nhảy xuống xe ngựa gia nhập vào cuộc chiến.
Trong lòng Vân Lạc rất hoảng loạn. Nàng cúi đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ dùng được. Nàng lục qua lục lại, cuối cùng tìm được một con dao găm.
Nàng cầm dao găm, chắn trước ngực mình rồi kéo cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Đã có vài người nằm dưới đất, trên người biểu ca dính rất nhiều vết máu, không biết là máu của hắn hay là của người khác. Nếu vẫn tiếp tục như vậy, tình hình sẽ rất bất lợi với bọn họ.
“Cẩn thận!” Chung Tịch hô to. Mắt hắn vẫn luôn chú ý xe ngựa, có một bóng người lén lút tới gần xe. Đọc Full Tại truyenggg.com
Vân Lạc thót tim, mà rèm của xe ngựa cũng đồng thời bị vén lên. Nàng nhìn bộ mặt xấu xí của tên cướp, sử dụng hết sức lực đá mạnh một cái, đá văng tên đó xuống xe ngựa.
Nàng nắm chặt dao găm, ở trên xe ngựa cũng không an toàn. Nàng nhanh chóng nhảy xuống xe, đâm vào giữa tim tên cướp vừa ngã xuống vẫn chưa kịp phản ứng. Lo lắng gã ta phản công, nàng lập tức đâm thêm mấy nhát, mãi đến khi gã ta bất động mới dừng tay.
Nàng ngơ ngác nhìn hai tay mình. Nàng, đã giết người! Đỏ, thật là đỏ! Trên mặt, trên quần áo nàng dính đầy máu, trông rất ghê người.
Sau khi Chung Tịch giải quyết hết đối thủ thì nhanh chóng chạy đến bên cạnh Vân Lạc, kéo nàng dậy, bình tĩnh nói: “Đừng sợ, nếu muội không giết gã, gã sẽ giết muội. Muội không làm sai. Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
Vân Lạc hoàn hồn. Đúng vậy! Nàng không làm gì sai, nếu nàng không ra tay thì nàng sẽ chết, vậy nàng sống lại có ý nghĩa gì nữa.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, nàng bình tĩnh lại.
“Biểu ca, muội không sao.”
“Muội đi theo sau ta.” Chung Tịch nói. Hắn cầm đao trong tay đối đầu với bọn cướp.
Dần dần, số người của hai bên đều giảm bớt, đội bảo vệ từ mười người chỉ còn lại chưa đến năm người. Đội trưởng của bọn họ hô to: “Chủ tử, bọn ta cầm chân, các ngươi chạy mau!”
Chung Tịch liếc mắt nhìn một cái, lập tức kéo Vân Lạc chạy theo hướng ngược lại. Đám cướp đang đuổi theo đều bị đội bảo vệ chặn lại.
Vân Lạc chạy theo một mạch, nàng không dám nhìn phía sau. Để trốn bọn cướp, bọn họ chạy vào trong rừng. Nơi này rất hẻo lánh, cây cối trong rừng cao to rậm rạp, ngay cả cỏ dại cũng cao đến nửa người.
Chung Tịch đi đằng trước dẫn đường và phạt cỏ dại, Vân Lạc đi theo sau. Nàng bị vấp vào cành khô, ngã nhào xuống đất, đau đến mức mặt mày trông rất dữ tợn.
“Muội còn chạy được không?” Sắc mặt Chung Tịch tái nhợt. Hắn tiến lên kéo Vân Lạc, thời gian gấp rút, phải chạy xa thêm chút nữa mới được.
“Hả… Chạy được.” Vân Lạc khẽ nói. Nàng nắm tay Chung Tịch, mượn lực bò dậy rồi tiếp tục chạy.
Chạy rất lâu, đến khi nàng thật sự không chạy nổi nữa mới dừng lại. Nàng chống tay lên đầu gối, há miệng thở dốc, giơ tay vẫy vẫy, nói:
“Biểu… biểu ca, muội… muội không chạy… nổi nữa, bọn họ… đuổi… tới chưa?”
Chung Tịch dừng lại, thở hổn hển, sắc mặt hắn còn tái hơn lúc nãy.
.
“Cố gắng thêm chút nữa, chúng ta đi lên phía trước tìm chỗ trốn.”
Sau khi hơi thở của Vân Lạc ổn định, nàng ngẩng đầu. Sao sắc mặt biểu ca lại tái nhợt như vậy, bông hoa trên đầu cũng biến thành màu xám đậm.
Nàng đang muốn hỏi, đã thấy biểu ca nghiêng ngả sắp ngã.
“Biểu ca!” Vân Lạc chạy lên đỡ Chung Tịch. Vì chạy quá vội, cuối cùng không chú ý đến tình trạng của biểu ca, nàng nhìn kỹ, mới phát hiện trên cánh tay và eo hắn có rất nhiều vết đao chém từ bé đến lớn, vừa rồi còn chạy một mạch, có thể chống đỡ đến bây giờ, chắc đã là cực hạn.
“Huynh sao rồi? Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi đi.” Đọc Full Tại truyenggg.com
“Ta vẫn chịu được, đi thôi.” Chung Tịch yếu ớt nói. Hắn đẩy tay Vân Lạc ra, muốn đi về phía trước. Sau khi buông tay nàng, hắn chưa đi được mấy bước đã ngã xuống.
Vân Lạc đỡ lấy Chung Tịch, không ngờ hắn quá nặng, đè luôn cả nàng xuống đất.
Vân Lạc bò dậy nhìn xung quanh, chỉ có những cây to chứ không có một bóng người. Hiện giờ biểu ca đã hôn mê, nàng lại không biết võ công, mà rất có khả năng bọn cướp sẽ đuổi theo.
Vân Lạc mím chặt môi, cố gắng nâng biểu ca dậy, túm hai cánh tay hắn đặt lên vai mình. Nàng cắn răng, cố hết sức, nhưng không nhấc nổi biểu ca dù chỉ là một chút.
Nàng hơi buông lỏng tay, biểu ca lại nằm dưới đất.
Vân Lạc nhíu mày, biểu ca nặng như vậy, nàng không cõng nổi. Hay là nàng kéo?
Nàng đi quanh một vòng, suy nghĩ: Kéo hai tay? Hay là kéo chân? Nàng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy rồi di chuyển.
Nàng tiến lên kéo hai cánh tay của biểu ca ra, để đầu biểu ca dựa vào người mình, nàng đặt tay dưới nách biểu ca, lấy bàn tay nâng sau lưng hắn, cố hết sức, có thể kéo được. Nhưng khó nhìn đường.
Nàng lại cau mày. Thả biểu ca xuống. Vòng qua chân hắn, túm lấy một chân hắn rồi ôm chặt đi về phía trước, ừ, có thể kéo được, cũng thấy rõ đường đi.
Vì thế, Vân Lạc kéo cơ thể Chung Tịch xoay một vòng tròn, quay về đúng hướng. Nàng nắm chân Chung Tịch, cắn răng kéo về phía trước, cứ như vậy, bước từng bước một.
Nàng đi một lát, lại quay đầu nhìn tình trạng của biểu ca và kiểm tra hơi thở của hắn. Thấy vẫn thở thì lại đi tiếp.
Nàng cắn răng đi về phía trước, miệng lẩm bẩm: “Biểu ca, huynh cố chịu đựng, nhất định phải ổn, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.” Nhất định phải sống tốt, như vậy mới có thể báo thù cho nàng.
Lúc nàng đang lẩm bẩm, Chung Tịch bị đau đến mức tỉnh lại. Hắn mơ màng mở mắt, chỉ thấy một chân của mình bị người ta ôm lấy, mà bản thân đang ở dưới đất? Á, sau lưng đau quá. Vậy là hắn bị người ta kéo đi?
Lần đầu tiên bị người ta kéo đi như con chó. Hắn chỉ cảm thấy lưng đau hơn, hắn nhắm mắt lại không muốn đối mặt, bị đụng phải cục đá, hắn lại tiếp tục hôn mê, thật sự không cần phải đối mặt nữa.
Vân Lạc thở hổn hển kéo người đến giấu sau một tảng đá lớn. Bọn họ bỏ chạy vội vã, ngay cả túi hành lý cũng không kịp mang, chứ đừng nói đến thuốc mỡ.
Nàng nhìn vết thương vẫn đang chảy máu thì nhíu mày, nếu máu vẫn chảy mãi sẽ dẫn đến chết người. Nàng nhìn quần áo của mình, lại nhìn quần áo của biểu ca, cuối cùng nàng duỗi tay về phía biểu ca.
Tiếng xé vải vang lên, vạt áo của Chung Tịch bị xé mất một mảnh. Vân Lạc xé vạt áo thành vải vụn, sau đó lại cởi quần áo của Chung Tịch để lộ vết thương.
Nằm không tiện băng bó, nàng cố sức đỡ người dựa vào tảng đá. Sao tay lại ướt thế này? Nàng xòe tay ra nhìn, là máu. Chẳng lẽ biểu ca bị thương lúc nàng kéo đi, nghĩ vậy, nàng có vẻ chột dạ, quay đầu nhìn sang một bên, đám cỏ dưới đất đã thu hút sự chú ý của nàng.
Đây không phải là bạch cập* sao? Là thuốc cầm máu. Tuy nàng không biết dược lý, nhưng nàng vẫn nhận biết được một số loại thảo dược thông thường.
* Bạch cập: hay liên cập thảo là một dược liệu quý trong Đông y, là một loại cỏ địa sinh, sống lâu năm. Bộ phận làm thuốc duy nhất là thân rễ (thường được gọi là củ) với các công dụng chính như chữa chảy máu cam, chữa thổ huyết chảy máu dạ dày, loét dạ dày, mụn nhọt, sưng tấy, vết thương ngoài da…
Nàng cẩn thận đặt Chung Tịch dựa vào tảng đá rồi đi nhổ bạch cập. Sau khi nhổ được một bó to, nàng nhìn xung quanh, nhặt hai cục đá, đặt bạch cập lên một cục đá, sau đó nàng lại cầm cục đá còn lại để giã thảo dược ra nước.
Chỉ chốc lát sau, nàng đắp thảo dược lên vết thương của Chung Tịch, rồi lấy mảnh vải băng bó lại.
Sau khi làm xong, trời cũng dần tối. Bọn cướp vẫn chưa đuổi kịp, có chút may mắn trong bất hạnh. Nàng lại đi vào rừng tìm một ít cỏ khô và cành cây khô, tốn rất nhiều sức mới nhóm được lửa.
Đến ban đêm, nàng vừa nhóm lửa, vừa quan sát Chung Tịch, chỉ mong hắn không bị sốt. Trời càng lúc càng tối, bọn họ dựa lưng vào tảng đá, nó cũng chắn được khá nhiều gió cho bọn họ. Nàng ngồi gần Chung Tịch, nhìn ánh lửa cách đó không xa, mí mắt dần sụp xuống rồi ngủ thiếp đi.
Càng sợ cái gì thì cái đó càng đến. Tới quá nửa đêm, Vân Lạc cảm thấy hình như có thứ gì đó cứ nhích tới nhích lui ở bên người, làm nàng sợ đến mức tỉnh dậy. Nàng mở to mắt, phát hiện cơ thể Chung Tịch đang run rẩy, miệng lẩm bẩm lạnh quá, lạnh quá.
Phải làm sao bây giờ? Không có gì cả, lạnh cũng hết cách. Nàng khẽ cắn răng, cầm lấy hai tay Chung Tịch đặt trong tay mình rồi xoa cho nóng lên, thỉnh thoảng hà hơi cho nóng.
Ý thức của Chung Tịch mơ mơ màng màng, hắn cảm giác mình như đang ở trong hầm băng, lạnh quá, lạnh quá. Đột nhiên, hai tay hắn cảm nhận được nguồn nhiệt ấm áp, hắn tham lam giơ tay trực tiếp ôm nguồn nhiệt vào trong ngực, còn cọ xát, đã ấm hơn lúc trước.
Vân Lạc đần mặt, không phải đang làm ấm tay sao? Sao bị người ta ôm rồi? Nàng nhỏ giọng gọi: “Biểu ca?” Gió thổi vù vù, không có người đáp lại.
Nàng đẩy Chung Tịch ra, định rời khỏi vòng ôm, ôm nhau trông rất kỳ cục. Đọc Full Tại truyenggg.com
Chung Tịch nhận ra nguồn nhiệt muốn chạy, hắn ôm chặt hơn, ôm thật chặt. Nếu nguồn nhiệt chạy mất, hắn sẽ bị lạnh đến chết.
Vân Lạc không ngờ đẩy một cái, bản thân đã không đi ra được mà còn bị ôm chặt hơn, hoàn toàn không vùng vẫy được. Nàng khóc không ra nước mắt, nàng không muốn như vậy, vốn trời đã lạnh, giờ thì hay rồi, lại còn lạnh hơn.
“Biểu ca, huynh tỉnh lại đi. Muội không phải lò sưởi.”
“Biểu ca, tỉnh lại đi.”
Vân Lạc bị đè sát vào ngực Chung Tịch, khẽ gọi.
Nàng gọi đến khi mệt cũng không có ai để ý. Thôi, không giãy giụa được thì cứ để vậy, chỉ cần không ai phát hiện thì cứ coi như mình đang nằm mơ. Nàng nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Ngủ được một lát, nàng lại cảm thấy có một lò lửa lớn đang áp sát người mình, càng lúc càng nóng, ấm áp quá. Nàng không khỏi dụi dụi, sau khi dụi, lý trí của nàng trở về.
Nàng cọ vào cái gì thế?!