“Phu nhân, Hoài Nhi vừa tới, ta đã nói rõ ràng với nó.” Chung lão gia nói với Chung phu nhân như thể đang tranh công.
Chung phu nhân vuốt bộ móng mới làm, lười biếng nói: “Nói rõ ràng? Vậy thì tốt, ngày mai ta sẽ đi thu xếp. Có thể quyết định sớm ngày nào hay ngày đó.”
“Làm phiền phu nhân, ta cũng nói chuyện của Tịch Nhi với Hoài Nhi, để nó chú ý hơn, ngày thường dẫn thêm vài người, ta sợ nó cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Chung lão gia bước tới bóp vai cho Chung phu nhân, nói.
“Ừ, lão gia làm việc ngày càng chu toàn. Đúng rồi, bên trái, mạnh hơn một chút.” Chung phu nhân nhắm mắt hưởng thụ, chậm rãi nói.
“Haha, phu nhân thật biết hưởng thụ, còn sai bảo cả ta.” Chung lão gia cười nói, bàn tay lại nghe lời Chung phu nhân, tăng thêm lực ở bên trái.
“Ừm, gọi Thanh Thảo vào bóp vai cho ta. Ông vẫn nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi.” Chung phu nhân nói.
Chung lão gia tức cười, gọi Thanh Thảo vào.
“Đầu ngươi làm sao vậy?” Chung lão gia nghi ngờ nói.
Thanh Thảo cúi đầu thấp hơn, dường như nghĩ tới chuyện gì, nàng vô thức rùng mình, nói nhỏ: “Nô tỳ… Nô tỳ đi đường đụng phải thân cây.” Nếu lắng nghe kỹ sẽ phát hiện ra giọng nàng hơi run, như đang sợ hãi điều gì đó.
Chung lão gia không nghe kỹ, vì ông chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Nghe câu trả lời của Thanh Thảo, ông gật đầu, nói: “Lần sau nhớ nhìn đường, cái trán đang yên lành thì bị nứt ra như vậy, đau lắm đấy.”
Chung phu nhân nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, bà cau mày, mở mắt ra, quan tâm nói: “Thanh Thảo, tới đây ta xem nào? Sao tự dưng lại đụng vào cây?”
Thanh Thảo tiến lên trước vài bước, đi tới trước mặt Chung phu nhân. Đọc Full Tại truyenggg.com
Chung phu nhân nhìn màu đỏ trên trán Thanh Thảo, ngay cả da cũng rách, bà lo lắng nói: “Còn rách cả da à? Thật bất cẩn, chỗ ta có cao mỡ dê, ngươi lấy về kiên trì bôi lên, chắc sẽ không để lại sẹo đâu.”
Thanh Thảo nhìn ánh mắt sốt ruột và lời nói lo lắng của phu nhân, hai mắt nàng đỏ hoe, lấp lánh ánh nước, trái tim như bị nướng trên chảo nóng, đau đớn khôn nguôi.
Nàng phải làm gì đây?
“Cảm ơn phu nhân và lão gia quan tâm, cao mỡ dê quá quý giá. Nô tỳ… Nô tỳ không sao, không cần bôi.” Giọng nàng nghẹn ngào.
Chung phu nhân lắc đầu, nói: “Sao lại không sao được? Nhìn ngươi đau tới mức phát khóc kia kìa. Lúc ấy đang nghĩ chuyện gì mà đâm đầu vào thành vết thương lớn như vậy, còn rách cả da. Đi lấy cao mỡ dê đến đây, ta bôi cho ngươi, ngươi biết ở đâu mà.”
Thanh Thảo lên tiếng, vội vàng xoay người, nâng ống tay áo lên lau nước mắt, sau đó mới đi lấy cao mỡ dê. Nhìn lọ thuốc mỡ nằm lẳng lặng trong hộp, trong lòng nàng dâng lên cảm giác ấm áp.
Nàng cung kính đưa cao mỡ dê cho Chung phu nhân bằng hai tay.
Chung phu nhân ngồi dậy khỏi ghế nằm, mở lọ cao mỡ dê ra, dùng đầu ngón tay quệt một ít thuốc mỡ, nói: “Ngươi ngồi xổm xuống, ta bôi cho ngươi.”
Thanh Thảo ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, nàng cảm nhận được một luồng ấm áp đảo quanh trán mình, nhìn dáng vẻ nghiêm túc bôi thuốc cho nàng của Chung phu nhân, trong lòng nàng rất cảm động, cũng rất khó chịu.
Nàng thật may mắn khi gặp được phu nhân, các nhà khác làm gì có chủ tử nào bôi thuốc cho nô tỳ, hơn nữa còn là loại thuốc quý giá như vậy. Ánh mắt nàng mờ mịt, phải làm thế nào đây?
Nàng không muốn hại lão gia, cũng không muốn chết. Ai có thể dạy nàng phải làm sao không?
“Được rồi, ngươi giữ lọ thuốc mỡ này đi, phải kiên trì bôi mỗi ngày. Hôm nay ngươi làm sao thế? Trông có vẻ rất buồn, đừng lo lắng, dùng loại thuốc mỡ này sẽ không để lại sẹo.” Chung phu nhân nói.
Thanh Thảo nhận lấy lọ thuốc mỡ, phiền muộn nói: “Cảm ơn phu nhân.”
“Mấy tháng nữa ta sẽ xem xét, tìm cho ngươi một người chồng phù hợp.” Chung phu nhân trêu đùa Thanh Thảo.
Thanh Thảo đỏ mặt, không lên tiếng, bắt đầu bóp vai cho Chung phu nhân.
“Ôi, cũng không biết Hoài Nhi thích cô gái thế nào, các cô gái có độ tuổi phù hợp trong thành đều đã cho nó xem bức họa, cũng không thấy nó có phản ứng gì.” Chung phu nhân đau đầu về việc hôn sự của Chung Hoài: “Không nghĩ nữa, nghĩ đến ta lại đau đầu.”
Bà vừa dứt lời, Thanh Thảo đang bóp vai đã đổi thành xoa bóp huyệt Thái Dương.
“Ừm, tay nghề của Thanh Thảo đúng là rất tốt, con người hơi tẻ nhạt, nhưng không sao, ta sẽ tìm cho ngươi một người miệng lưỡi nhanh nhẹn, có thể bổ sung cho nhau.” Cơn đau đầu của Chung phu nhân lập tức thuyên giảm, bà chậm rãi nói.
Mà ở bên kia, Chung Tịch đi đến một số cửa hàng, lại nghe được tin mấy người làm cũ đã rời đi.
Hắn nhìn chưởng quầy, nói: “Vì sao chú Chu, chú Vương và chú Lý đều đi? Có chuyện gì vậy?”
Chưởng quầy họ Trương, người này đã bị Chung Hoài mua chuộc. Đọc Full Tại truyenggg.com
Ông ta cười ha hả nói: “Nhị công tử, ngài có điều không biết, bọn họ đều có chuyện tốt, con trai của Chu ca phát tài, muốn dưỡng lão cho ông ấy, nên không cho ông ấy đi làm. Còn con trai của Vương ca thì muốn đến nơi khác phát triển, kéo ông ấy đi theo, ông ấy không còn cách nào đành phải xin nghỉ việc. Về phần Lý đệ, con gái của ông ấy có tiền đồ, gả cho nhà có tiền, không phải cũng muốn dưỡng lão cho ông ấy, bảo ông ấy đừng làm việc nữa hay sao.”
Chung Tịch nghe xong, lông mày không những không thả lỏng, mà còn cau thành hình chữ xuyên (川). Nếu là trước kia, hắn sẽ không nghi ngờ gì cả, nhưng hiện tại, mọi chuyện đều quá mức trùng hợp.
Hắn nghi ngờ, có người đang âm thầm thao túng.
“Những chuyện này xảy ra khi nào?”
“Ồ, lão gia không nói với ngài sao? Chu ca nghỉ khoảng nửa tháng trước, Vương ca tầm mười ngày trước, Lý đệ thì ba ngày trước.” Trương chưởng quầy trả lời chặt chẽ không để lọt một giọt nước.
Chung Tịch gật đầu, nhìn các gương mặt mới trong cửa hàng, nói: “Người kia là ai? Ta chưa thấy bao giờ.”
“Vì mấy người kia rời đi, tiểu nhân sợ có quá nhiều việc không lo liệu hết nên mới tuyển thêm mấy người.” Trương chưởng quầy liếc nhìn biểu cảm của Chung Tịch, thấy hắn vẫn không đổi sắc, trong lòng ông ta hơi sợ.
“Ừ. Lấy sổ sách nửa tháng qua ra cho ta xem.” Chung Tịch nói. Mấy cửa hàng này trước giờ vẫn luôn do hắn quản lý, đã nửa tháng rồi hắn không xem sổ sách.
“Chuyện này… Mấy ngày trước đại công tử đã xem qua rồi, ngài vẫn kiểm tra lại sao?” Trương chưởng quầy hỏi.
Chung Tịch nhướn mày, nhìn Trương chưởng quầy không nói lời nào, đáy mắt lạnh lẽo.
“Nhị công tử bớt giận, tiểu nhân lỡ lời, tiểu nhân lập tức đi lấy.” Trương chưởng quầy lau mồ hôi lạnh trên trán, lui xuống đi lấy sổ sách.
Chung Tịch vô thức gõ ngón tay lên mặt bàn, lẳng lặng chờ đợi.
“Nhị công tử, sổ sách đây ạ.” Trương chưởng quầy cầm sổ sách đặt lên bàn.
Chung Tịch cầm cuốn sổ, bắt đầu lật xem.
Sổ sách dày cộp, hắn lật từng tờ một, xem rất nghiêm túc. Khi nhìn thấy dòng chữ cuối trang, bàn tay đang lật sang của hắn dừng lại.
“Sao còn phải mua thêm vải dệt?”
Trong nháy mắt, hơi thở của Trương chưởng quầy như dừng lại, ông ta đảo con ngươi, khựng lại một chút rồi nói: “Bẩm nhị công tử, sấp vải này có màu sắc và hoa văn khác với vải dệt trong cửa hàng chúng ta. Tiểu nhân đã xem qua, màu vải đẹp, chất liệu cũng tốt, tiểu nhân nghĩ có lẽ mọi người sẽ thích nên đã mua một ít về, chẳng phải hôm qua đã bán hết rồi sao.”
Chung Tịch đặt bàn tay đang lật sổ xuống, đưa mắt về phía ông, cười như không cười nói: “Vậy ư?”
“… Đúng vậy, nếu nhị công tử không tin tiểu nhân, có thể mua một ít về xem.” Trương chưởng quầy cười xòa nói.
Chung Tịch không nhanh không chậm, nói: “Không vội, đợi ta xem xong sổ sách đã.” Hắn xem hết một lượt, cuối cùng cũng thấy được tiền lời từ việc mua vải.
Hắn khép sổ sách lại, đang định hỏi chuyện thì cửa phòng bị gõ vang. Hắn liếc nhìn Trương chưởng quầy, Trương chưởng quầy thức thời chạy tới mở cửa, sau đó quay trở về ôm sổ sách, nịnh nọt rời đi.
“Sao rồi?” Chung Tịch nhìn người tới.
“Công tử, hơn hai mươi năm trước quả thực Vương Tây Sơn đã rời khỏi huyện rồi về quê của ông ta ở thị trấn Song Tiến. Ông ta ở lại thị trấn Song Tiến hơn hai mươi năm, khoảng một tháng trước, ông ta đi khỏi thị trấn Song Tiến chưa thấy về, cũng không rõ tung tích.” Chu Lục nói.
“Không rõ tung tích?” Chung Tịch nhìn Chu Lục.
“Đúng vậy, không ai biết tin tức của ông ta.” Chu Lục nói. Kể ra cũng lạ, Chu Lục hỏi thăm một vòng, mọi người đều nói ông ta đã đi, về phần đi đâu thì không ai biết.
“Được rồi, ngươi đi xem mấy người chú Chu đã xảy ra chuyện gì. Còn cả Trương chưởng quầy nữa.” Chung Tịch dặn dò: “Đúng rồi, đã tìm được người đánh xe lúc trước chưa?”
“Tìm được rồi, nhưng hắn ta đã chết bên con sông nhỏ ở trên đường.” Chu Lục trả lời.
“Đã chết? Người nhà hắn ta còn ở đây không?”
“Chuyện này… Nô tài sơ suất, vẫn chưa điều ra.” Chu Lục cúi đầu, âm thầm ảo não.
“Không sao, lát nữa đi điều tra. Còn gì nữa không?”
“Hết rồi ạ, tạm thời chỉ biết có vậy.” Chu Lục đáp.
“Được rồi, đi điều tra những chuyện ta dặn đi.” Chung Tịch chậm rãi nói.
“Tuân lệnh.”
Chu Lục ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Trương chưởng quầy đi xuống. Chu Lục cau mày, như có điều suy tư nhìn Trương chưởng quầy, sau đó cũng rời đi.
Trương chưởng quầy không biết mình đã bị Chu Lục phát hiện, lúc này ông ta bước ra khỏi cửa hàng, đi vào một con ngõ nhỏ u ám.
“Đại công tử, nhị công tử quá thận trọng, tiểu nhân suýt nữa bị phát hiện, cũng may tiểu nhân làm đúng theo lời ngài đã dặn.” Khoảnh khắc nhìn thấy Chung Hoài, Trương chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm.
“Không để lộ sơ hở chứ?” Đọc Full Tại truyenggg.com
“Không có không có, tiểu nhân đều trả lời theo những gì ngài dặn, có lẽ nhị công tử cũng không phát hiện được gì.” Trương chưởng quầy cười nói: “Đúng rồi, tiểu nhân còn nghe được cuộc nói chuyện giữa nhị công tử và một người khác, nói cái gì mà người đánh xe đã chết? Thật kỳ lạ.”
Ông ta lắc đầu, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
“Haha, ngươi làm rất tốt. Lần sau nếu thấy bọn họ lại nói chuyện, nhớ phải nghe nhiều một chút, rồi nói lại cho ta.” Chung Hoài vỗ vai ông ta, xem như khen ngợi.
“Vâng, đại công tử, tiểu nhân đảm bảo sẽ nói với ngài đầu tiên.” Trương chưởng quầy chà xát tay, cười ha ha nói.
“À thì… Đại công tử, còn có việc nữa, mặc dù đã qua mắt được vấn đề sổ sách, nhưng lỗ hổng vì thiếu bạc vẫn còn đó, khó mà nói được lúc nào nhị công tử sẽ hỏi tới bạc.” Ông ta nhìn Chung Hoài với vẻ mặt khó xử.
Con ngõ nhỏ yên tĩnh, Chung Hoài trầm ngâm nói: “Lát nữa ta sẽ sai người đưa bạc tới, ngươi hãy bổ sung vào chỗ thiếu.”
“Vâng vâng vâng. Nhất định tiểu nhân sẽ làm tốt.” Trương chưởng quầy lên tiếng đảm bảo.
“Vợ con ngươi vẫn ổn chứ?” Chung Hoài quan tâm hỏi.
“Haha, bọn họ đã không sao từ lâu rồi, ít nhiều nhờ có đại công tử, nếu không, tiểu nhân… Có lẽ tiểu nhân sẽ không thể gặp lại vợ con mình nữa.” Trương chưởng quầy cảm kích nói. Từ tận đáy lòng ông ta rất biết ơn Chung Hoài vì trong khoảnh khắc con ngựa phát điên, nguy hiểm như vậy, y có thể cứu vợ con ông ta. Vậy nên, ông ta sẵn sàng làm việc cho đại công tử.
“Không sao là tốt rồi, cứ làm tốt mọi chuyện, đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Chung Hoài cong môi: “Nếu không làm tốt, haha.”
Đôi mắt tươi cười của y lập tức trở nên lạnh lùng âm hiểm như rắn độc, nhưng rồi y lại nhanh chóng quay về với dáng vẻ tươi cười trước kia.
Trương chưởng quầy bị đứng hình trước ánh mắt của y. Ông ta chớp chớp mắt, lại thấy đại công tử vẫn dịu dàng như ngày thường, ông ta lắc đầu, cảm thán bản thân mình già cả mắt mờ.
“Đại công tử, thật ra tiểu nhân cảm thấy Chung lão gia và nhị công tử đối xử với ngài khá tốt, ngài…”