Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 31

“Chuyện này… Ta không biết, đây là ta làm cho vui những lúc rảnh rỗi. Lúc ấy y nói mình luôn bị người ta bắt nạt, muốn một ít thuốc để trả thù, sẽ không hại người, chỉ trêu đùa người đó thôi. Thế nên ta mới đưa thuốc cho y, ta còn nói với y là tuyệt đối không được bỏ nhiều, y đã đồng ý rồi.” Diệp Thanh Văn thật sự không ngờ mình lại biến thành đồng lõa hại người.

Nếu hắn ta biết người kia mua thuốc của mình dùng để hại người, hắn ta tuyệt đối không bán.

Vân Lạc hít một hơi thật sâu, cố đè nén cảm xúc đang dâng trào, nói: “Ngươi có thuốc giải của bột Nhuyễn Cốt không?”

“Cái này, cũng không có. Ta lập tức làm luôn.” Diệp Thanh Văn có chút xấu hổ, hối hận lúc ấy sao mình lại lười biếng không điều chế thuốc giải, bây giờ hại người cũng không có cách nào lấy thuốc giải ra đưa cho người ta.

Sau đó Vân Lạc lại muốn lấy thêm bạc, Diệp Thanh Văn vội vàng ngăn nàng lại, nói: “Cô nương, không cần nữa, năm lượng bạc kia đủ rồi.” Cho dù không đủ, hắn ta cũng ngại cầm thêm bạc, cùng lắm thì nhịn đói thêm vài bữa.

“Ừ, không đủ ngươi cứ nói với ta. Thuốc giải rất quan trọng, liên quan đến người thân của ta, phiền ngươi nhất định phải điều chế ra.” Vân Lạc trịnh trọng nói.

Diệp Thanh Văn gật đầu, nói: “Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ điều chế thuốc giải.” Hắn ta dọn dẹp chai lọ trên sạp hàng.

Vân Lạc ngồi xổm xuống hỗ trợ hắn ta thu dọn.

Thạch Nhất đứng một bên lẳng lặng lắng nghe cuộc hội thoại giữa hai người. Cả ba người đều không phát hiện, cách đó không xa có một đôi mắt nham hiểm đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Sau khi hỗ trợ thu dọn xong xuôi, Vân Lạc khó hiểu nói: “Ngươi có thể điều chế ra loại thuốc lợi hại như vậy, chắc hẳn y thuật cũng không phải hạng xoàng, vì sao hoàn cảnh lại kém như vậy?”

Nàng nhìn bộ râu rậm rạp trên mặt Diệp Thanh Văn, ngoại trừ đôi mắt, căn bản không nhìn rõ biểu cảm của hắn ta. Quần áo trên người trông cũng có vẻ bụi bặm, như thể đã mặc từ rất lâu.

Diệp Thanh Văn im lặng, hắn ta cảm thấy đây là ngày xấu hổ nhất trong hơn hai mươi năm cuộc đời mình.

Hắn ta mấp máy môi, rầu rĩ nói: “Vừa xuống núi thì gặp phải lừa đảo, bị lừa hết lộ phí trên người. Chỉ còn lại đống chai lọ này, thật vất vả mới bán được mấy gói thuốc, không nghĩ tới còn hại người.” Nói đến cuối, giọng nói của hắn ta ngày càng nhỏ.

Nói ra thật xấu hổ, mặt đầy râu ria cũng vì không có bạc. Nghĩ tới diện mạo của mình cũng như cây ngọc đón gió, không ngờ không có bạc, một bước cũng khó đi.

Hắn ta rất nhớ sư phụ, nhưng trở về tìm sư phụ thì hắn ta lại không phục. Hắn ta đã khoác lác với sư phụ, nói muốn tạo nên thành tựu ở dân gian. Đáng tiếc vừa xuống núi đã bị lừa thê thảm, ngày qua ngày như vậy hắn ta đã biến thành kẻ râu xồm lập dị trong miệng người khác.

Thật kỳ lạ, nghe giọng điệu của hắn ta, Vân Lạc có thể nhìn ra vẻ mặt tủi thân của hắn ta sau bộ râu xồm.

“Ngươi cũng không dễ dàng gì. Lần sau đừng bán những loại thuốc hại người này nữa. Cho dù người khác có nói thê thảm cỡ nào cũng đừng dễ dàng tin tưởng, biết chưa?” Vân Lạc nói.

Từ những gì hắn ta nói, có thể đoán được hắn ta không hiểu việc đời, ngốc nghếch lắm tiền, nhưng cũng thật sự lương thiện. Chỉ hi vọng hắn ta có thể nghe lời khuyên của mình, đừng dễ dàng để bị lừa nữa.

Diệp Thanh Văn gật đầu, rồi lại gãi đầu, nở nụ cười thật thà, đôi mắt cong cong, bộ râu run rẩy, nói: “Ừm, cảm ơn lời khuyên của cô nương. Ngày mai ta sẽ chuẩn bị thuốc giải cho cô.”

Vân Lạc gật đầu, sau khi giao hẹn, hai người nói lời tạm biệt.

“Tỷ tỷ, hình như tên râu xồm kia không được thông minh cho lắm. Bạc cũng có thể bị lừa mất.” Lần đầu tiên Thạch Nhất thấy người dễ lừa như vậy, không biết hắn ta làm thế nào mà cao lớn khoẻ mạnh được như hiện tại.

Vân Lạc cong môi, chậm rãi nói: “Người đơn giản lại tốt bụng rất dễ bị lừa, có lẽ hắn ta được bảo vệ quá tốt, không biết sự hiểm ác của nhân gian.”

Ngày hôm sau, Vân Lạc đi tới trước sạp hàng của Diệp Thanh Văn, nhưng trước sau vẫn không thấy người nào, trên sạp trống rỗng. Đợi hồi lâu cũng không thấy người xuất hiện, lông mày của nàng nhăn thành hình chữ xuyên 川, rõ ràng đã hẹn gặp ở đây, vì sao lại không tới?

Hay là hắn ta bỏ trốn rồi? Nhưng nhìn hắn ta không giống như người nói dối, vậy chỉ có một khả năng…

Vân Lạc có linh cảm không tốt, sắc mặt nàng nghiêm túc, môi mím chặt, nhấc chân tìm đến địa chỉ Diệp Thanh Văn nói với nàng ngày hôm qua.

“Có ai không? Diệp đại ca?” Vân Lạc liên tục vỗ lên cửa lớn của ngôi miếu nát, gọi to.

Gõ hồi lâu nhưng không có ai trả lời nàng. Trái tim của Vân Lạc như rơi vào trong hầm băng, lạnh tới mức hít thở không thông. Nàng không hề do dự, trực tiếp đá lên cửa, cánh cửa cũ nát lập tức bị đá văng.

Nàng bước nhanh vào, ngôi miếu này thật sự đổ nát, tường đổ, gió từ khắp nơi lùa vào, trống rỗng, cách đó không xa có một đống rơm, hình như có người đang nằm bên trên.

Vân Lạc bước qua, nhìn Diệp Thanh Văn bất tỉnh nhân sự, bên cạnh còn có một vò rượu, xung quanh nồng nặc mùi rượu.

Nàng nuốt nước miếng, cẩn thận ngồi xổm xuống, duỗi tay thăm dò nhân trung của hắn ta.

Không có hơi thở, không còn thở.

Nàng ngồi phịch xuống đất, có chút không dám tin, rõ ràng hôm qua người vẫn còn sống sờ sờ, vì sao hôm nay lại biến thành một khối thi thể lạnh băng?

Tại sao lại chết? Chẳng lẽ hắn ta là kẻ lừa đảo? Bạc cho hắn ta đều bị hắn ta mua rượu uống? Tuy nhiên, sao lại có người uống rượu tới chết được? Đã nói mua dược liệu điều chế thuốc giải cơ mà? Thuốc giải đâu?

Ánh mắt nàng dừng lại trên người Diệp Thanh Văn, nàng bò qua, lục lọi trên người hắn ta, thuốc giải, thuốc giải ở đâu?

Trong đầu nàng rất loạn, không hiểu sao một người đang khoẻ mạnh lại cứ thế chết đi, rõ ràng nàng lập tức có thể lấy được thuốc giải, rõ ràng có thể sớm giải độc cho chú họ, rõ ràng mới chỉ qua một đêm thôi mà.

Không còn gì cả, trên người hắn ta chẳng còn gì cả. Vân Lạc ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt có chút trống rỗng.

Một lúc lâu sau, nàng bình tĩnh lại, quay đầu nhìn thi thể đã sớm lạnh lẽo ở bên cạnh, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh.

Nàng nhìn bốn phía xung quanh, phía dưới rơm rạ hình như có một túi đồ, có vẻ như là túi đồ mà Diệp Thanh Văn thu dọn sạp hàng ngày hôm qua. Bên cạnh đống rơm còn có cỏ nằm rải rác dưới đất.

Vân Lạc nhìn chăm chú, cỏ? Chẳng lẽ là thảo dược? Nàng đứng dậy bước qua. Quả nhiên là thảo dược, chúng nằm rải rác đầy đất.

Nàng cau mày, không đúng! Nàng đột nhiên nhìn về phía vò rượu và Diệp Thanh Văn nằm trên mặt đất.

Là ai? Là ai giết hại Diệp Thanh Văn.

Nàng bình tĩnh hơn, kéo tay nải dưới lớp rơm rạ mở ra, bên trong có một đống chai lọ, không dán nhãn mác. Là thuốc gì, người bình thường không thể phân biệt được.

Lại nhìn Diệp Thanh Văn, hai mắt nhắm nghiền, trông rất thanh thản. Trên vạt áo có rất nhiều dấu vết, trên người cũng nồng nặc mùi rượu, vò rượu đổ trên mặt đất, bên trong không còn một giọt.

Nếu chỉ nhìn thoáng qua, người ta sẽ vô thức cho rằng Diệp Thanh Văn uống rượu.

Lúc nàng đang định bước vào xem xét, chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Trực giác nói cho nàng biết phải chạy mau. Nàng không nhìn Diệp Thanh Văn, mà nhanh chóng nhìn xung quanh.

Hai người đàn ông che mặt nhìn ngôi miếu hoang tàn trống trải, bốn mắt chạm nhau, một người trong đó hô lớn: “Người đâu? Nữ tử kia đâu? Không phải nói đang ở đây sao?”

“Ít nói nhảm đi, mau tìm xem có đường ra nào khác không. Có lẽ đã trốn thoát rồi.” Người còn lại nói.

Vân Lạc chạy ra từ cửa sau, có thể nghe loáng thoáng giọng nói trong ngôi miếu nát, nhưng nàng nghe không rõ. Nàng không dám nhìn lại phía sau, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước.

Nhanh lên, nhanh hơn nữa.

Khi hai kẻ bịt mặt phía sau phát hiện ra nàng, giữa hai bên đã kéo ra một khoảng cách lớn. “Mẹ kiếp, con đàn bà khốn nạn, lại để nàng ta chạy thoát rồi, mau đuổi theo.” Hai người vội vàng đuổi theo.

Vân Lạc vừa chạy vừa nhìn quanh bốn phía, phía trước có một con ngõ nhỏ, vì quá lo lắng nên trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, mau lên, chạy mau lên, chạy vào con ngõ nhỏ phía trước, chạy vào trong đám đông.

Khoảng cách giữa ba người ngày càng gần, Vân Lạc không dám nhìn thêm, ở ngay trước mặt thôi, nàng lắc mình chạy vào con hẻm nhỏ, con hẻm nhỏ chật hẹp chỉ có thể chứa được một người.

Nàng không biết đây là đâu, đầu óc không kịp suy nghĩ quá nhiều, thấy có đường là nàng chạy vào, rẽ trái rẽ phải qua rất nhiều con hẻm.

Hai người mặc đồ đen chạy tới, phát hiện người phía trước đã biến mất? Bọn họ vừa chạy vừa tìm, tìm thấy con ngõ nhỏ Vân Lạc đi vào. Bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó lắc mình chạy vào.

“Con khốn, chắc chắn đã chui vào con ngõ nhỏ này.”

“Nói nhảm ít thôi, mau tìm người.”

Vân Lạc thở hổn hển, không biết mình đã rẽ vào con ngõ nhỏ này được bao lâu, nàng nghe thấy tiếng la hét ngày càng lớn, trong lòng vô cùng kích động. Chỉ cần ra được đường lớn, nhiều người sẽ an toàn.

Nàng vừa rẽ ra khỏi một con hẻm lập tức đối diện với hai kẻ bịt mặt, nàng sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Ánh mắt của hai kẻ bịt mặt sáng lên: “Đuổi theo!”

Vân Lạc nhìn bức tường trước mặt, quay đầu lại nhìn về phía hai kẻ bịt mặt đang ngày càng gần, sự tuyệt vọng lan tràn trong đáy mắt nàng.

Cả ba người đều thở hổn hển, nặng nề, một tên bịt mặt đỡ tường, cười nói: “Này… phù, cuối cùng chúng ta cũng bắt được ngươi. Chạy đi, phù, không phải chạy rất nhanh sao? Con khốn.”

Bụng Vân Lạc hơi đau, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, bắp chân run rẩy, chạy quá lâu, nàng hơi kiệt sức.

Nàng cảnh giác nhìn người bịt mặt, không lên tiếng mà chỉ liên tục lùi về phía sau, lùi đến vách tường, không thể lùi được nữa.

“Bớt lằng nhằng đi, mau giải quyết người cho xong việc.” Kẻ bịt mặt còn lại nói.

Vân Lạc nhìn về phía người bịt mặt, ngập ngừng nói: “Hai vị đại ca, ta và các ngươi không thù không oán. Y trả bao nhiêu bạc, ta sẽ trả gấp đôi, có thể thả ta đi được không?”

Nàng siết chặt thuốc bột trong tay, giấu hai tay ra phía sau, đó là thứ nàng thuận tay cầm theo khi rời đi.

“Hừ, ngươi có hiểu quy tắc trên giang hồ không? Trông chúng ta giống kẻ bội ước lắm sao? Hôm nay, bọn ta sẽ lấy mạng ngươi, nhưng trông mặt ngươi có vẻ nhẵn nhụi mịn màng, có lẽ vẫn là gái chưa chồng, ngược lại có thể cho hai huynh đệ ta sung sướng.” Một người nói.

“Bớt lằng nhằng, trực tiếp ra tay đi.” Người còn lại nói.

“Đợi đã, có thể cho ta biết ai sai khiến các ngươi không? Để ta chết được rõ ràng.” Vân Lạc cố nén hoảng sợ, im lặng đánh giá tình hình trên đường, thuốc bột trong lòng bàn tay cũng được đổ ra khi bọn họ nói chuyện, nắm chặt trong tay.

“Chờ ngươi xuống đó, tự nhiên sẽ biết. Đến đây đi, đừng giãy giụa, cho ngươi chết được thoải mái.” Một người nói.

Bọn họ chỉ cách Vân Lạc vài bước chân.

“Biểu ca! Huynh tới rồi?” Vân Lạc vui vẻ nhìn phía sau.

Hai kẻ bịt mặt quay đầu lại nhìn, đừng nói người, ngay cả quỷ cũng không có lấy một con.

Đúng lúc này, ngay lúc hai người bọn họ quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng, Vân Lạc đã hất thuốc bột trong tay vào mắt họ.

“Ngươi… a! Mắt của ta.”

“Mắt ta! Ngươi đã hất cái gì?”

Hai kẻ bịt mặt đau đớn che mắt, hoàn toàn không mở ra được. Vân Lạc nhanh chóng đá mạnh vào thân dưới của hai người, một người trong đó đau tới mức ngã lăn ra đất, một tay che mắt, một tay che thân dưới, đau tới mức hít hà, miệng vẫn hùng hùng hổ hổ:

“A… của quý của ông! Mắt của ông! Con khốn, ông đây thấy mày đi tìm chết rồi, tốt nhất đừng để ông đây bắt được ngươi, nếu không, ông đây sẽ khiến mày sống không bằng chết!”

Tên đàn ông còn lại một tay che thân dưới, một tay duỗi về phía Vân Lạc, muốn bắt lấy nàng. Sao Vân Lạc có thể để hắn ta thực hiện được, nàng lập tức đá thêm hai phát vào thân dưới của hắn ta.

“Á…” Người đàn ông đau tới mức nói không nên lời, ngã trên mặt đất co người lại.

Vân Lạc liếc nhìn bọn họ rồi vội vàng chạy đi. Nàng không có nhiều thời gian, trước khi bọn họ phục hồi, nàng phải chạy ra khỏi con ngõ nhỏ!

Bình Luận (0)
Comment