Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 39

Vân Lạc nâng mí mắt nhìn về phía Chung Tịch, ánh mắt sâu thẳm của hắn khiến trái tim nàng run rẩy. Nàng đành vô thức dời tầm mắt, nghĩ đến việc đính ước mà cô họ nói, nàng cảm nhận được một cảm xúc rầu rĩ không tên đang cuồn cuộn trong lòng.

Nàng miễn cưỡng cong môi, nói: “Ừm, vậy chúc biểu ca sớm ngày tìm được biểu tẩu, trăm năm hoà hợp.”

“Vân! Lạc!” Chung Tịch nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể lấp kín miệng nàng: “Ta không đính ước.”

Vân Lạc gật đầu, cho rằng biểu ca đang lo lắng không tìm được vợ, nàng nói: “Biểu ca đừng lo, với tướng mạo của biểu ca, chắc chắn có thể tìm được biểu tẩu.”

Chung Tịch tức cười, nói đầy ám chỉ: “Muội và ta đã có quan hệ xác thịt.” Trên đường bị truy sát ít nhiều gì hai người cũng đã có sự tiếp xúc thân thể, hãy để hắn chịu trách nhiệm với nàng.

Vân Lạc lập tức đỏ mặt. Nàng và biểu ca cưỡi chung một con ngựa, trai đơn gái chiếc ôm nhau ở rừng núi hoang vắng, ở chung một căn phòng. Tuy đó đều là những hành động bất đắc dĩ do bị đuổi giết, nhưng nó thật sự đã xảy ra.

Biểu ca… để ý sao? Đọc Full Tại truyenggg.com

Nghĩ vậy, sắc mặt Vân Lạc thay đổi, ngực nghẹn lại, nàng rầu rĩ nói: “Biểu ca không cần lo lắng, muội… đã quên từ lâu rồi, sẽ không nói ra ngoài, cũng sẽ không ảnh hưởng đến biểu ca. Chúng ta cứ coi như chuyện chưa từng xảy ra là được. Ngày mai muội sẽ đi, muội về viện trước đây.”

Nói xong không đợi Chung Tịch trả lời, nàng xoay người bỏ chạy. Không hề phát hiện ánh mắt Chung Tịch nhìn nàng mang theo cảm giác áp bức chiếm hữu nàng chưa từng thấy trước đây. Tấm lòng của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết.

Nàng không muốn ở cạnh biểu ca nữa. Sau ngày hôm nay, nàng sẽ rời khỏi nơi này.

Vân Lạc chạy cả đoạn đường, chạy mệt mới dừng lại, nàng trở về viện, có chút mệt mỏi gọi: “Song Diệp, Đan Diệp, giúp ta thu dọn hành lý, ngày mai ta phải về nhà.”

“Cô nương, đang yên lành sao người lại muốn về nhà? Là nô tỳ làm không tốt ở đâu sao?” Song Diệp cẩn thận nhìn Vân Lạc, nói.

“Cô nương.” Đan Diệp nhỏ giọng gọi, trong mắt mang theo vẻ không nỡ.

Vân Lạc cong môi, nhẹ giọng nói: “Chuyện không liên quan đến các em, là bản thân ta muốn về nhà. Ta đã báo với cô họ rồi, các em giúp ta thu dọn hành lý là được.”

“Vâng.” Song Diệp và Đan Diệp đồng thanh đáp.

“Không cần mang theo những đồ vật dư thừa, chỉ cần thu dọn quần áo và mấy thứ trước đó ta mang đến là được.” Vân Lạc nói.

Đồ đạc của nàng không có nhiều, chỉ có vài bộ quần áo. Đồ trang sức cô họ tặng nàng quá quý giá, cứ để lại nhà họ Chung.

Chẳng mấy chốc, Song Diệp và Đan Diệp đã thu dọn xong hành lý, chỉ một tay nải nho nhỏ, Vân Lạc thấy thế thì rất hài lòng, tay nải quá lớn sẽ trở thành gánh nặng.

Nhưng Song Diệp lại có chút lo lắng: “Cô nương, có phải quá ít hay không? Hay là nô tỳ lấy thêm cho người vài món nữa nhé?”

“Nô tỳ chuẩn bị cho cô nương chút lương khô bánh ngọt được không?” Đan Diệp hỏi.

“Ừm, đừng để dư thừa, các em nhìn mà sắp xếp. Ta mệt rồi, đi ngủ trước đây.” Vân Lạc gật đầu.

Song Diệp và Đan Diệp vội vàng đến phòng bếp chuẩn bị bánh ngọt cho Vân Lạc.

Rửa mặt xong, Vân Lạc lên giường chìm vào giấc ngủ.

Đêm đã khuya, ánh trăng treo trên cao, ánh sáng mờ ảo soi rọi xuống sân, trong sân im ắng, chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc trong gió.

Hôm nay đến lượt Song Diệp gác đêm, nàng ấy đứng ngoài cửa phòng. Sau gáy nàng ấy bỗng đau nhức, hôn mê bất tỉnh. Một bóng đen mở cửa phòng, đi thẳng đến mép giường.

Hắn nhìn người đang ngủ không chút đề phòng, lấy dây thừng trong tay ra, buộc vào cổ tay Vân Lạc, nó sẽ không làm tổn thương nàng nhưng dù nàng có giãy giụa cũng không thoát được.

Sau khi buộc chắc, hắn nhẹ nhàng bế người lên, bước ra ngoài, cửa phòng cũng được hắn đóng lại một lần nữa. Khoé mắt liếc nhìn Song Diệp nằm một bên, hắn trực tiếp bước qua và rời đi.

Trở về phòng, hắn ném người lên giường của mình, sau đó thắp một ngọn nến. Đọc Full Tại truyenggg.com

Dưới ánh nến mờ nhạt, Vân Lạc mơ màng tỉnh lại, hình như có một bóng người cao lớn đang đứng trước mặt nàng, là biểu ca sao?

Nàng mở to mắt, nương theo ánh nến nhìn rõ người trước mặt, chính là biểu ca Chung Tịch.

Tuy nhiên, không phải mình đang ngủ sao? Nàng chớp chớp mắt, nhắm rồi lại mở, nhưng người trước mặt vẫn không biến mất.

Đây là đâu? Nàng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hai tay đã bị trói lại, không thoát ra được, nàng thử gọi: “Biểu ca?”

“Ồ, tỉnh rồi ư?” Chung Tịch im lặng nhìn nàng giãy giụa, không hề nhúc nhích.

Vân Lạc hơi mơ hồ, nàng không hiểu tình huống hiện tại, lẩm bẩm nói: “Biểu ca, có phải huynh nhầm rồi không?”

Chung Tịch cười lạnh, bước từng bước tới gần nàng, nói: “Nhầm? Sao ta có thể nhầm? Người ta muốn bắt là muội. Trêu chọc ta rồi định bỏ chạy à?”

Nói xong, hắn áp sát tới trước người Vân Lạc, nhìn Vân Lạc giống như một con sói hung ác nhìn chằm chằm vào con mồi, khiến Vân Lạc sợ hãi, cũng sợ tới mức tỉnh táo.

“Biểu ca, muội… muội trêu chọc huynh lúc nào?” Vân Lạc mở to hai mắt, cố gắng lui về phía sau. Trực giác làm nàng cảm thấy bất an, hơi thở nguy hiểm lan tràn trong không khí.

“Muội ngày ngày tới gần ta, còn lấy thân thử độc, trêu chọc ta lại không chịu trách nhiệm.” Chung Tịch nắm lấy cổ chân Vân Lạc, kéo thẳng người tới trước mặt mình, bàn tay xoa gương mặt nàng, không chút để ý nói: “Chi bằng nhốt muội ở trong phòng, như vậy muội sẽ không chạy trốn được.”

Vân Lạc nuốt nước miếng, mặt chợt nóng bừng, cổ chân bị nắm dường như vẫn còn sót lại nhiệt độ của biểu ca, mặt cũng bị bàn tay của biểu ca vuốt ve nhẹ nhàng, như thể mặt nàng là một món đồ chơi nào đó rất thú vị.

So với những điều đó, lời nói của biểu ca càng khiến nàng sợ hãi hơn, nhốt nàng lại thì sao nàng về nhà được?

Nàng vươn tay đẩy tay Chung Tịch ra, chân cũng đá về phía Chung Tịch, cố gắng thoát khỏi hắn để chạy trốn, xấu hổ giận dữ nói: “Biểu ca, huynh… Huynh không thể như vậy, không thể nhốt muội ở trong phòng. Muội muốn về nhà.”

Chung Tịch dùng một tay giữ tay nàng, cố định hai tay nàng trên đỉnh đầu, xoay người sang bên tránh thoát chân nàng, tay còn lại ấn lên một chân nàng, vươn chân dài chặn một chân khác của nàng.

Vân Lạc bị khống chế hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, hơi ấm ức nói: “Huynh muốn làm gì? Huynh bắt nạt muội. Huynh còn như vậy, muội sẽ nói cho cô biết.”

Nghe thấy giọng nói mềm như bông của Vân Lạc, tâm trạng u ám phiền muộn ban đầu của Chung Tịch lập tức trở nên tốt hơn. Sau khi tâm trạng ổn định lại, hắn cong môi, cười tà ác nói: “Muội nói đi, vừa lúc để mẹ ta biết muội và ta đã có quan hệ xác thịt, để bà chuẩn bị việc hôn sự cho hai ta.”

“Huynh! Biểu ca, có vài lời không thể nói bậy, muội trêu chọc huynh chỗ nào, huynh nói cho muội biết, muội xin lỗi huynh, huynh thả muội ra được không?” Vân Lạc hít vào một hơi, dịu xuống, nhẹ giọng nói.

Chung Tịch buông tay ấn trên đùi nàng ra, đổi thành đè chân lên, vùi đầu vào cổ nàng, nói: “Ta không nói bậy, rõ ràng là muội trêu chọc ta còn muốn rời đi. Muội không chịu trách nhiệm, muội là nữ tử vô tâm.”

Thân thể Vân Lạc cứng đờ không dám lộn xộn, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, lắp bắp nói: “Biểu… Biểu ca, huynh… Huynh đứng dậy trước rồi nói… nói chuyện, chúng ta như vậy không … không phù hợp. Muội không hề trêu chọc huynh, trước đó đều vì bảo vệ huynh. Nếu nó gây ảnh hưởng xấu đến huynh, thì muội xin lỗi huynh.”

Trước đó ôm nhau chỉ là hành động bất đắc dĩ, nhưng hiện giờ làm như vậy là có ý gì? Hơn nữa nàng biến thành nữ tử không chịu trách nhiệm và vô tâm từ khi nào thế? Biểu ca chụp mũ lung tung.

“Chúng ta kết hôn là thích hợp rồi.” Chung Tịch không ngẩng đầu lên, ngửi mùi hoa nhàn nhạt trên người Vân Lạc khiến hắn vô cùng thích thú, cũng rất yên tâm.

“Không.” Vân Lạc nói: “Chúng ta là anh em họ, không thích hợp.” Nàng không muốn kết hôn với biểu ca, hơn nữa biểu ca còn sắp đi ăn cơm với cô gái khác.

“Cho nên, muội không định chịu trách nhiệm? Muội để ý đến mối quan hệ anh em họ, ta có thể không làm anh họ của muội nữa. Dù sao chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống.” Răng của Chung Tịch cắn nhẹ lên phần thịt mềm mại trên cổ Vân Lạc, ánh mắt như một con sói hung ác quyết tâm bắt được con mồi.

“Không! Biểu ca, huynh bình tĩnh lại đi, đừng cắn.” Vân Lạc bị người ta cắn cổ, ấm áp và ẩm ướt, có lúc còn hơi đau. Nàng nghiêng đầu sang một bên né tránh, điều này khiến nàng nghĩ tới Bạch Dương, nghĩ đến hình ảnh bị người làm nhục trước khi chết ở kiếp trước, trong ánh mắt nàng tràn ngập vẻ sợ hãi và kinh hoàng.

“Muội sắp chạy rồi, bảo ta phải bình tĩnh như thế nào? Lạc Lạc, muội vẫn không hiểu lòng ta sao?” Chung Tịch dùng răng nghiền nát thịt trên cổ Vân Lạc, hắn vừa nói vừa gặm cắn.

Vân Lạc hét lên đau đớn, nàng vừa sợ vừa đau, hình ảnh kiếp trước không ngừng hiện lên trong đầu, nàng không khỏi vùng vẫy thét chói tai: “Không! Đừng tới đây, đừng, ngươi tránh ra. Tránh ra!”

Chung Tịch phát hiện trạng thái của Vân Lạc không thích hợp, giống như bị dọa sợ chết khiếp, trong mắt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ, từ đè nặng biến thành ôm lấy nàng.

Vân Lạc vừa thét chói tai vừa lùi về phía sau, co người lại. Chung Tịch tiến lên ôm lấy nàng, vỗ về sau lưng nàng, giọng nói nhẹ nhàng êm ái: “Đừng sợ, Lạc Lạc, là ta, ta là Chung Tịch.”

Vân Lạc không nghe thấy, trong đầu nàng không ngừng hiện lên hình ảnh mình bị làm nhục, quá tuyệt vọng, không có ai, không có ai tới cứu nàng.

Chung Tịch nắm lấy bả vai nàng lắc lắc, trầm giọng nói: “Vân Lạc! Lạc Lạc, muội bình tĩnh chút, đừng sợ, ta sẽ không làm gì muội, Lạc Lạc!”

Vân Lạc ngây ra chốc lát, Chung Tịch ôm mặt nàng, thành kính nói: “Lạc Lạc, là ta, đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương muội.”

Có lẽ giọng nói của Chung Tịch có tác dụng, Vân Lạc chậm rãi dừng lại, không còn vùng vẫy thét chói tai nữa, đôi mắt nàng dần có tiêu cự, ánh mắt rơi vào gương mặt Chung Tịch, nước mắt nàng chảy ra, nức nở nói: “Chung Tịch, huynh bắt nạt muội, huhu… Muội đang ngủ… ngon lành, huhu… Huynh bắt muội đến đây… đây, không lý do… Huhu… Bị huynh chụp mũ là nữ tử vô tâm, huynh còn dọa muội… Huhu… Huynh còn cắn muội, huynh là… huhu… chó sao? Muội không hiểu… lòng huynh, huhu… Huynh sắp đi ăn cơm với cô gái khác, còn đè lên… muội làm gì? Chung Tịch, huynh thật đáng ghét.”

Vân Lạc khóc như hoa lê dính hạt mưa, nói chuyện đứt quãng, uất ức không thôi. Chung Tịch nghiêm túc lắng nghe lời nàng nói. Khi nghe thấy câu “Huynh sắp đi ăn cơm với cô gái khác”, mắt hắn sáng rực lên, muốn hôn nàng ôm nàng nhưng lại không dám. Ngón tay luống cuống lơ lửng trên không trung, dường như muốn giúp Vân Lạc lau nước mắt.

Hắn nở nụ cười, chân thành nói: “Lạc Lạc ghen sao?” Đọc Full Tại truyenggg.com

“Muội… không thèm ghen, muội ghen làm gì, muội không ghen.” Tiếng khóc của Vân Lạc dần dừng lại, nàng luôn miệng phủ nhận tựa như giấu đầu lòi đuôi. Chỉ là gương mặt đỏ bừng kia đã bán đứng cảm xúc chân thật của nàng.

Chung Tịch vươn tay chậm rãi tới gần Vân Lạc, thấy nàng không né tránh mới chạm vào gương mặt nàng, dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt nàng, nhẹ giọng dỗ dành: “Được, muội không ghen, ta không có cô gái nào khác, chỉ có muội, không ăn cơm với các nàng, chỉ ăn cơm với muội, đừng đi nữa, được không?”

Vân Lạc bị hành động dịu dàng cùng giọng nói trìu mến đến kỳ lạ của hắn làm cho ngây ngẩn cả người, trái tim nàng đập thình thịch, dường như nàng không có cách nào lừa dối bản thân. Trong tim nàng có Chung Tịch. Cho dù Chung Tịch bắt nàng tới đây, cho dù hắn dọa nàng sợ, nàng cũng không thể ghét Chung Tịch. Loại cảm giác này khiến nàng vừa xa lạ vừa sợ hãi nhưng lại không khỏi muốn tới gần.

“Không được, huynh bắt nạt muội, muội càng phải đi.” Nàng rầu rĩ nói.

Chung Tịch bị nghẹn họng, hắn xấu hổ nói: “Muội không đi, ta sẽ không bắt nạt muội.”

“Vậy huynh thả muội ra trước.” Vân Lạc duỗi đôi tay bị trói về phía trước. Nàng không muốn bị trói.

Chung Tịch liếc nhìn nàng, chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc bên má nàng ra sau tai, mặt đối mặt, nghiêm túc nhìn nàng: “Ta không muốn buông tay muội, ta sợ muội sẽ rời đi.”

“Vân Lạc, ta thích muội, sau khi biết tất cả những việc muội làm là để bảo vệ chúng ta, bảo vệ nhà họ Chung, trong lòng ta rất khó chịu, bởi vì những ngày này ở bên muội, ta dần không tìm thấy trái tim mình, nó đã chạy tới chỗ muội. Mà muội lại hoàn toàn không nhìn thấy nó, muội vẫn muốn về nhà, vẫn muốn rời đi. Ta không muốn muội đi, lại không biết nên giữ muội ở lại thế nào, chỉ có thể bắt muội tới đây. Ta nghĩ kỹ rồi, nếu muội không đồng ý, ta sẽ nhốt muội trong phòng, như vậy muội sẽ không đi đâu được.” Nói tới đây, Chung Tịch dừng lại, thấy sắc mặt Vân Lạc thay đổi, hắn nói: “Lạc Lạc, muội ghét ta sao?”

“… Không ghét.” Vân Lạc thành thật trả lời, trong tim nàng có hắn, nên sao có thể ghét hắn được. Sau khi nghe những lời nói của Chung Tịch, nàng rất vui vì trong tim biểu ca cũng có nàng, nhưng biểu ca hơi đáng sợ, hắn muốn nhốt nàng lại.

“Nếu như không ghét ta, vậy muội có thể thử chấp nhận ta không? Muội không thích mối quan hệ anh em họ, vậy ta sẽ không làm anh họ của muội nữa. Có thể đừng đi được không?” Chung Tịch nói.

Nếu không hắn không biết mình sẽ còn làm ra những chuyện điên rồ gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment