Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 44

“Ừm, dỗ chàng, vẫn giận à?” Vân Lạc đỏ mặt nói.

Chung Tịch không nhịn được giơ tay xoa đầu nàng, nói: “Không giận, ta không nỡ giận nàng.”

Hắn móc từ trong ngực ra một chiếc hộp gỗ, đưa cho Vân Lạc, nói: “Mua quà cho nàng, nhìn xem có thích không.”

Lúc đi ngang qua cửa hàng trang sức, hắn đã cố ý vào chọn.

Vân Lạc mở hộp gỗ ra, một cây trâm hải đường bằng bạch ngọc xuất hiện trước mắt. Trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, thật là một cây trâm ngọc đẹp và trong suốt.

“Thích không?” Chung Tịch thấy Vân Lạc cúi đầu không nói lời nào thì hỏi.

Vân Lạc ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười nói: “Cây trâm này thật xinh đẹp, ta rất thích.”

“Để ta cài cho nàng.” Chung Tịch lấy cây trâm hải đường bạch ngọc ra, nhìn đầu Vân Lạc, sau đó rút cây trâm hải đường bằng gỗ trên đầu nàng xuống, thay bằng trâm hải đường bạch ngọc.

Vân Lạc vươn tay sờ cây trâm hải đường bạch ngọc trên đầu, khẽ hỏi: “Đẹp không?”

“Rất đẹp.” Chung Tịch nói. Ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trên người Vân Lạc, không hề xê dịch, sự dịu dàng nơi đáy mắt có thể hòa tan băng tuyết.

Vân Lạc đỏ mặt cong môi, nói: “Cảm ơn chàng, ta rất thích món quà này.”

“Thích là được rồi.” Chung Tịch nói.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người nào đó trốn trong góc đã thu hết động tác của bọn họ vào đáy mắt, sau đó lặng lẽ rời đi mà không ai hay biết.

“Chẳng trách trên bàn cơm sắc mặt của Tịch ca lại xám xịt…” Tạ Yên nhỏ giọng lẩm bẩm, chậm rãi đi về hướng Thu Viện. Nàng ấy vốn định tìm Vân Lạc trò chuyện, không ngờ lại nhìn thấy cảnh hai người đang ở chung.

Lần này mẹ đưa nàng ấy đến đây chơi với ý định làm thông gia cùng nhà họ Chung, mặc dù nàng ấy không thích Tịch ca, nhưng nếu phải tìm một người để kết hôn, nàng ấy thà gả cho Tịch ca còn hơn.

Hiện giờ xem ra nàng ấy phải thay đổi đối tượng kết hôn rồi.

Lạc Lạc và Tịch ca rất xứng đôi, đáng lẽ nàng nên nói với mình sớm hơn. Nghĩ đến phản ứng của Lạc Lạc khi nhắc đến Tịch ca lúc mấy người trò chuyện, nàng ấy không khỏi bật cười, mình nên nghĩ đến sớm hơn mới phải, cũng may vẫn chưa muộn.

Sau khi trở lại Thu Viện, nàng ấy nhìn Tạ Nguyệt, chạy chậm tới ôm lấy cánh tay mẹ, nói: “Mẹ, mẹ và dì Vân đã đi dạo về rồi.”

“Đúng vậy. Sắp lấy chồng đến nơi rồi mà vẫn như trẻ con, con bảo ta yên tâm thế nào đây.” Tạ Nguyệt cưng chiều nhìn Tạ Yên làm nũng, nói.

“Không yên tâm thì con không gả nữa” Tạ Yên nói: “Ở bên cạnh mẹ càng tốt.”

Tạ Nguyệt bật cười, lắc đầu nói: “Thế sao được? Con gái rồi cũng đến lúc phải lấy chồng, mẹ sẽ tìm cho con một người chồng tốt, sẽ không để con giẫm lên vết xe đổ của mẹ.”

Năm đó khi Tạ Nguyệt gặp được cha của Tạ Yên thì yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, chẳng màng mọi thứ gả cho ông ta, nhưng không ngờ lại gặp phải tên cặn bã, cầm bạc của bà ấy đi nuôi vợ bé. Sau khi biết tin, Tạ Nguyệt dứt khoát ly hôn, dẫn con gái trở về nhà họ Tạ.

“Mẹ, chúng ta ở lại thêm mấy ngày nữa rồi đi nhé.” Tạ Yên thản nhiên nói.

Tạ Nguyệt rất thông minh, đoán được có lẽ con gái không nhìn trúng tên nhóc của nhà họ Chung, bèn nói: “Được, ở lại vài ngày rồi chúng ta sẽ đi, mẹ dẫn con đến nơi khác chơi.”

“Vâng.” Tạ Yên đáp lời. Hai mẹ con ở trong sân bàn bạc việc nhà, vô cùng ấm áp.

Mà ở bên kia, Chung phu nhân và Chung lão gia cũng đang nằm trên giường trò chuyện.

“Lão gia, ông nói xem vì sao tên nhóc thối kia mãi không hiểu chuyện vậy? Đúng là làm ta gấp muốn chết.” Chung phu nhân dựa vào ngực Chung lão gia nói.

Chung lão gia ôm bả vai bà, chậm rãi nói: “Nó không hiểu, chúng ta có gấp nữa cũng vô dụng, ép nó nóng nảy ngược lại sẽ oán trách chúng ta. Cứ từ từ thôi, có thể thành hay không đều là duyên phận giữa hai đứa nhỏ.”

“Thôi, đành vậy, hôm nay chỉ xếp nó ngồi cạnh Yên Yên mà nó đã trưng sắc mặt thối đó cho ta xem, ép nó nóng nảy sợ rằng nó sẽ dọn ra ngoài sống mất.” Chung phu nhân thở dài: “Bên chỗ Chung Hoài, hôm nay ông đến thăm thế nào? Vẫn tốt chứ?”

Ngoài mặt Chung lão gia bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại đượm buồn, ông nói: “Cứ thế thôi, nằm trên giường, có lẽ nó vẫn hận ta nên không muốn nói chuyện với ta. Lúc ta đến, trong viện không có mấy người hầu, trong phòng cũng hôi rình, mà nó vốn là người có lòng tự trọng rất cao. Bà đuổi nô tài trong viện của nó đi, tìm mấy người cẩn thận hầu hạ.”

Chung phu nhân mím môi, ôm lấy Chung lão gia, nói: “Lão gia đừng đau lòng, ngày mai ta sẽ đuổi mấy kẻ gian trá thủ đoạn trong viện của nó, tìm mấy người cẩn thận tới chăm sóc. Về phần Chung Hoài, cho nó thêm chút thời gian, nó sẽ hiểu được lòng tốt của ông thôi.”

“Chỉ mong là vậy, ta cũng khó chịu khi đến thăm nó. Sau này bà đến thăm đi, ta không đi nữa.” Chung lão gia nhắm mắt lại nói.

Chung phu nhân gật đầu: “Được rồi, vậy để ta đi thăm, chừng nào ông muốn thì hãy đi. Ông định bao giờ đưa thuốc giải cho nó, có cho nó không?”

“Không biết, bây giờ thậm chí nó còn không muốn nói chuyện với ta, cho nó thuốc giải ngược lại chúng ta sẽ tự đặt mình vào nguy hiểm, nhất là Tịch Nhi.” Chung lão gia có chút đau đầu nói: “Đợi bao giờ nó nghĩ thông suốt rồi mới cho nó thuốc giải. Nếu không nghĩ ra, nhà họ Chung chúng ta cũng nuôi được nó.”

Chung phu nhân vươn tay chạm vào lông mày của Chung lão gia, chậm rãi vuốt phẳng phần ấn đường đang nhíu chặt thành chữ xuyên 川 của ông, nói: “Được, nếu đã nghĩ kỹ rồi, trước mắt cứ vậy đi. Dù có thế nào thì nhà họ Chung cũng nuôi được.”

“Cảm ơn phu nhân đã hiểu cho ta.” Chung lão gia hôn lên trán Chung phu nhân, nhắc đến Chung Tịch: “Cũng không biết Tịch Nhi muốn làm gì, gần đây lại tới nói với ta những chuyện trong cửa hàng mà nó quản lý, chẳng lẽ nó muốn lười biếng?”

“Lúc trước nó không nói với ông thì ông chê nó không nói, bây giờ nó nói với ông, ông lại nghi ngờ. Ta thấy ông đúng là đáng đời.” Chung phu nhân trêu ghẹo.

Chung lão gia bật cười: “Được, được, được, là ta nghĩ nhiều. Tối rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”

“Ừm, ngủ đi, buồn ngủ quá, ngày mai ta còn muốn dẫn Nguyệt Nhi đi dạo phố nữa.” Chung phu nhân nằm xuống cạnh Chung lão gia, ngáp dài nói.

Nến tắt, căn phòng chìm vào bóng tối, nếu bọn họ mở mắt nhìn về phía cửa sổ sẽ phát hiện một bóng người in trên giấy dán cửa. Nhưng hai người đã nằm xuống, nên cũng không phát hiện ra.

Bóng người trên giấy dán cửa chuyển động, chậm rãi biến mất trên cửa sổ, lặng yên không một tiếng động.

Ngày hôm sau, Chung phu nhân và Chung Ca đưa hai mẹ con nhà họ Tạ ra cửa du ngoạn. Sau khi tỉnh dậy, Vân Lạc không thấy mấy người, đi tìm Chung Tịch thì người cũng không thấy đâu, nàng bất đắc dĩ đành phải trở về viện uống trà.

Lúc uống trà, nhìn thấy Đan Diệp, nàng đột nhiên nhớ tới hai huynh đệ Thạch Nhất, vội vàng hỏi: “Đan Diệp, mấy người Thạch Nhất sao rồi?”

Sau khi thoát khỏi sự đuổi giết, nàng lập tức sai Đan Diệp đi tìm hai huynh đệ Thạch Nhất, cũng may cả hai người đều ổn, không có chuyện gì. Hai ngày trước, nàng lại nhờ Đan Diệp mang ít đồ đến gặp hai huynh đệ Thạch Nhất.

“Bọn họ rất tốt, Thạch Nhất đã tìm được một công việc nhỏ có thể nuôi sống cậu bé và Thạch Song. Tuy nhiên, hai huynh đệ Thạch Nhất rất nhớ ngài, rất muốn tới tìm ngài, nhưng lại lo ngài không thích.” Đan Diệp nói.

Vân Lạc cong môi, có chút vui mừng nói: “Lần sau ngươi cứ nói cho bọn họ, nếu nhớ ta thì cứ tới thẳng nhà họ Chung tìm ta. Thạch Nhất tìm được công việc gì, có phù hợp với cậu bé không?”

Đan Diệp trả lời: “Nghe nói là chạy việc vặt tiếp đón khách ở quán trọ, ngoài việc hơi ảnh hưởng đến giọng nói và đau chân thì cũng không quá mệt mỏi.”

Vân Lạc gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Vân Lạc cũng cảm thấy yên lòng sau khi nghe những lời nói của Đan Diệp. Đối với hai huynh đệ Thạch Nhất, nàng đã coi họ như em trai.

“Gần đây có xảy ra chuyện gì không?” Vân Lạc hỏi. Nàng quá nhàm chán, muốn nghe chút chuyện phiếm.

Song Diệp nhìn Vân Lạc, đáp: “Cô nương, sáng nay đúng là đã xảy ra một chuyện. Nghe nói từ sáng sớm tinh mơ phu nhân đã chấn chỉnh người trong viện của đại công tử, người cần bán thì bán, người cần phạt thì phạt, thay đổi vài người hầu, nói rằng những người trước đó không đủ tận tâm với đại công tử.”

Điều Song Diệp không nói chính là, nghe nói trong phòng đại công tử nồng nặc mùi phân và nước tiểu, những người đó phải mất cả canh giờ mới tắm sạch được cho đại công tử, trên giường còn có một vết ố vàng thật lớn.

Tưởng tượng thôi mà nàng ấy đã không khỏi buồn nôn, may mà nàng ấy theo hầu cô nương, nếu ở bên chỗ đại công tử, có lẽ nàng ấy sẽ thật sự không khống chế được dạ dày của mình.

Vân Lạc không ngờ cô họ lại đến thăm Chung Hoài.

“Hiện giờ Chung Hoài thế nào rồi?” Vân Lạc hỏi.

Song Diệp kể ra những điều mình nghe được: “Nằm yên trên giường, cả người không thể nhúc nhích, mọi việc đều phải có người hỗ trợ, ăn cơm phải đút tận miệng, đi nhà xí cũng phải có người bế. Nghe nói cả ngày sắc mặt đại công tử u ám, không rên tiếng nào. Mấy ngày trước lão gia đi thăm đại công tử, y cũng không nói lấy một lời.”

Song Diệp không nhịn được mà thở dài, vị đại công tử ấm áp như ngọc trước kia, hiện giờ lại biến thành dáng vẻ như vậy, quả thực là tạo hóa trêu người.

Vân Lạc lẳng lặng nghe, sắc mặt bình tĩnh, không có bất cứ biểu cảm gì. Kiếp trước chắc hẳn biểu ca đã tuyệt vọng biết bao nhiêu, nằm trên giường không người hỏi thăm. Đâu giống như Chung Hoài, cho dù y có hại chú họ và biểu ca nằm liệt giường thì cô chú vẫn sắp xếp người chăm sóc tốt cho y, thậm chí biểu ca còn đưa cả thuốc giải cho chú họ, tùy ông quyết định.

“Ngoài việc này ra, còn chuyện gì khác không?” Vân Lạc hỏi.

“À, còn, nghe nói mấy ngày trước Từ di nương lẻn vào từ cửa sau muốn tìm đại công tử, đại công tử từ chối, nói Từ di nương cút đi. Lúc ấy Từ di nương khóc đến mức hai mắt đẫm lệ, nói chuyện một lúc lâu rồi mới ra khỏi cửa.” Cái miệng nhỏ của Song Diệp mấp máy không ngừng, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Từ di nương? Bà ta đến tìm Chung Hoài làm gì?” Vân Lạc hơi kinh ngạc, không ngờ Từ di nương lại tới tìm.

“Bởi vì Vương Tây Sơn không cần bà ta, bà ta không còn nơi nương tựa, nhớ ra đại công tử nên mới tìm tới.” Song Diệp nói.

Vân Lạc nhìn Song Diệp thật sâu, nói: “Không ngờ Song Diệp lại biết nhiều như vậy.”

Song Diệp gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Lúc nhàm chán nghe chút chuyện vặt vãnh để giải buồn ấy mà.”

“Vậy em có biết Từ di nương đi đâu không?” Vân Lạc không nói thêm mà hỏi ngược lại.

“Chuyện này em cũng không rõ lắm, kể từ ngày đó bà ta không đến nữa, chẳng có ai biết bà ta đi đâu.” Song Diệp nói: “À, em còn biết, sau khi Từ di nương rời đi, Tố cô cũng rời khỏi nhà họ Chung, mấy ngày rồi chưa trở về.”

“Tố cô? Đó là ai?” Vân Lạc chưa từng nghe thấy cái tên này.

“Tố cô là nha hoàn hồi môn của Từ di nương, năm đó sau khi Từ di nương bị đuổi đi, Tố cô lựa chọn ở lại nhà họ Chung chăm sóc đại công tử, mãi không lập gia đình trở thành gái lỡ thì, mọi người đều gọi bà ta là Tố cô.” Song Diệp nói.

Chuyện năm đó, nàng cũng có nghe nói. Sau khi Từ di nương rời đi, Tố cô yêu thương đại công tử hết mực, mấy năm qua bà ta đối xử với đại công tử rất tốt, hỏi han ân cần, nói bà ta coi đại công tử như con trai cũng không quá.

“Tố cô đã đi đâu? Hiện giờ đang ở đâu? Trở về nhà họ Chung chưa?” Vân Lạc bỗng nhiên lo lắng mà không rõ lý do, không giải thích được tại sao, mặc dù rõ ràng Chung Hoài đang nằm liệt trên giường.

Bình Luận (0)
Comment