Mấy gã sai vặt ngoài cửa lập tức tiến vào bao vây Chung Tịch. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ba người mặc đồ đen từ trong góc lao vụt ra dùng chân đạp gã sai vặt, hai nhóm người bắt đầu đánh nhau. Tuy nhiên người mặc đồ đen võ nghệ cao cường, chỉ vài chiêu đã đánh ngã một đám sai vặt, khiến cả đám nằm rải rác dưới đất, kêu la đau đớn.
Chung Hoài nheo mắt, thầm kêu không tốt, vội vàng túm lấy Vân Lạc, kéo đến bên người mình, giơ tay bóp chặt cổ Vân Lạc.
“Ngươi đúng là không ngoan, đã nói là không được dẫn người theo.” Tay Chung Hoài siết chặt cổ Vân Lạc.
Vân Lạc bị bóp cổ, hô hấp ngày càng khó khăn, những giọt nước mắt sinh lý trào ra khỏi khóe mắt.
“Mỗi người lùi một bước, ngươi thả người, ta đưa tiền.” Chung Tịch rời mắt khỏi gương mặt khổ sở của Vân Lạc. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Hoặc là ngươi giết Vân Lạc, ta giết ngươi, ngươi nên biết, nếu không có Vân Lạc cản trở thì ta không sợ gì nữa. Giết ngươi quá đơn giản.”
Chung Hoài híp mắt, cân nhắc lời nói của Chung Tịch. Không thể không nói, Chung Tịch nói rất có lý, mấy gã sai vặt của y hoàn toàn không phải đối thủ của ba người mặc đồ đen kia, biện pháp tốt nhất là sử dụng con tin trong tay để rời khỏi nơi này.
Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì khó thở của Vân Lạc, bàn tay đang dùng sức lập tức thả lỏng.
“Ngươi và người của ngươi đứng yên tại chỗ không được cử động, để Tố cô đi chuẩn bị xe ngựa, thả chúng ta đi, đưa chiếc hộp cho ta để ta đi trước một dặm, lúc đó ta sẽ thả con tin.” Chung Hoài tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình.
Y đã tính tới con tin, tính tới việc bắt Chung Tịch đến đây một mình, tính tới việc thuê một số lượng lớn nam tử khoẻ mạnh, nhưng lại không tính đến việc tất cả đám nam tử khoẻ mạnh đó cũng không đánh lại ba người trước mặt.
Chung Tịch lạnh lùng nói: “Chung Hoài, ngươi bắt được con tin chứ không phải đầu óc của ta. Hoặc là trao đổi ngay bây giờ hoặc chết ngay lập tức, dù sao ta cũng không định sống sót trở về. Nếu không chúng ta chết cùng nhau đi.”
Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, trong mắt còn mang theo sự tàn khốc và quyết liệt. Hoàn toàn không sợ hãi rút lui như trong tưởng tượng của Chung Hoài, quả thực còn ngạo mạn hơn kẻ có con tin trong tay như y.
“Được, bây giờ trao đổi, nhưng phải để Tố cô đi chuẩn bị xe ngựa trước, hơn nữa phải để ta lên xe. Nếu ngươi không đồng ý, vậy cùng chết đi, có đôi uyên ương hoang dã như các ngươi làm bạn, ta thấy cũng đáng.” Chung Hoài trầm giọng nói, nói xong y đột nhiên cười to, như thể không thèm để ý đến chuyện sống chết, thật sự muốn chết chung cùng hai người.
Chung Tịch liếc nhìn Vân Lạc trong tay y, thấy sắc mặt nàng đã trở lại bình thường, hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn như cũ, không chút để ý nói: “Được, Tố cô đi chuẩn bị xe ngựa.”
Tố cô nhìn Chung Tịch, rồi lại nhìn Chung Hoài, sau khi thấy Chung Hoài gật đầu, bà ta đứng dậy chuẩn bị xe ngựa, để lại mấy người giằng co trong nhà chính. Chẳng mấy chốc Tố cô đã chuẩn bị xong xe ngựa, bà ta đánh xe tới cổng lớn.
“Công tử, lên xe.” Tố cô gọi.
Chung Hoài buông bàn tay đặt trên cổ Vân Lạc ra, đổi thành vác Vân Lạc trên vai, nhìn về phía Chung Tịch nói: “Để ta lên xe ngựa.”
“Mời.” Chung Tịch lui một bước.
Chung Hoài cảnh giác nhìn ba người mặc đồ đen phía sau Chung Tịch, mỗi bước đi đều cẩn thận, chậm rãi di chuyển tới bên cạnh xe ngựa.
Chung Tịch theo sát bước chân của y, ba người mặc đồ đen phía sau hắn cũng di chuyển theo, chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp để cướp người về.
Chung Hoài vác Vân Lạc lên xe ngựa, sau đó đặt Vân Lạc xuống, liếc mắt nhìn Tố cô. Tố cô gật đầu, nắm chặt dây cương trong tay.
Chung Hoài ném thẳng Vân Lạc lên không trung, hô lớn: “Trả lại người cho ngươi.”
Giọng nói của y vừa dứt, Tố cô lập tức kéo dây cương, xe ngựa bắt đầu chạy.
Vân Lạc bị ném lên không trung, nàng sợ tới mức nhắm mắt lại chờ cơn đau ập đến.
Cơ thể ngã vào khoảng không, rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Lạc Lạc.” Giọng nói của Chung Tịch run rẩy.
Vân Lạc mở to mắt, hoảng hồn nhìn Chung Tịch, đến khi trái tim trôi nổi ổn định lại, nàng mới nở nụ cười gọi: “Biểu ca.”
Nhưng lại phát hiện giọng nói của mình khản đặc, vô cùng khó nghe, nàng hơi lúng túng, nhưng hiện tại không rảnh lo nhiều như thế, nàng vội vàng nói: “Biểu ca, mau đuổi theo Chung Hoài, đừng để y chạy thoát.”
Chung Tịch lắc đầu, đặt Vân Lạc xuống đất, cởi trói cho nàng, giải thích: “Không cần lo lắng, bọn họ đã đi rồi.”
Ngón tay hắn di chuyển trên nút thắt, chỉ chốc lát nút thắt đã được cởi ra.
Vân Lạc lấy lại tự do, cử động cổ tay, nhờ sự giúp đỡ của Chung Tịch để đứng lên, bước vài bước giảm bớt sự căng cứng trên cơ thể.
Chung Tịch đứng một bên nhìn Vân Lạc bằng ánh mắt đầy dịu dàng.
Vân Lạc đi hai bước, tay chân linh hoạt hơn nhiều, nàng bước trở về đứng song song cùng Chung Tịch. Nhìn thấy sắc mặt nàng rất kém, Chung Tịch dứt khoát bế nàng lên, đi về phía nhà chính.
“Lạc Lạc, là ta làm nàng bị liên lụy.” Chung Tịch hơi tự trách, nếu hắn tiếp tục duy trì sự cảnh giác đối với Chung Hoài, phái người nhìn y chằm chằm thì sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.
Khoảnh khắc lơ lửng trên không, Vân Lạc sợ tới mức vội vàng vòng tay qua cổ Chung Tịch, nàng dựa vào người Chung Tịch, lắc đầu nói: “Ta biết chàng nhất định sẽ đến cứu ta.”
Sau khi vào nhà chính, Chung Tịch đặt nàng lên ghế, rót một chén trà ấm đưa cho Vân Lạc.
Vân Lạc nhận chén trà uống một hơi cạn sạch, cổ họng vẫn khô khốc như cũ, sau khi uống liên tục vài chén nàng mới cảm thấy thoải mái hơn, bụng cũng không còn quá quặn thắt.
Chung Tịch vươn tay xoa đầu Vân Lạc, lấy cây trâm gỗ hải đường từ trong ngực, xoè lòng bàn tay nói: “Trâm.”
Hai mắt Vân Lạc sáng lên, nhận lấy cây trâm, trong giọng nói mang theo sự ngạc nhiên lẫn vui vẻ: “Trâm gỗ hải đường! Ta còn tưởng sẽ không tìm được cây trâm này nữa.”
Vân Lạc đưa tay sờ mái tóc rối bù của mình, nghĩ tới mình đã hai ngày không tắm gội, nàng hơi xấu hổ, đỏ mặt nói: “Biểu ca, chàng tạm giữ giúp ta nhé, trở về hãy trả lại cho ta.”
Chung Tịch gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được.”
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, hai ngày không gặp, Vân Lạc phát hiện mình nhớ biểu ca hơn cả trong tưởng tượng, đặc biệt là trong hai ngày tối tăm u ám này. Bây giờ gặp lại, nàng thấy mình nhìn biểu ca thế nào cũng không đủ.
Chung Tịch nhận ra ánh mắt dịu dàng lưu luyến của Vân Lạc, trong mắt hai người chỉ có đối phương.
Khoảng mười lăm phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng động.
“Đã mang người về.” Người mặc đồ đen dẫn đầu nói.
Hai mặc đồ đen còn lại đang giữ chặt Chung Hoài và Tố cô ở phía sau.
Chung Hoài lạnh lùng u ám nhìn Chung Tịch, trong mắt tràn đầy vẻ hối hận sâu sắc, hối hận lúc trước không lấy mạng Chung Vọng và Chung Tịch luôn, hối hận vì đã không giải quyết Vân Lạc, hối hận vì thuê phải một lũ vô dụng.
Nhưng dù có hối hận đến mấy cũng vô ích, vì y đã trở thành tù nhân.
“Nhị công tử, cầu xin ngài nể mặt lão gia, nể tình công tử và ngài là huynh đệ ruột thịt mà thả công tử đi. Ngài ấy bị lão nô xúi giục, lão nô sẵn sàng lấy cái chết tạ tội, chỉ xin ngài tha cho công tử một con đường sống.” Hai mắt Tố cô đẫm lệ, ngay khi nhóm người mặc đồ đen xông vào, bà ta đã biết tình huống không ổn, hiện giờ chỉ mong nhị công tử có thể nể mặt Chung lão gia mà tha cho công tử.
Chung Hoài lạnh lùng nói: “Tố cô, bà cầu xin hắn làm gì, cùng lắm thì chết.”
“Không, công tử, ngài còn trẻ tuổi như vậy, còn có năm tháng tươi đẹp, tất cả đều là lỗi của lão nô. Lão nô giận lão gia đuổi tiểu thư đi, muốn báo thù cho tiểu thư nên mới lừa công tử, nói với ngài những điều không hay về lão gia và nhị công tử khiến cho các ngài ngày càng xa cách. Lão nô bị ma xui quỷ ám, đánh ngất biểu tiểu thư, xúi giục ngài dùng biểu tiểu thư đổi lấy tài sản của nhà họ Chung, lão nô tội đáng chết vạn lần.” Tố cô quỳ trên mặt đất kể lại tội ác của mình.
Vốn dĩ bà ta nuôi lớn công tử để y báo thù cho tiểu thư, nhưng không ngờ lại đi tới tình trạng này, bà ta không cần mạng sống, chỉ xin nhị công tử có thể tha cho công tử một mạng. Mặc dù bà ta muốn công tử báo thù cho tiểu thư, lợi dụng công tử, nhưng bà ta cũng đối xử thật lòng với công tử, sao có thể nhẫn tâm nhìn công tử mất mạng khi còn trẻ như vậy.
“Tố cô! Bà nói gì thế?” Chung Hoài nhìn Tố cô, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Bà đang lừa ta đúng không? Lời bà nói đều không phải sự thật.”
Sắc mặt Chung Hoài còn khó coi hơn cả khóc, y nhìn Tố cô: “Tố cô, bà nói đi, những lời bà vừa nói đều là giả, tất cả chỉ để Chung Tịch tha cho ta.”
Tố cô vẫn không ngừng khóc, trong lòng Chung Hoài mơ hồ biết rằng, lời Tố cô nói đều là sự thật. Nhớ lại quá khứ, mọi chuyện đều có dấu vết, mỗi lần y oán giận với Tố cô, y sẽ càng căm hận Chung Vọng và Chung Tịch, càng cảm thấy bọn họ không coi mình là người thân. Hơn nữa lần nào Tố cô cũng nói với y rằng mẹ y đối xử với y tốt thế nào, thậm chí còn dạo quỷ môn quan một chuyến cửu tử nhất sinh vì y, nói mẹ y không nỡ rời bỏ y thế nào.
Hiện tại đã đến nước này, Tố cô cảm thấy mình không có cách nào báo thù cho mẹ, nên bà ta mới không còn muốn lừa dối y nữa?
“Nhị công tử, công tử chỉ bị lão nô che mắt, hy vọng ngài có thể cho ngài ấy thêm một cơ hội, thả cho ngài ấy một con đường sống, lão nô sẵn sàng lấy cái chết tạ tội.” Sau khi nói một cách dứt khoát, Tố cô đứng phắt dậy rút đao bên hông người mặc đồ đen ra cắt cổ.
Động tác của bà ta quá nhanh, mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay khi bà ta ngã xuống, có người đã đỡ được cơ thể bà ta.
“Tố cô!” Chung Hoài ôm Tố cô, trong mắt hiện lên vẻ giãy giụa. Y không đành lòng nhìn Tố cô chết như vậy, trong lòng y vẫn luôn coi Tố cô như người thân. Y vươn tay bịt vết thương trên cổ Tố cô, nhưng miệng vết thương quá sâu, máu từ kẽ tay y chảy ra, nhuốm hồng cả bàn tay và quần áo của Tố cô.
“Người đâu, mau gọi đại phu, Chung Tịch, gọi đại phu.” Trong giọng nói của Chung Hoài mang theo sự nôn nóng: “Tố cô, bà cố gắng chờ đại phu tới.”
Chung Tịch liếc nhìn người mặc đồ đen, người đó lập tức ra ngoài đi tìm đại phu.
“Ấn lên miệng vết thương của bà ta, đợi người đi gọi đại phu.” Chung Tịch lạnh lùng nói.
Lúc Tố cô ra tay thì đã ôm tâm lý nhất định phải chết, bà ta có thể cảm nhận được sinh mệnh trôi dần đi. Bà ta há miệng nhìn Chung Hoài đang sốt ruột, khó khăn nói từng chữ: “Công tử, lão nô… thật vui, ngài vẫn còn… quan tâm tới lão nô, lão nô rất… hối hận. Nếu như được làm lại, lão nô muốn… toàn tâm toàn ý chăm sóc cho ngài, nhìn ngài cưới vợ sinh con…”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng giọng của Tố cô gần như tắt hẳn, đầu bà ta lệch sang một bên, hai mắt nhắm lại.
Tố cô đã chết.
Chung Hoài không la hét điên cuồng, cũng không rơi nước mắt, y chỉ lẳng lặng ôm Tố cô, cảm nhận cơ thể của bà ta ngày càng cứng đờ, từ từ lạnh đi tựa như trái tim của y, hoàn toàn lạnh lẽo.
Y chỉ cảm thấy thật buồn cười, như thể việc y được sinh ra chính là một trò cười. Y cho rằng người mẹ yêu thương y bị bắt phải rời xa y, nhưng đó lại là người mẹ muốn bóp chết y và hận không thể không có y. Y cho rằng Tố cô đối xử với mình như người thân, nhưng bà ta chỉ vì muốn y báo thù cho tiểu thư của bà ta mà không tiếc ở bên cạnh y hơn hai mươi năm. Y cho rằng cha không thật lòng coi y là con trai, nhưng ông lại luôn suy nghĩ cho y, trông ngóng y cưới vợ, thành gia lập nghiệp. Y cho rằng người mẹ mà y gọi hơn hai mươi năm qua luôn chán ghét y đến cực điểm, hận không thể không có y, nhưng bà lại là người cứu y khỏi tay của mẹ ruột. Người nhị đệ mà y luôn căm hận, đến cuối cùng vẫn sẵn lòng tìm đại phu cho Tố cô.
Y cũng không biết ai mới là người đối xử thật lòng với mình, y không nhìn rõ thế giới này, không hiểu thế giới này, dường như y không nên đến thế giới này.
*
Chung Hoài chôn Tố cô trên sườn núi, sau đó bị Chung Tịch đưa về nhà họ Chung.
Vân Lạc bị giày vò suốt hai ngày, cằm cũng nhọn hơn, nàng ở lại nhà họ Chung điều dưỡng ba ngày, cơ thể mới dần hồi phục.
Mẹ con nhà họ Tạ đã đi, trải qua chuyện này, từ trên xuống dưới nhà họ Chung đều biết trong lòng nhị công tử và biểu tiểu thư có nhau. Nhị công tử sẵn sàng chắp tay nhường lại tất cả gia sản của nhà họ Chung vì biểu tiểu thư, có không ít nha hoàn hâm mộ điều này, hy vọng phu quân tương lai của mình có thể đối xử thật lòng với mình như vậy.
Huynh đệ chia rẽ không phải chuyện gì tốt, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, mọi người chỉ lén nhỏ giọng thảo luận chứ không dám lan truyền ra bên ngoài. Bởi vậy người ngoài không hề biết chuyện, mỗi khi có người hỏi về con cái nhà họ Chung, Chung lão gia chỉ nói với mọi người rằng con trai cả Chung Hoài ra ngoài du lịch, chưa rõ ngày về.
Vậy còn con trai nhỏ Chung Tịch thì sao? Chung lão gia sẽ vui tươi hớn hở nói: “Tên nhóc thối kia đi thăm bố mẹ vợ tương lai rồi, đến lúc đó mời mọi người tới uống rượu mừng.”
Nghe mọi người chúc mừng, Chung lão gia vui tới mức râu sắp vểnh lên, hoàn toàn không khép miệng lại được.
Mà Chung Tịch trong câu chuyện của mọi người, lúc này đang ngồi trong xe ngựa về nhà cùng Vân Lạc, trên đường đi đến thị trấn Thanh Thuỷ.
“Biểu ca, sao chàng lại phát hiện ta mất tích?” Vân Lạc dựa vào vai Chung Tịch hỏi.
“Ngày ấy làm xong việc ta đến tìm nàng, phát hiện túi hành lý của nàng ở trên bàn, đi tìm một vòng lại tìm tới chỗ Chung Hoài. Lúc ấy nàng bị bọn họ giấu đi, mãi đến khi đi rồi ta mới phản ứng lại, nhưng nàng đã bị bọn họ đưa đi. Ta nhặt được cây trâm gỗ hải đường của nàng ở trên đường. Cũng may, nàng không có chuyện gì, nếu không ta không dám tưởng tượng mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Nói đến tình hình lúc đó, bàn tay của Chung Tịch không kiềm chế được mà hơi siết chặt bả vai Vân Lạc, trong mắt vẫn có vẻ sợ hãi khi nghĩ lại.
Khi Vân Lạc nghe thấy Chung Tịch đã nhìn thấy túi hành lý của mình ở trên bàn, đôi mắt nàng lóe lên, cảm nhận được sự lo lắng của Chung Tịch, nàng nắm lấy tay Chung Tịch an ủi: “Ta không sao, biểu ca, chuyện đã qua rồi.”
Trên mu bàn tay của Chung Tịch truyền đến nhiệt độ cơ thể của Vân Lạc, hắn nắm lấy tay nàng, nói: “Ừm.”
Như nghĩ tới chuyện gì đó, hắn đột nhiên nói: “Nghe Tạ Yên nói, nàng muốn tác thành cho ta và nàng ấy? Còn muốn về nhà một mình?”
Vân Lạc ngượng ngùng cười nói: “Chẳng phải ta không biết phải làm sao ư? Ai bảo lúc ấy chàng cứ bận rộn, ta tìm chàng rất nhiều lần đều không gặp được chàng. Trong lúc vô tình lại phát hiện hai người ở cạnh nhau, chàng đi gặp nàng ta, nhưng lại không gặp ta, đám người ở đều nói chuyện tốt của hai người không xa, ta mới tưởng hai người…”
“Vì sao không nói với ta?” Chung Tịch mím môi.
“Chàng không biết lúc đó chàng bận tới mức nào sao? Vừa cơm nước xong đã không thấy người, thậm chí có khi ăn cơm còn không gặp được chàng, ta nói với chàng làm sao được. Hơn nữa nếu hai người thực sự có ý với nhau thì lời ta nói có thể thay đổi được sao?” Vân Lạc hơi ấm ức, nàng đã từng nghĩ tới việc không đi tìm Chung Tịch nữa.
Chung Tịch sờ mũi, tự biết có chút đuối lý, nịnh nọt nói: “Là lỗi của ta, sau này dù có bận ta cũng sẽ gặp nàng.”
Sau lời bảo đảm, Chung Tịch bắt đầu giải thích chuyện giữa hắn và Tạ Yên, những chuyện đã xảy ra, hai người đã làm gì, nói gì, chi tiết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Sau lời giải thích của Tạ Yên, Vân Lạc đã biết chỉ là trùng hợp, bây giờ nghe được lời giải thích của Chung Tịch, trong lòng nàng không còn khúc mắc nào cả.
“Được rồi, chúng ta đều làm chưa tốt, sau chuyện này phải biết rút kinh nghiệm, quý trọng hiện tại.” Vân Lạc cười nói.
Chung Tịch lên tiếng đáp lời, hai người tựa vào nhau, không nói chuyện nhưng hai trái tim lại càng xích lại gần nhau hơn.
Sau khi đến nhà họ Vân ở thị trấn Thanh Thuỷ, Vân Lạc thẳng thắn với cha mẹ chuyện giữa mình và Chung Tịch. Cha Vân vô cùng đau đớn, quả nhiên tên nhóc này không có ý tốt, chỉ trong vòng mấy tháng đã cướp con gái mình đi. Ngược lại Tô thị rất vui vẻ, đó là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng.
Cứ như thế, hai người Vân Lạc và Chung Tịch cũng coi như bước đi trên con đường tươi sáng.
Ở lại nhà họ Vân bốn tháng, cha Vân và Tô thị tính đến việc sau khi Vân Lạc và Chung Tịch kết hôn, hai người sẽ ở lại nhà họ Chung, cách thị trấn Thanh Thuỷ quá xa, rất khó để trở về nhà bố mẹ đẻ.
Bọn họ quyết định đi theo Chung Tịch và Vân Lạc về nhà họ Chung, đầu tiên sẽ mua một căn nhà bên cạnh nhà họ Chung để tiện cho Vân Lạc về nhà mẹ đẻ, tiếp theo là gặp mặt ông bà thông gia tương lai, bàn bạc ngày tốt.
*
Nửa năm sau, Vân Lạc và Chung Tịch kết hôn.
Trời còn chưa sáng Vân Lạc đã bị đánh thức, rửa mặt, mặc váy cưới, chải đầu, se lông mặt, vô cùng bận rộn.
“Lạc Lạc đã trưởng thành, sắp gả cho người ta rồi. Con chung sống với Chung Tịch tốt nhé, nếu bị ức hiếp thì cứ về nhà, cha mẹ sẽ đón con về nhà.” Khoé mắt Tô thị ửng hồng, bà nắm tay Vân Lạc, nói lời tâm sự.
Hốc mắt của Vân Lạc hơi ẩm ướt, nàng gật đầu: “Vâng, mẹ, sau này con sẽ trở về thăm cha mẹ nhiều hơn, hai người đừng chê con phiền.”
“Được được được.” Tô thị cười đáp, nhìn Vân Lạc đầy trìu mến.
Bên kia, Chung Tịch hưng phấn suốt đêm, lăn qua lộn lại không ngủ được, trời vừa tờ mờ sáng hắn đã lập tức rời giường, mặc lễ phục đỏ thẫm, nghĩ tới việc không lâu nữa có thể cưới được Vân Lạc, nụ cười của hắn kéo dài đến tận mang tai, tiếng khua chiêng gõ trống vang lên từ nhà họ Chung, mười dặm hồng trang, vô cùng náo nhiệt chạy tới nhà họ Vân.
Cuối cùng hắn cũng sắp cưới được người mà hắn hằng mong ước.
Sau khi bái đường thành thân, Chung Tịch nắm tay Vân Lạc đến phòng tân hôn, trong lòng Vân Lạc vừa hồi hộp vừa vui mừng, nhưng cũng có chút buồn bã khi phải rời khỏi nhà.
Đến phòng tân hôn, nàng được Chung Tịch dẫn tới ngồi xuống giường cưới, có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng cao lớn trước mặt. Mới chỉ vừa lướt qua một góc của gậy hỉ, giây tiếp theo khăn voan đỏ đã được vén lên nhẹ nhàng. Nàng nâng mí mắt, đôi mắt dịu dàng như nước, liếc mắt đưa tình nhìn Chung Tịch ở trước mặt, đó là chồng của nàng.
Quả nhiên đúng như nàng suy nghĩ, bộ lễ phục đỏ làm tôn lên gương mặt tuấn tú đến phát sáng của biểu ca, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Ánh mắt nóng bỏng và bạo dạn đó khiến nàng đỏ bừng mặt, càng thêm thẹn thùng động lòng người, môi đỏ của nàng khẽ mở, gọi một tiếng: “Phu quân.”
Trái tim Chung Tịch đập rộn ràng, sững sờ nhìn Vân Lạc.
“Nhìn kìa, tân lang bị mê hoặc, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia đi.” Bà mối đứng một bên trêu ghẹo: “Tân lang, nào, uống rượu hợp cẩn cùng tân nương, uống rượu hợp cẩn, tình sẽ bền lâu.”
Chung Tịch cong môi trìu mến nhìn Vân Lạc, tiếp nhận chén rượu, đan tay uống rượu hợp cẩn cùng Vân Lạc.
“Tiếp theo, tới lúc kết tóc, hi vọng tân lang tân nương hoà thuận, bạch đầu giai lão.” Bà mối vừa nói vừa gỡ một sợi tóc của hai người xuống buộc vào nhau.
Vân Lạc ngồi ngay ngắn, hơi cúi đầu, vẻ xấu hổ trên gương mặt không giảm, trong mắt tràn đầy hạnh phúc và mong đợi.
“Nào, nào, tân nương ăn sủi cảo đi.” Theo hiệu lệnh của bà mối, nha hoàn gắp một miếng sủi cảo, đưa tới bên miệng Vân Lạc. Vân Lạc cắn một miếng, sủi cảo chưa chín, nàng phải miễn cưỡng nuốt xuống.
“Sinh hay không sinh?” Bà mối cười nói, trong mắt đầy vẻ trêu ghẹo.
Vân Lạc lặng lẽ liếc nhìn Chung Tịch, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Sinh.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bà mối dẫn theo đám nha hoàn rời đi, để lại không gian cho cặp vợ chồng mới cưới.
“Có mệt không? Nàng ăn tạm thứ gì đó lót dạ trước, lát nữa ta sẽ về.” Chung Tịch tới gần Vân Lạc, tháo mũ phượng trên đầu nàng xuống.
Vân Lạc cảm giác trên đầu bỗng nhẹ đi nhiều, nàng vươn tay lên xoa cổ. Giây tiếp theo, trên cổ nàng xuất hiện thêm một bàn tay, Chung Tịch kiên nhẫn giúp nàng xoa cổ, bóp vai, thả lỏng cơ thể.
Vân Lạc đẩy hắn: “Được rồi, khách khứa bên ngoài còn đang đợi, chàng mau đi đi, ta không sao.”
Thấy vẻ nhẹ nhõm trên mặt nàng, sau khi xác định nàng không có vấn đề gì, Chung Tịch mới nói: “Vậy ta đi trước, nàng ăn gì đó lót dạ đi, không cần để ý quy củ.”
Vân Lạc gật đầu, lăn lộn hồi lâu, quả thực nàng cũng đói. Thấy Chung Tịch vẫn chưa đi, nàng nghi ngờ nhìn sang.
Chung Tịch cong môi cười, ghé sát lại hôn trộm một cái, sau đó mới đứng dậy đi, khóe miệng hoàn toàn không hạ xuống được, nào còn vẻ lạnh lùng trước kia.
Vân Lạc không đề phòng, bị hắn hôn trộm, nàng sờ môi nhìn theo bóng hắn rời đi, khóe môi cong lên.
Vân Lạc ngồi xuống trước bàn, ăn chút đồ ăn nhẹ lót dạ. Sau đó sai nha hoàn chuẩn bị nước ấm tắm gội.
Tắm rửa xong, nàng ngồi trên giường, nghĩ đến cuốn sách nhỏ mẹ đưa cho nàng tối qua, khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng. Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng và biểu ca, trong phòng im ắng, trong đầu nàng không khỏi suy nghĩ miên man.
Ngay khi nàng hơi buồn ngủ, cửa phòng bị mở ra, Chung Tịch say khướt được dìu tới cửa. Sau khi vào phòng, hắn lập tức đóng cửa lại, ngăn chặn tầm mắt của những kẻ đang ló đầu nhìn trộm.
“Say rồi?” Vân Lạc nhìn bước chân Chung Tịch lảo đảo, cả người đầy mùi rượu, nàng lo lắng hỏi.
Chung Tịch đi đến bên giường ngồi xuống, nhếch môi nói: “Không say, vui vẻ nên uống thêm vài chén.” Ánh mắt hắn không còn tỉnh táo như ngày thường.
Mùi rượu quá nồng, Vân Lạc không khỏi né tránh: “Cả người toàn mùi rượu, chàng đi rửa mặt đi cho tỉnh rượu.”
Chung Tịch phản ứng chậm nửa nhịp, dừng một lát rồi nói: “Ừm, nghe lời phu nhân, rửa mặt, tỉnh rượu.” Hắn đứng dậy lảo đảo bước đi.
Vân Lạc khẽ bật cười, nhìn thấy hắn về, trái tim cũng yên tĩnh lại, nàng ngồi trên giường lẳng lặng chờ hắn.
Chung Tịch tắm xong, quay về ghé sát vào Vân Lạc, hỏi: “Còn mùi rượu không?”
“Còn một chút, nhưng nhẹ hơn trước nhiều. Đi ngủ thôi.” Vân Lạc gật đầu, cảm thấy có gì đó không ổn, lại nói: “Ừm, ý ta là, chúng ta nghỉ ngơi thôi, ta mệt rồi.”
Chung Tịch ôm lấy Vân Lạc, đè lên người nàng, tiếng cười tràn ra từ cổ họng: “Ừ, ngủ thôi, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng.”
Nói xong, hắn cúi đầu hôn nàng, dịu dàng mềm mại, giống như hôn lên một báu vật quý hiếm, chậm rãi đưa Vân Lạc vào một thế giới mới. Hai người vẫy vùng, tận hưởng niềm vui thú khác lạ, một điều tuyệt vời mà trước đây họ chưa từng trải nghiệm.
Nến đỏ vẫn cháy đến tận bình minh, hai người mới ôm nhau nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Chung Tịch tỉnh dậy, nhìn Vân Lạc trong ngực, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Vân Lạc.
Điều hạnh phúc nhất là mỗi sáng thức dậy, vươn tay là có thể chạm vào nàng, ở ngay trong ngực ta. - Chung Tịch.
- Hết truyện -