Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 8

Đến ngày hẹn, Vân Lạc bỏ mấy chục lượng bạc vào túi tiền rồi đi đến quán trà Nhất Trì.

Nàng ngồi trong xe ngựa, nghĩ đến việc sắp biết được hành động gần đây của Chung Hoài thì lập tức vui vẻ. Nàng vén rèm lên, cảm thấy đường phố náo nhiệt này cũng làm người ta thích thú.

Đột nhiên, tầm mắt nàng rơi lên một bóng lưng, bóng lưng kia - rất giống Chung Hoài. Nàng nheo mắt, trực giác mách bảo nàng đi theo y.

“Dừng xe.” Sau khi xe ngựa dừng hẳn, Vân Lạc vội vàng nhảy xuống rồi đuổi theo bóng dáng cách đó không xa.

Bóng dáng đó nhanh như tia chớp rẽ vào một ngõ nhỏ. Trong con ngõ nhỏ có rất nhiều ngã rẽ.

Vân Lạc nhíu mày, kéo làn váy hơi vướng víu, nàng chạy bước nhỏ lên trước, nhất định phải đuổi kịp, không thể để mất dấu được.

Nàng chạy nhanh đến ngã rẽ, bóng đen rẽ sang phải. Nàng theo sát phía sau, bước chân không dám thả lỏng một giây phút nào. Nàng rẽ vào ngõ nhỏ bên phải theo bóng đen, đường đi trong ngõ càng lúc càng hẹp, tiếng rao hàng ồn ào náo nhiệt cũng dần biến mất.

Bóng đen đột nhiên dừng lại rồi quay người nhìn một cái, nhưng không có gì. Y nhìn xung quanh, im ắng, không có người, y mới tiếp tục đi lên trước.

Lúc này, Vân Lạc đang trốn ở chỗ rẽ phía sau bức tường, nàng đè lên trái tim sắp nhảy ra ngoài lồng ngực, vừa hít vào vừa thở ra dồn dập. Trên mặt nàng vẫn còn vẻ hoảng sợ vì suýt bị phát hiện.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân đều đều lần nữa, nàng mới tiếp tục đuổi theo. Lần này, nàng càng cẩn thận hơn, điều chỉnh hơi thở của mình, cố gắng thả lỏng để bước chân trở nên nhẹ nhàng. Mắt nàng nhìn chằm chằm phía trước, chú ý hướng đi của người trước mặt. Rẽ trái, rẽ phải, cuối cùng bóng đen dừng trước cửa một ngôi nhà.

Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo một loạt tiếng bước chân, tiếp đó cửa được mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi nhìn Chung Hoài, sau khi Chung Hoài nói gì đó, hai người lần lượt đi vào nhà, cánh cửa đóng rầm lại.

Vân Lạc trốn trong góc, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, ánh mắt trở nên sắc bén, không kiềm được mà siết chặt nắm tay.

Vậy mà y lại đến nhà Bạch Dương, hai bọn họ mới cấu kết với nhau, hay là đã cấu kết và bắt đầu lên kế hoạch từ lâu rồi?

Đứng quá xa nên nàng không nghe thấy gì. Đi quá gần sẽ bị phát hiện. Nàng cau mày, xoay người đi.

“Khách quan, cô có muốn thêm trà của ba ngày trước không?”

“Thêm.” Vân Lạc lấy mười lượng bạc ra đặt trên bàn.

Sau khi tiểu nhị nhìn thấy mười lượng bạc thì không nói hai lời đã xoay người đi luôn, đến khi quay lại, hắn cầm một xấp giấy trong tay.

“Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Thanh toán xong.” Hắn đưa tập giấy trong tay ra, cũng cầm luôn số bạc trên bàn.

Vân Lạc gật đầu, nhận tập giấy rồi xem. Ngón tay nàng lật càng lúc càng chậm, từ nhìn lướt qua, đến chậm rãi phân tích từng câu từng chữ, biểu cảm cũng trở nên chăm chú nặng nề hơn, lông mày nhíu lại và đôi môi mím chặt.

Một tháng trước Chung Hoài không có bất kỳ biểu hiện kỳ lạ nào, nhưng vào hai ngày trước khi y đi xuống phía Nam, y mượn đủ loại lý do để cài cắm người vào tất cả các cửa hàng của nhà họ Chung, hơn nữa còn lặng lẽ sắp xếp người bí mật theo dõi Bạch lão gia.

Bây giờ y lại tìm tới Bạch Dương, xem ra, kế hoạch của y đã bắt đầu rồi. Bánh xe số phận lại một lần nữa chuyển động.

“Giúp ta điều tra rõ hành động gần đây của Bạch lão gia nhà họ Bạch và Bạch Dương. Thời gian là một ngày, có được không?” Vân Lạc quyết đoán mở miệng.

“Được. Vì khách quan là khách hàng cũ, lấy mười lăm lượng bạc.” Tiểu nhị nói.

Vân Lạc lấy ra mười lăm lượng bạc rồi đưa cho hắn.

“Ngày mai ta muốn nhìn thấy kết quả, đến lúc đó ta sẽ phái người tới lấy.”

“Vâng. Khách quan, ở chỗ chúng ta còn có thể theo dõi và nghe ngóng tin tức giúp cô, không biết cô có cần không?”

“Nếu cần, ta sẽ tìm các ngươi.” Vân Lạc không trả lời ngay.

Lúc ăn tối, Vân Lạc ăn cơm cùng mọi người như thường lệ, nhưng trên bàn cơm thiếu một người.

“Mẹ ơi, ca ca đâu ạ? Sao huynh ấy không tới ăn cơm? Chỉ thiếu mỗi mình huynh ấy thôi.” Chung Ca nhìn chỗ trống trên bàn ăn rồi nói.

“Đêm qua ca ca con bị cảm lạnh, nó nói sợ lây bệnh cho mọi người nên tự ăn trong phòng.”

Vân Lạc nhìn thoáng qua Chung Hoài như có điều suy nghĩ, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm xong, Vân Lạc đến phòng bếp nấu một bát trà gừng. Nàng mang trà gừng đi về phía viện của Chung Tịch.

“Biểu ca, huynh đỡ hơn chưa? Muội mang trà gừng cho huynh.” Vân Lạc lấy ra trà gừng từ trong hộp đựng thức ăn.

Chung Tịch nhìn bát nước đen xì kia, vẫn ngồi im không nhúc nhích.

“Biểu ca, trà gừng.” Vân Lạc nhắc nhở hắn, ra hiệu cho hắn nhận bát.

Chung Tịch chậm chạp nhận lấy bát nước, tự nhiên nói: “Cảm ơn muội, sau này bảo người dưới làm những chuyện này là được.”

Hắn cầm thìa khuấy nhẹ trong bát, nhưng không đưa vào miệng.

Vân Lạc tưởng là hắn sợ bỏng nên không nói nhiều, mà nhắc tới những chuyện khác.

“Hôm qua biểu ca vẫn khỏe, đang bình thường sao tự nhiên lại bị cảm lạnh?”

“Đêm qua ta đạp chăn ra.” Chung Tịch nói.

Hắn ngại ngùng xoa mũi, cái bát trong tay bị đặt sang một bên. Mất mặt quá, có rất ít người bị cảm lạnh sau khi đạp chăn, nhưng hắn lại là một trong số đó.

“Thế hôm nay biểu ca cảm thấy thế nào? Công việc thì sao ạ?”

“Không sao.”

“Hôm nay muội nhìn thấy một người rất giống biểu ca Chung Hoài ở bên ngoài, nhưng người đó đi rất nhanh, muội không nhìn rõ có phải là huynh ấy không?” Vân Lạc nói. Nàng nhìn biểu ca, hình như có điểm kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào?

Trong đầu nàng đang nghĩ xem lạ ở chỗ nào. Ơ kìa? Sao bông hoa đỏ lại đổi màu, trở nên xám xịt rồi.

“Trước đây ngày nào đại ca cũng bận rộn nhiều việc, bây giờ có thể ra ngoài chơi, nghỉ ngơi điều độ hợp lý là đúng mà.” Hắn trả lời theo bản năng.

Vân Lạc gật đầu, suy nghĩ xem tại sao bông hoa nhỏ lại thay đổi màu sắc, rõ ràng hôm qua vẫn màu đỏ, hôm nay đã biến thành màu xám. Chẳng lẽ có bước ngoặt gì sao?

“Biểu ca.”

Chung Tịch nhìn nàng gọi mình một cách trịnh trọng, mặt cũng có vẻ nghiêm túc, cứ tưởng nàng muốn nói chuyện quan trọng. Hắn động đậy, vốn đang nghiêng người uể oải, giờ chuyển sang hơi cử động rồi ngồi thẳng người dậy.

“Có chuyện gì sao?”

“Dạo này huynh có soi gương không?” Vân Lạc dừng một lát: “Huynh có phát hiện bản thân có chỗ nào khác thường không?”

“Có soi gương.” Sáng nay vừa soi gương xong.

“Thế huynh có phát hiện mình có chỗ nào khác không?” Vân Lạc nói. Nàng nhìn Chung Tịch đầy khích lệ, ánh mắt kia như đang nói, có chuyện gì thì huynh cứ mạnh dạn nói ra, đừng sợ.

“Nhất định phải nói à?” Vẻ mặt Chung Tịch hơi mất tự nhiên.

Mắt Vân Lạc sáng rực lên, có gì đó rồi. “Nói, nhất định phải nói.”

“Ta phát hiện mình ngày càng đẹp trai.” Chung Tịch ngồi thẳng người, chỉnh lại vạt áo của mình. Tuy cảm thấy hơi ngại, dù sao cũng có vẻ quá ảo tưởng về bản thân khi nói những lời này, nhưng biểu muội cứ bắt hắn phải nói ra cho bằng được, vậy thì ăn ngay nói thật thôi.

Tâm trạng Vân Lạc trở nên phức tạp, nàng nhìn thẳng vào gương mặt kia. Được rồi, đúng là rất đẹp trai, nhưng đó không phải là thứ nàng muốn nghe.

“Biểu ca, dạo này huynh có cảm thấy trên đầu khó chịu hoặc có cái gì dài ra không?”

Chung Tịch im lặng một lát, cẩn thận suy nghĩ.

“Không thấy. Tại sao muội lại hỏi như vậy?”

Vân Lạc nhíu mày, móng tay vô thức bấu chặt vào lòng bàn tay, có nên nói thẳng ra không? Biểu ca sẽ không nghĩ rằng nàng bị bệnh đấy chứ? Hoặc là nghĩ nàng bị điên?

Nói? Hay không nói đây?

Nàng cân nhắc trong lòng một lát rồi châm chước nói: “Biểu ca, trên đầu huynh có bông hoa.”

“Trên đầu có hoa?” Chung Tịch sờ lên đầu mình theo bản năng, nhưng không có gì cả. Vẻ mặt hắn hơi kỳ lạ.

“Vâng, hôm qua là bông hoa màu đỏ, không biết tại sao hôm nay lại đổi thành màu xám.” Vân Lạc nhìn động tác sờ đầu của hắn, nói: “Không sờ vào được, không biết tại sao lại như vậy.”

Chung Tịch im lặng, mặt lộ vẻ trầm tư.

“Biểu ca, huynh có tin lời muội nói không?”

“Vậy nên theo lời nói của muội, hôm qua muội phủi sâu, thật ra là nhìn bông hoa à?” Chung Tịch nghĩ đến biểu hiện kỳ lạ của Vân Lạc vào ngày hôm qua.

Vân Lạc gật đầu: “Vâng, muội nhìn thấy thật mà. Kỳ lạ lắm.”

“Thế muội có nhìn thấy hoa ở trên đầu người khác không?”

“Không thấy.” Vân Lạc nói: “Trước mắt, chỉ thấy trên đầu huynh.”

Hai người rơi vào im lặng. Lúc hai người vẫn đang suy nghĩ, một bóng người đi vào.

“Nhị đệ, nghe nói đệ bị ốm, ta cố ý đến thăm đệ, đã đỡ hơn chưa?” Chung Hoài liếc mắt nhìn một vòng, đến khi thấy Vân Lạc thì dừng lại một lát, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Chung Tịch đang tựa vào giường.

“Cảm ơn đại ca quan tâm, đệ khỏe hơn rồi, bệnh nhẹ thôi.”

“Hôm nay các cửa hàng vẫn ổn chứ? Công việc có quá tải không?” Chung Hoài ngồi ở một bên.

“Vẫn ổn, không có gì đáng ngại.”

“Hay ta qua giúp nhé? Ta đã nghỉ ngơi một ngày, chơi lắm cũng chán, rảnh rỗi không có việc gì làm. Đệ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đến khi khỏi bệnh rồi tính tiếp.” Chung Hoài nói.

Tại sao lại để y nghỉ ngơi, còn nhị đệ bị bệnh cũng phải tiếp tục quản lý việc làm ăn buôn bán? Là vì không tin tưởng y sao? Thật ra là hoàn toàn không coi y là người một nhà. Toàn những người giả tạo ngoài mặt thôi.

“Không cần. Ta không sao, cũng gần khỏi hẳn rồi. Đại ca thì khác, huynh đã bận hơn nửa tháng, càng cần phải nghỉ ngơi. Huynh không cần lo lắng về công việc làm ăn đâu, ta có thể quản lý tốt.” Chung Tịch dứt khoát từ chối.

Cha đã để đại ca nghỉ ngơi, hắn không tiện bóc lột đại ca, còn bệnh cảm lạnh của hắn hoàn toàn không đáng ngại.

“Vậy được. Nếu bận quá thì cứ gọi ta, đều là người một nhà, đừng cố chịu đựng một mình.” Chung Hoài nói: “Biểu muội, hôm nay muội ra ngoài chơi có vui không?”

Vân Lạc gật đầu mấy cái liền: “Vui ạ, tiên sinh kể chuyện ở quán trà nói cực hay, muội xem chăm chú luôn, còn có đủ loại trà đặc sắc. Đồ điểm tâm thì ngọt mà không ngấy, ở đó cả buổi chiều cũng không thấy chán, đúng là một chỗ tốt. Biểu ca Chung Hoài, lần sau chúng ta có thể đi cùng nhau.”

“Thật à? Vậy lúc nào biểu ca phải đi cùng muội xem đó là quán trà gì mà tuyệt vời thế.” Chung Hoài nói. Y mỉm cười nhìn Vân Lạc: “Nhắc mới nhớ, hôm nay ta trông thấy một bóng người rất giống biểu muội.”

Y lặng lẽ quan sát Vân Lạc, định tìm kiếm một vài dấu vết từ trên mặt nàng.

“Thế hả? Trùng hợp thật đấy, ta vừa nói với biểu ca là nhìn thấy một người rất giống biểu ca Chung Hoài, nhưng người đó đi rất nhanh, ta chớp mắt một cái đã không thấy đâu. Nếu không ta nhất định sẽ đuổi theo.” Vân Lạc chớp mắt.

Ái chà, có tật giật mình, lại còn muốn thăm dò nàng.

“Có chuyện này à? Vậy đúng là trùng hợp.” Chung Hoài mỉm cười.

Vân Lạc cười một tiếng, không nói chuyện nữa. Chung Hoài rất biết giả vờ, cũng khó trách mọi người không nhìn rõ bộ mặt thật của y.

Đến khi Chung Hoài đi, hai người trong phòng bốn mắt nhìn nhau.

“Huynh…”

“Muội…”

Hai người đồng thời mở miệng. Vân Lạc nói: “Huynh nói trước đi.”

“Ngoài bị cảm lạnh ra thì cơ thể ta không có chỗ nào khó chịu cả. Trên đầu vẫn bình thường, ta cũng không nhìn thấy bông hoa trên đầu mình.” Chung Tịch nói: “Nếu trên đầu ta có thay đổi mới thì muội phải nói với ta, chúng ta cùng tìm nguyên nhân.”

Vân Lạc gật đầu: “Nếu có thay đổi muội sẽ lập tức nói với huynh, nhưng nếu có thể, tốt nhất chúng ta nên gặp nhau hàng ngày, như vậy muội mới biết trên đầu huynh có thay đổi gì không.”

Bình Luận (0)
Comment