Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 121

Một lúc sau, không biết anh ấy nói câu gì mà chị Trang ở bên cạnh vừa cười, vừa cúi đầu ăn một miếng.

Chị Trang đang cúi đầu có thể không thấy, nhưng tôi có thể thấy, anh tôi đang nhìn cô cười ngây ngốc một mình, đợi chị Trang ngẩng đầu lên, thì anh lại quay về khuôn mặt lạnh tanh.

“Anh, rốt cuộc anh có thích chị Trang không?”

Anh tôi im lặng một lúc, rồi mới bất đắc dĩ nói: “Thích thì làm sao.”

“Thích thì ở cùng với chị ấy đi, chúng ta phải tranh thủ từng phút từng giây bên người mình thích, không phải sao?”

Anh tôi hình như bị tôi chọc cho bật cười: “Ai dạy em vậy?”

“Daddy ạ! Daddy nói đấy, đời người rất ngắn ngủi, hơn nữa có rất chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nếu như gặp được người mình thích, thì nhất định phải giữ chặt lấy người ấy, ở bên cạnh người ấy.”

“Cho dù em chỉ là một con nhóc mười hai tuổi?”

“Mười hai tuổi rưỡi!”

Anh tôi tức giận nhìn tôi: “Ba em thật là… em bao nhiêu tuổi mà đi nói với em những chuyện này làm gì chứ…”

“Em không lớn hơn anh nhưng em biết, thích ai thì phải nói với người đó!” Tôi châm chọc anh, ai bảo anh ấy nói xấu Daddy của mình.

“Thế nhưng…” Anh tôi muốn nói rồi lại thôi. “Thôi bỏ đi…”

Thôi cái gì mà thôi… anh không sợ chị Trang biết chuyện của gia đình chúng ta sau đó không muốn ở với anh nữa đúng không? Anh có hỏi người ta chưa?”

“…”

“Anh, anh thật sự nghĩ rằng người ta không biết chuyện của nhà chúng ta là thế nào sao? Anh đừng tự lừa mình dối người nữa, nhà của chị Trang có một trường đua ngựa ở nước Anh bị dính tin đồn, với độ nổi tiếng của anh ở trường thì anh thấy chuyện của nhà chúng ta còn có thể giữ bí mật được nữa không?”

“Hay là căn bản anh đang coi thường chính bản thân mình, chính anh rất có thành kiến với nhà này?”

“Anh không có!” Anh tôi rất ít khi nóng nảy, “Chỉ là anh… anh không biết phải mở lời như thế nào.”

“Anh là đàn ông còn trai mà, hầy, anh… cứ nói thẳng ra là được, nói thẳng cho chị ấy biết, anh thích chị ấy, anh muốn ở bên cạnh chị ấy, không phải như thế là được rồi sao?”

“Làm sao đơn giản như thế được..” Đây là lần đầu tiên tôi nhìn dáng vẻ chán nản này của anh.

“Làm gì mà phức tạp đến thế? Anh thích chị ấy, chị ấy cũng thích anh, thế này không phải là cực kỳ đơn giản sao?”

“Cô ấy đã nhận được lời mời vô điều kiện từ Cambridge và Imperial College, cả hai đều là chuyên ngành trí tuệ nhân tạo mà cô ấy thích…”

“Thế thì quá tốt, không phải anh cũng học ở Cambridge…”

“Nhưng anh muốn ở lại trong nước… về mặt y học lâm sàng, cơ sở giáo dục trong nước vững chắc hơn một chút, bây giờ anh muốn hoàn thành chương trình cơ bản ở trong nước, rồi mới đi ra nước ngoài học thêm, đào tạo chuyên sâu… cũng không hẳn phải là nước Anh…”

“Hả? Thế thì biết làm sao?”

Anh tôi im lặng một lúc lâu, hình như cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Được rồi, anh sẽ tự mình nghĩ cách. Chuyện này em đừng nói với ba và Daddy nhé.”

Tôi không nói gì.

Anh tôi hơi mất kiên nhẫn, hối thúc: “Em có nghe thấy không?”

Tôi thấy tâm trạng anh không được tốt, chỉ có thể gật đầu một cách không tình nguyện.

Thôi bỏ đi, trời muốn mua, anh muốn lập gia đình, vậy thì cứ theo ý anh ấy vậy.

A đúng rồi, đối với chuyện vì sao anh tôi muốn học y, thì phải quay ngược dòng thời gian thật lâu lúc trước. Thật ra thì cũng không lâu lắm, trước kia không phải đã nói anh tôi từng đánh nhau với người ta sao.

Lúc đó anh vừa mới học lớp mười, muốn tranh cử làm chủ tịch hội học sinh.

Anh tôi vừa đẹp trai lại còn học giỏi nữa, bạn nói xem anh ấy sẽ làm phó chủ tịch hay làm chủ tịch của hội học sinh lớp mười?

Kết quả là, có người biết mối quan hệ giữa anh và Đào Đào, không biết phát từ tâm tư gì, muốn nhờ Đào Đào đến kích anh tôi. Thật ra đa số tố chất của các học sinh ở trường tôi rất cao, nhưng cũng không khó tránh khỏi mấy thành phần như con sâu làm rầu nồi canh.

Lớp học song song của Đào Đào khá xa trường trung học nhưng lại gần trường tiểu học của chúng tôi, vì vậy bình thường sau khi tan học nếu không có chuyện gì tôi sẽ đến thăm Đào Đào.

Tôi không quan tâm người khác nhìn gì hay nói gì.

Tất cả mọi người trong lớp chúng tôi đều biết tôi có một người anh tên là Lưu Gia Thụ, và một anh khác nữa đang học lớp song song, mọi người đều biết tôi không có mẹ, nhưng lại có đến hai người bố.

Từ lúc học mẫu giáo, tôi là đứa rất ngây thơ trong sáng, tôi cảm thấy gia đình của mình rất khác ngầu hơn với mấy gia đình bình thường khác của các bạn.

Hai người bố của tôi không chỉ tài giỏi xuất chúng, mà còn rất tốt bụng, người bình thường không ai dám tùy tiện nhận nuôi một đứa trẻ như Đào Đào cả? Bọn họ đưa anh ấy về nhà, chăm sóc rất chu đáo, với tinh thần và trách nhiệm như vậy sao có thể so sánh được với mấy người mới kết hôn chưa được hai năm đã ly dị, ngay đến cả con cái cũng không thèm quan tâm?

Tôi vô cùng tự hào!

Hận không thể mỗi ngày đều mang loa ra hét lên cho cả thế giới biết rằng tôi có một người ba và daddy tuyệt vời biết bao nhiêu!

Thực tế đã chứng minh rằng bạn bè của tôi sẽ không vì chuyện của gia đình tôi mà xa lánh tôi, vì tôi là một người sống rất tình nghĩa, ở trường cố rất nhiều rất nhiều bạn.

Tôi và anh không giống nhau, anh ấy không bao giờ nói về chuyện gia đình. Tôi luôn nghĩ rằng anh rất xấu hổ khi mở miệng, vì điều này mà tôi cứ canh cánh trong lòng mãi với anh, cho đến một lần nọ.

Tròng giờ nghỉ trưa, có mấy tên nhóc lớp mười một mượn danh nghĩa là anh tôi đã lừa Đào Đào đến trường trung học rồi nhốt vào nhà vệ sinh, sau đó lại đi nói với anh tôi rằng nhìn thấy Đào Đào đi với người ngoài ra khỏi trường.

Anh tôi lập tức đến phòng học của Đào Đào, tìm không thấy người, lửa giận trong lòng anh bùng cháy, không có thời gian để nghi ngờ, tin vào lời của mấy tên đó, nhưng cũng không đuổi theo ra khỏi trường. Mãi cho đến buổi chiều học xong tiết thứ hai, nhân viên quét dọn mới phát hiện ra Đào Đào đang ở trong nhà vệ sinh, bị dọa cho run sợ không tự chủ được.

Anh liền cởi áo khoác đồng phục ra, buộc vào eo Đào Đào, rồi điên cuồng đánh hai người đó.

Vốn dĩ Đào Đào đã yên lặng, lúc sợ hãi đã lớn tiếng kêu cứu, nhưng khi anh và hai người kia đánh nhau, đột nhiên từ lòng ng*c anh truyền đến một cảm giác đau đớn. Tôi vừa mới chạy đến, đã bị dọa cho giật mình, vội vàng chạy đến ôm lấy anh, không ngừng an ủi.

Rõ ràng anh tôi cũng bị dọa, dừng tay, chạy đến ôm lấy tôi và Đào Đào vào lòng.

Lúc đó anh đã lớn rồi, tay chân rất dài, nhưng lại ốm đến nổi da bọc xương, xương sườn của anh khiến tôi bị anh, anh ôm lấy hai đứa, nhẹ nhàng hôn lên đỉ.nh đầu Đào Đào, rồi lại hôn tôi một cái nữa.

Sau đó anh thô bạo quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy tơ máu, gằn ra từng chữ một nói với tất cả mọi người: “Từ nay trở đi, ai dám động vào hai người này, chắc chắn, chắc chắn sẽ không xong với tôi đâu.”

Được lắm, đẹp trai thì nói gì cũng đúng, nhưng một chọi hai thì sao lại không bị thương được, huống hồ chi còn là chủ tịch hội học sinh gây sự với bạn học, anh tôi sợ sẽ chịu không nổi.

Cũng may ba đến sớm, sau khi đã hiểu hết mọi chuyện, rõ ràng ba cũng rất tức giận, nhưng dù sao ba cũng đã lớn rồi, điệu bộ rất ra dáng luật sư, tuyên bố nếu như đối phương không xin lỗi thì sẽ kiện bọn họ ra tòa chuyện của Đào Đào, yêu cầu đăng báo xin lỗi công khai.

Cuối cùng, sau khi ba đàm phán không chút nhượng bộ, hai bên âm thầm giải quyết xong xuôi chuyện này, vì không muốn chọc đến Đào Đào nữa, nên chuyện xin lỗi ba chấp nhận thay.

Mặc dù anh không bị phạt nhưng vẫn bị trừ hai điểm hạnh kiểm, nhưng anh điểm hạnh kiểm anh tôi rất cao, có bị trừ đi chăng nữa thì vẫn là người đứng đầu.

Đào Đào đã thay một bộ đồ sạch sẽ, giáo viên của bọn họ đang chơi trò chơi ở lớp sát vách bên cạnh.

Chúng tôi ba người đứng trước cửa đợi, ông từ từ bước đến, dè dặt vươn tay ra kéo lấy tay anh tôi, thì thầm: “Gia Thụ… không, không tức giận… đánh nhau… không… không đúng…”

Anh tôi sững sờ, ngẩng đầu đưa tay kia lên dụi dụi mắt, nói với Đào Đào: “Xin lỗi Đào Đào…”

Đào Đào bật cười, đôi mắt sáng long lanh: “Không sao cả.”

Đào Đào nghĩ rằng lời xin lỗi này là dành cho chuyện đánh nhau, nhưng anh và ba đều biết, anh ấy xin lỗi là vì chưa bảo vệ tốt cho Đào Đào.

Lúc đó tôi mới biết, anh ấy không nhắc đến, là vì anh muốn tất cả mọi người là muốn để mọi thứ tránh xa tầm mắt của người khác. Anh ấy không giống tôi, tôi chỉ là một cô bé nghịch ngợm, tầm thường; nhưng anh là người xuất sắc nhất trường, ai cũng chú ý đến từng hành động của anh, bao gồm tất cả những gì bên cạnh anh, anh muốn bảo vệ Đào Đào, dùng cách tốt nhất để Đào Đào rời xa khỏi ánh mắt dò xét của người khác.

Cũng kể từ lúc đó, anh bắt đầu nghiêm túc nói với ba và daddy về chuyện kế hoạch trong tương lại, anh có thể trị bệnh cho Đào Đào. Cho dù không phải Đào Đào, mà có rất nhiều đứa trẻ giống với Đào Đào.

Mọi người đều biết anh là con cưng, có lẽ sẽ làm việc khó nhất, nhưng anh lại muốn trị bệnh cho Đào Đào.

Cho dù bây giờ có vẻ rất kỳ lạ, nhưng nếu anh đã là đứa con kiêu ngạo của trời, chỉ cần anh muốn, thì sẽ có một ngày anh trị khỏi bệnh cho Đào Đào. Cho dù không phải là Đào Đào thì cũng là mấy đứa nhỏ như Đào Đào.

Tôi tin, tin tưởng hơn bất kỳ người nào.

Tôi ôm lấy máy tinh chui vào trong chăn đánh chữ, bọn họ đã đi ngủ cả rồi, daddy tăng ca cũng đi làm về, đẩy cửa phòng tôi ra, hỏi: “Đang làm gì thế, con gái? Nửa đêm rồi mà con chưa ngủ sao?”

Tôi đặt điện thoại sang một bên, mở rộng vòng tay về phía daddy :”Con đợi daddy về nhà!”

Daddy chạy đến ôm tôi, nhân tiện liếc sang màn hình máy tính, cười hỏi : “Đang viết gì đấy, tác giả lớn?”

“Con đang viết chuyện của nhà chúng ta… viết về chuyện của Đào Đào, cả chuyện của anh và ba nữa…”

“Anh và ba có chuyện gì? Chuyện tình thành phố Lâm sao?”

Tôi cười hôn lên mặt ông: “Đúng rồi.”

Ba nhẹ xoa đầu tôi nói: “Vậy thì nhất định phải nói cho mọi người biết, ba rất yêu thương ba của các con, hơn tất cả mọi người trên thế giới này cộng lại.”

(Hoàn toàn văn)

Bình Luận (0)
Comment