Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Dương Ba cứ tưởng mình vẫn còn trong mơ.
Nhưng tiếng động lại càng ngày càng lớn, lúc mới bắt đầu còn có chút lịch sự gõ theo nhịp, nhưng sau đó thì dần dần biến thành tiếng gõ điên cuồng đến đinh tai nhức óc, có thể dễ dàng cảm nhận được tâm trạng của người bên ngoài cửa sắp bùng nổ.
Hạ Dương Ba vẫn còn ngồi trên nền gạch bông lạnh buốt, lưng dựa vào tủ gỗ ở hành lang trước cửa, tiếng gõ cửa dai dẳng và ồn áo khiến anh bực bội trong lòng, anh từ từ mở hai mắt ra, ánh đèn trong nhà tối nhưng anh lại cứ cảm thấy nó rất chói mắt, đưa tay lên dụi dụi mắt, miệng không kiên nhẫn nữa mà chửi ra hai câu.
“Mẹ kiếp tụi bây!”
“Có xong chưa?”
Bên ngoài cửa đột nhiên dừng lại mấy giây, sau đó âm thanh lớn hơn nữa ùn ùn kéo đến.
Kèm với tiếng gõ cửa chói tai, dường như còn có người gọi Hạ Dương Ba.
“Anh Hạ!”
“Hạ Dương Ba! Anh mau mở cửa!”
“Anh Hạ anh ra mở cửa đi…”
“Em là Nhất Hàng… anh Hạ anh mở cửa trước đã… em có chuyện muốn nói với anh…”
Nhất Hàng? Làm sao có thể được?
Nhất Hàng rõ ràng là đã ch*t rồi, ch*t ở nước ngoài rồi, ch*t ở nơi xa xôi Tanzania đó rồi, sao có thể ở đây được, sao có thể ở bên ngoài cửa?
Ơ không, cậu mới ở đây.
Cậu để chìa khoá lại rồi, cậu đến để từ biệt.
Cậu đã đi rồi.
Cậu đã ch*t rồi.
Sẽ không bao giờ trở về nữa.
Đừng có mơ giữa ban ngày nữa, Lưu Nhất Hàng ch*t rồi.
Hạ Dương Ba tự cười nhạo chính mình, ngồi dựa bên tủ gỗ không chút sức lực, thất thần nhìn cánh cửa bị gõ đến lung lay sắp sập, khoé mắt ẩm ước.
Anh nghĩ, giấc mơ này cũng quá chân thực rồi đó, cánh cửa bị đập đến sắp nát luôn rồi.
Giấc mơ này rốt cuộc đến bao giờ mới tỉnh lại chứ?
Anh không muốn cứ tiếp tục như vậy nữa, không muốn cứ vô tri vô giác mà ôm lấy hồi ức với Lưu Nhất Hàng, giữ chặt sự nhớ nhung với Lưu Nhất Hàng thế này nữa, không muốn cứ sống tiếp như một cái xác không hồn.
Nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể thoát ra khỏi giấc mộng dài ngày này chứ?
Hạ Dương Ba lắc lắc đầu, âm thanh bên ngoài cửa dừng lại, hình như là đã đánh thức nhà hàng xóm, Hạ Dương Ba nghe thấy có người nhỏ tiếng nói chuyện, có một giọng nói xa xôi nhưng quen thuộc, hình như đang không ngừng nói: “Xin lỗi.”
Là ai đây?
Hạ Dương Ba không nhớ ra chủ của giọng nói đó là ai.
Tiếng gõ cửa cũng không vang lên nữa, Hạ Dương Ba nín thở, đến gần phía đằng sau, cẩn thận từng li từng tí nghe xem động tĩnh ở bên ngoài cửa.
Người bên ngoài cửa dường như có hơi thất vọng, lại giống như có chút đau lòng, tai Hạ Dương Ba dính sát vào cửa, dường như anh có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của người bên ngoài cửa.
Hạ Dương Ba cẩn thận nghe tiếp, cau chặt mày lại, giống như đang chờ mong người bên ngoài cửa nói thêm gì đó nữa.
Tiếp theo, anh nghe thấy một tiếng “phịch” phát ra do người bên ngoài cửa xuất quỷ nhập thần dựa vào cửa, sau đó, người đó dường như chán nản từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi dựa vào cửa.
Hạ Dương Ba dựa nghiêng bên cạnh cửa, nghe kỹ càng, nhưng người bên ngoài cửa lại rất lâu rất lâu sau đó cũng không lên tiếng nữa.
Quả nhiên là mơ.
Hạ Dương Ba cười đau khổ, anh đang chuẩn bị đứng lên thì lại nghe thấy người đàn ông bên ngoài cửa như mang theo tiếng thúc thít: “Anh Hạ…em là Nhất Hàng mà…”
Là Nhất Hàng…
Là Nhất Hàng!
Người bên ngoài cửa là Nhất Hàng!
Sao có thể là Nhất Hàng được chứ?
Nhưng mà…cậu ấy rõ ràng nói bản thân là Nhất Hàng mà…
Ngay lúc này, Hạ Dương Ba lại giống như một đứa bé, bơ vơ đứng bên cạnh cánh cửa, một cánh tay vẫn nắm chặt chiếc cúp của Nhất Hàng ôm vào lòng, một tay nắm tay nắm của, do dự, mở cửa không được, không mở cửa cũng không được.
Anh cứ do dự không biết làm thế nào như vậy một lúc lâu, người bên ngoài lại nghẹn ngào nói: “Anh Hạ… em rất nhớ anh…”
Câu nói đơn giản “em rất nhớ anh” này đã hoàn toàn đánh tan Hạ Dương Ba, mặc dù là trong những ngày tháng này, rất nhiều đêm anh đều ảo giác nhìn thấy Lưu Nhất Hàng giống như giấc mơ bây giờ, nhưng mỗi lần khi anh đưa tay về phía cậu, người ngay trước mặt sẽ lập tức biến mất.
Anh biết đó chỉ là ảo ảnh, anh cũng biết tất cả những thứ này đều là vô căn cứ, nhưng anh vẫn uống say mỗi ngày, chỉ vì lúc nửa say nửa tỉnh thì mới nhìn thấy Lưu Nhất Hàng.
Trong những tháng ngày này, Lưu Nhất Hàng đến trước mặt anh vô số lần, đi vào trong giấc mơ của anh, nhưng chưa có lần nào giống như hôm nay, giống hôm nay thế này, hình như giống thật hơn.
Giọng nói của cậu vẫn cứ trầm thấp dễ nghe như lúc trước, nhưng hình như cũng có một chút gì đó không giống.
Hạ Dương Ba không nó rõ được rốt cuộc là không giống chỗ nào, nhưng anh cảm nhận được rõ ràng, người bên ngoài cửa chính là Lưu Nhất Hàng.
Cho dù cậu có là giả thì cũng chân thực hơn mấy người lúc trước gặp.
Hạ Dương Ba gần như đã xác nhận được người bên ngoài cửa chính là Lưu Nhất Ba, nhưng anh vẫn không dám tuỳ tiện mở cửa, anh sợ, hi vọng càng nhiều thì thất vọng cũng sẽ càng lớn.
Anh sợ lại một lần nữa vỡ mộng.
Nhưng mà, người đó như vừa khóc vừa nói “Em rất nhớ anh”, thế này khiến Hạ Dương Ba khó có thể kháng cự được.
Nếu như…nếu như thật sự là Lưu Nhất Hàng thì sao?
Nếu như, người bên ngoài cửa, thật sự là Nhất Hàng…
Vậy thì mở cửa xem thử là được rồi, cho dù có là một giấc mơ tiếp, kết quả còn có thể tệ hơn trước nữa sao?
Cuối cùng Hạ Dương Ba cũng đã thuyết phục được bản thân, cánh tay đang nắm tay nắm cửa đó dùng sức nhẹ, “cạch” một tiếng, cửa được mở ra một khe.
Giữa đá lửa lấp lánh, người bên ngoài cửa bất ngờ đứng dậy, kéo cửa mở ra, trước lúc Hạ Dương Ba kịp phản ứng lại thì toàn bộ cơ thể đã bị siết chặt qua khe cửa.
Lòng cậu nóng như lửa đốt xông vào trong, thuận tay đóng cánh cửa đằng sau lại, hai cánh tay dài đưa ra phía trước, ngay lập tức ôm chặt Hạ Dương Ba vào lòng, lồng ng*c hai người dính sát vào nhau, kín không khe hở.
Cậu cúi nhẹ xuống, đặt đầu lên vai Hạ Dương Ba, đầu cậu nhẹ nhàng chui sát vào cổ anh, giống hệt như con chó con, sau đó dùng sức hít một hơi mùi vị trên người Hà Dương Ba, có chút mãn nguyện, còn mang theo chút ấm ức lẩm bẩm: “Anh Hạ…”
“Anh Hạ…”
“Anh Hạ…”
“Anh Hạ…”
Cậu dùng hai cánh tay cứng như sắt thép của mình giữ cố định Hạ Dương Ba không còn sức lực sau khi uống rượu vào trong lòng, đầu nằm sau tai Hạ Dương Ba, ma sát nhẹ trên cổ anh, trong miệng lặp đi lặp lại đều là hai từ này.
Hạ Dương Ba vẫn chưa thể hồi tỉnh lại sau cú sốc lớn này, hai tay không còn chút sức lực nào buông thả ra hai bên, cứng đờ người đứng ngay tại chỗ, để mặc cho con chó con không giữ được bình tĩnh này chờ cơ hội hành động, ôm mình không chút phòng bị nào vào lòng. Anh không nói tiếng nào, ánh mắt ngơ ngác nhìn cánh cửa bị người ta thuận tay đóng lại, để mặc cái đầu ngứa ngáy đó gãi gãi trên cổ mình.
“Anh Hạ…” Lưu Nhất Hàng đặt đầu sát trong cổ Hạ Dương Ba, giọng ồm ồm gọi, hơi thở nóng hổi từ mũi và miệng phà vào vùng nhạy cảm trên cổ Hạ Dương Ba, cả người anh lập tức run lên, giật mình một cái, người cũng tỉnh táo hơn một chút.
“Nhất, Nhất Hàng?” Anh cẩn thận hỏi, giọng nói run bần bật, không dám chắc hỏi: “Là, là em sao… Nhất Hàng?”
Trong giọng nói của anh tràn ngập sự nghi ngờ không chắc chắn, cũng tràn đầy dũng khí liều lĩnh.
“Là em sao? Nhất Hàng…” Không nhận được đáp án, anh từ từ đưa hai tay lên, vỗ nhẹ vào lưng Lưu Nhất Hàng, Lưu Nhất Hàng mặc một chiếc áo lông mỏng, cả người mềm mại giống như một cây bông, hoàn toàn không chân thực.
Hạ Dương Ba siết chặt cánh tay, muốn ôm người trước mặt chặt thêm một chút, thêm một chút nữa, hình như làm như vậy thì cậu sẽ không biến mất nữa.
“Nhất Hàng… Nhất Hàng… Là em sao…” Giọng nói của Hạ Dương Ba đã nghẹn ngào rõ ràng, mà cùng lúc đó anh phát hiện người trong lòng mình cũng đang khống chế không được mà run lên.
Là người đó không sai.
Mùi hương trên người cậu, nhiệt đột cơ thể được truyền ra sau lớp quần áo dày, hơi thở cậu nặng nề, dồn dập…
Chính là người đó, cậu là Lưu Nhất Hàng!
Cuối cùng Hạ Dương Ba khóc như mưa, ôm chặt lấy Lưu Nhất Hàng, bao dung và nuông chiều thút thít khẽ gọi, lần này đến lần khác, như để xác nhận điều gì đó: “Nhất Hàng… Nhất Hàng…”
“Xin lỗi… xin, xin lỗi…” Đầu Lưu Nhất Hàng vẫn đặt trên cổ Hạ Dương Ba, cậu đột nhiên lên tiếng, nói mà không suy nghĩ gì, nói như những lời cậu muốn nói với Hạ Dương Ba từ rất lâu rồi.
“Xin lỗi…”
Hạ Dương Ba không biết Lưu Nhất Hàng đang xin lỗi vì điều gì, có lẽ là vì cái đêm ác như ác mộng của nửa năm trước, cũng có thể là vì sau này bỏ đi mà không nói tiếng nào… đầu óc Hạ Dương Ba đã không còn tỉnh táo nữa, điều duy nhất anh biết là người ngay trước mặt mình đây chính xác là Lưu Nhất Hàng, là Lưu Nhất Hàng mà anh cứ nghĩ là đã mất rồi.
Cậu vẫn còn sống!
Không, có lẽ cậu đã ch*t rồi, có lẽ là bây giờ mình cũng ch*t rồi, vì vậy cuối cùng bọn họ cũng gặp lại nhau rồi…
Trong đầu Hạ Dương Ba là một mớ hỗn độn, anh đã sớm không phân biệt được đâu là hiện thực còn đâu là trong mơ nữa, chỉ biết theo bản năng mà ôm người trước mặt, nhắm mắt, vừa cố gắng hấp thụ mùi hương của ánh nắng và hoa cỏ trên người cậu, vừa để bản thân mê muội trong đó.
“Nhất Hàng… em là, là thật sao?” Anh vẫn không tin được mà hỏi lại.
Người trước mặt đang cùng anh ôm nhau đột nhiên lại dừng lại, nhẹ nhàng đẩy anh ra, không nhịn được cười, nhưng cổ họng vẫn có hơi khàn khàn hỏi: “Anh Hạ, anh còn từng gặp em giả nữa hả?”
Hạ Dương Ba suy cho cùng thì vẫn là say hơi nghiêm trọng, mở nửa con mắt, cẩn thận nhìn kỹ lại Lưu Nhất Hàng.
Lưu Nhất Hàng bật cười, đưa một cánh tay ra, nắm đấm lại đưa đến trước mặt anh: “Hay là anh cắn một cái thử đi?”
Hạ Dương Ba ngước mắt lên kinh ngạc nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình một cái, trong mắt anh vẫn còn ánh sáng một một lớp nước, nhưng lại cười rất vô tư thoải mái, tiếp sau đó Hạ Dương Ba mượn ánh đèn sáng lờ mờ của phòng khách, không nhịn được mà đưa hai tay ra, thấp thỏm lo sợ ôm lấy mặt cậu.
Anh cẩn thận từng li từng tí, vô cùng lo sợ, dùng lòng bàn tay sờ lên những đường nét trên mặt cậu, bắt đầu từ hai bên hàm dưới, ngón tay cái nhẹ nhàng đặt lên môi cậu, tiếp tục đưa hai tay đi lên trên, vuốt lên gò má hơi nhô cao, sống mũi cao thẳng của cậu, sau đó là mí mắt dưới ấm áp, lông mi dài của cậu.
Lưu Nhất Hàng nhắm mắt, lông mi thuận theo nhịp thở mà run nhẹ, tim Hạ Dương Ba đập càng ngày càng nhanh. Ngón tay cái của anh từ từ lên trên, đặt ngay trên hàng lông mày dày đặt rậm rạp như khu rừng, nhẹ nhàng vu.ốt ve, cho đến khi hàng lông mày hơi nhăn được làm nhẵn trở lại hoàn toàn, anh dường như đã xác nhận điều gì đó, thở dài một hơi như trút được gánh nặng.
“Thật sự là em à… Nhất Hàng…”
“Là em…” Từ “em” này của Lưu Nhất Hàng còn chưa nói ra khỏi miệng hoàn toàn thì Hạ Dương Ba đột nhiên như chịu phải kích động gì đó, hung dữ đẩy cậu lùi về sau, cả người thô bạo đè lên.
Lưng Lưu Nhất Hàng bất thình lình đụng vào cửa, mặc dù có cách một lớp áo dày, nhưng vẫn phát ra một tiếng “phịch” vang lên, đau đớn này đối với Lưu Nhất Hàng mà nói thì không là gì cả, thời khắc này, thứ cậu càng quan tâm hơn là phản ứng của Hạ Dương Ba.
Hai cánh tay Hạ Dương Ba ấn chặt Lưu Nhất Hàng lên cánh cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em còn biết đường quay về!” Nói xong cũng không đợi Lưu Nhất Hàng giải thích, cả người anh tràn ngập mùi rượu mang theo sự nhớ nhung chan chứa trong lòng, khắc sâu tận xương cốt và phẫn nộ căm hận đi hôn cậu, cứ thô bạo không nói trái phải đặt lên miệng cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng chó sói nhỏ cũng xuất hiện rồi!
Thấy kiểu này, luật sư Hạ ở thế mạnh đó!
Rốt cuộc có thể phản công không?
Ngày mai nói với các bạn ha ha ha!