Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 57

“Em muốn nói… Em muốn nói, đại loại là em… Em cũng giống anh…”

Hạ Dương Ba nhìn cậu với vẻ khó hiểu: “Sao cơ?”

“Em…”

Hạ Dương Ba hơi nhíu mày, chờ Lưu Nhất Hàng nói tiếp.

Vậy nhưng Lưu Nhất Hàng lại không thể nói nên lời.

Đang lúc Hạ Dương Ba bắt đầu mất kiên nhẫn, lại vừa khéo nhìn thấy những dấu vết trên người Lưu Nhất Hàng, trên cổ, trên bả vai, trên cánh tay, đều là những vết đỏ đỏ hồng hồng, có những nơi là do anh cắn, cũng có chỗ là do anh nắm chặt, lập tức thấy miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt Hạ Dương Ba lập tức thay đổi, lúc xanh lúc trắng.

Hiển nhiên là Lưu Nhất Hàng cũng phát hiện ra sự bối rối của Hạ Dương Ba, cậu thản nhiên cúi xuống nhìn những dấu vết trên khắp cơ thể mình kia, rồi nở một nụ cười ranh mãnh với Hạ Dương Ba: “Anh Hạ…”

“Không có gì, em đi trước đi.” Hạ Dương Ba ngắt lời cậu, lạnh nhạt nói.

Lưu Nhất Hàng không thể tin được rằng, sau khi trải qua một đêm triền miên như thế mà hiện tại Hạ Dương Ba lại có thể nói ra một câu như thế này. Cậu mở to đôi mắt ra, nhìn anh với vẻ khó tin.

Hạ Dương Ba bị cậu nhìn tới mức nóng mặt, lại nghĩ đến cảnh vừa mới đây thôi, bản thân mình và cậu vẫn còn đang lõa thể nằm chung trong một tấm chăn, mặt lại xụ xuống, “Về nhà đi.”

“Anh Hạ?” Lưu Nhất Hàng nhìn anh, không thể tưởng tượng nổi.

“Giờ em không có việc gì nữa rồi thì quay về nhà đi, người nhà em… Chị gái rồi anh rể ở bên đó… Nhất định rất nhớ em…” Hạ Dương Ba cố gắng dằn lòng mình xuống, nói lời khuyên nhủ.

“Vậy còn anh?” Lưu Nhất Hàng ngắt lời Hạ Dương Ba, hỏi thẳng.

Đương nhiên Hạ Dương Ba biết ý của Lưu Nhất Hàng là gì, chỉ nhíu mày không đáp.

“Anh có nhớ em không?” Lưu Nhất Hàng hỏi.

Hạ Dương Ba mím môi, nhìn Hạ Dương Ba.

Lưu Nhất Hàng nhìn anh không chớp mắt, quyết không bỏ qua: “Anh Hạ, anh có nhớ em không?”

Ánh nhìn của Lưu Nhất Hàng mang theo một cảm giác áp bức, Hạ Dương Ba không thể không lùi ra phía sau, cố gắng hết sức để dùng ngữ khí hòa hoãn: “Bây giờ nhắc đến chuyện này có còn ý nghĩa gì nữa à?”

“Có ý nghĩa!” Lưu Nhất Hàng cao giọng đáp, giở thói ấu trĩ.

Hạ Dương Ba thở hắt ra, muốn đưa tay lên xoa đầu Lưu Nhất Hàng, nhưng sau anh lại cố kiềm chế, ra vẻ cùng giải quyết việc chung: “Nhất Hàng, em còn trẻ…”

“Em không còn nhỏ nữa rồi!” Mặt Lưu Nhất Hàng đỏ bừng lên, cậu nhìn gương mặt lạnh lùng của Hạ Dương Ba, dường như chợt nhớ ra điều gì, nhìn Hạ Dương Ba với vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Anh Hạ… Bởi vì, vì chuyện đó sao?”

Khi nhắc đến hai chữ ‘chuyện đó’, sắc mặt của Hạ Dương Ba càng xấu hơn, anh hít một hơi thật sâu: “Em vẫn còn là trẻ con, chuyện quá khứ thì hãy…”

“Em không phải trẻ con!” Lưu Nhất Hàng vội vàng cắt ngang lời anh nói.

“Nhất Hàng…”

“Em không còn là trẻ con nữa! Anh đừng coi em là trẻ con…”

Đôi mắt Lưu Nhất Hàng tỏa sáng như đôi vì sao, tội nghiệp nhìn Hạ Dương Ba, làm anh không nhịn được mà mềm lòng, nhưng hiện giờ trong đầu anh đã rối rắm vô cùng, hoàn toàn không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.

“Nhất Hàng, em xem này… Em là em trai đối tác của tôi, sao tôi có thể… Sao có thể không coi em là trẻ con chứ?” Hạ Dương Ba cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Nhất Hàng.

“Thật sao?” Lưu Nhất Hàng cười lạnh, “Lúc anh nói anh thích em, lúc anh nói muốn lên giường với em thì anh đâu nói như vậy! Đêm qua khi anh bị em đè ở bên dưới, không ngừng gọi tên em anh cũng không hề nói như vậy!”

Bị Lưu Nhất Hàng phản bác lại như thế, sắc mặt Hạ Dương Ba thay đổi kịch liệt, anh thẹn quá hóa giận, hét lên: “Lưu Nhất Hàng!”

Ban đầu Lưu Nhất Hàng cũng do bị lửa giận thiêu đốt tâm trí nên mới thốt ra câu nói kia, bây giờ cậu nghe thấy Hạ Dương Ba hét lên như vậy cũng lập tức tỉnh táo lại, mở to đôi mắt tội nghiệp nhìn Hạ Dương Ba, tủi thân khẽ gọi: “Anh Hạ…”

Nhịp tim của Hạ Dương Ba lại bắt đầu gia tốc: “Tối hôm qua… Tôi uống say…”

“Anh Ba… Vì sao anh lại uống say?”

Vì sao lại uống ư?

Vì anh cho là em đã ch*t rồi.

Vì anh nghĩ anh sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa, anh cho rằng chỉ cần mình uống say là có thể được chìm trong cơn mê ngắn ngủi đó một lần nữa, để anh có thể gặp em trong giấc mơ của anh.

Hạ Dương Ba nhìn Lưu Nhất Hàng, thấy gương mặt đó đã đen sạm hơn trước, lại càng thêm vẻ cư**g nghị và chín chắn, mới đó vành mắt đã đỏ hồng, nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn không ngừng truy hỏi: “Bởi vì em đúng không? Vì anh cho rằng em đã ch*t rồi, có đúng hay không?”

Hạ Dương Ba muốn mở miệng phủ nhận, nhưng anh biết mình không thể, chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào khóe mắt đã đỏ lên vì nôn nóng của Lưu Nhất Hàng, mím môi không nói lời nào.

“Anh Hạ… Đêm hôm qua anh nói… Anh vẫn còn thích em…” Lưu Nhất Hàng hạ giọng nói nhỏ, “Anh vẫn còn thích em ư?”

“Tôi…” Hạ Dương Ba há to miệng ra, không biết nên nói gì cho phải.

Khi uống say anh đã nói mình thích Lưu Nhất Hàng sao? Anh yêu em ấy.

Dù anh không quá nhớ về những sự việc xảy ra tối hôm qua, nhưng anh không hề nghi ngờ gì về việc bản thân sẽ nói ra lời “thích Lưu Nhất Hàng” khi đang xúc động, đối mặt với sự truy hỏi của Lưu Nhất Hàng, anh không dám thừa nhận, cũng không có cách nào để phản bác dõng dạc được.

“Anh Hạ, anh thích em.”

Hạ Dương Ba á khẩu không thể đáp lời.

Một lát sau, anh nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên: “Anh cũng thích em.”

Hạ Dương Ba không biết mình đã kết thúc cuộc trò chuyện với Lưu Nhất Hàng như thế nào, càng không biết vì sao sự tình lại biến chuyển đến nước này.

Bây giờ anh đang ngồi bên bàn ăn ở trong bếp, Lưu Nhất Hàng thì đứng bên cạnh bếp lửa, trên người vẫn đang mặc áo sơ mi của Hạ Dương Ba, vai cua Hạ Dương Ba hơi hẹp hơn vai cậu một chút, vậy nên Lưu Nhất Hàng bèn cởi cúc áo ra, cổ áo mở rộng, hơn nửa bờ ng*c lộ ra bên ngoài.

Những bọt khí lăn tăn nổi lên trong nồi, ngón tay thon dài của Lưu Nhất Hàng cầm muôi, nhẹ nhàng khuấy cháo.

Hạ Dương Ba không nói gì, chỉ cúi đầu chơi điện thoại.

Lưu Nhất Hàng đưa lưng về phía anh, mãi đến khi bưng cháo lên rồi cậu mới nở một nụ cười, nói với Hạ Dương Ba: “Anh ăn đi.”

Hạ Dương Ba không đáp lời, cũng không nhìn Lưu Nhất Hàng, anh bưng bát lên, húp một ngụm to như đang giận dỗi, lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của cháo làm cho trợn mắt nhe răng, nước mắt nhanh chóng trào ra.

Lưu Nhất Hàng bị thái độ ấu trĩ của anh chọc cười, lại thấy anh há miệng lè lưỡi, nhăn nhó cau mày nhưng lại sĩ diện không kêu tiếng nào, cậu không khỏi nhăn mày, vươn tay ra giữ cằm anh lại, cúi đầu cẩn thận xem xét đầu lưỡi anh.

Đầu lưỡi đã trở nên đỏ bừng, trên bề mặt nhanh chóng xuất hiện những bọt nước li ti, Hạ Dương Ba đau đến mức không nói nên lời, để mặc cho Lưu Nhất Hàng giữ chặt cằm của mình và quan sát thật cẩn thận.

Lưu Nhất Hàng nhìn dáng vẻ yếu ớt hiếm thấy của Hạ Dương Ba lúc này, trong tim đã mềm nhũn ra rồi, su khi khẽ thổi hai cái thì trách yêu: “Không biết là vừa ra khỏi nồi sao? Đáng đời anh…”

Hạ Dương Ba trợn mắt trừng cậu, nhưng ánh mắt ấy không hề có chút lực uy hiếp nào.

“Chờ em chút.” Lưu Nhất Hàng nói xong, xỏ chân vào đôi dép lê, quen chân đi lấy hộp dụng cụ y tế mà bản thân đã chuẩn bị ngày trước ra, lấy hai viên ngậm giảm sưng vị dưa hấu, cẩn thận đặt lên đầu lười Hạ Dương Ba từng li từng tí, nói khẽ: “Cứ như vậy đi đã…” Lại bắt gặp đôi mắt mong chờ của Hạ Dương Ba đang nhìn chằm chằm vào bát cháo kia, vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn anh: “Anh chờ đã, chốc nó nguội bớt thì ăn…”

Hạ Dương Ba nhìn Lưu Nhất Hàng bằng đôi mắt hình viên đạn, rất không vừa lòng.

Lưu Nhất Hàng chỉ thấy buồn cười: “Anh lườm em làm gì? Cũng có phải em làm anh bỏng đâu…”

Hạ Dương Ba quay ngoắt sang chỗ khác, tạm thời không muốn nhìn thấy cậu nữa, nhưng khi nhìn lướt qua bờ ng*c ngăm đen của Lưu Nhất Hàng, mặt anh chợt đỏ bừng lên, đến cả lỗ tai cũng nóng bừng như sắp bốc khói.

Trong lòng Hạ Dương Ba thầm mắng mình sao giống thiếu nữ ngây thơ quá thế này, nhưng lại không kìm lòng được mà lén liếc qua ngắm Lưu Nhất Hàng.

Hai người nhì nhằng một lúc sau mới ăn xong, quần áo của Lưu Nhất Hàng cũng đã khô rồi, cậu thay quần áo, thản nhiên hỏi Hạ Dương Ba: “Anh Hạ, lát nữa anh có đến công ty luật nữa không?”

Những vết bọt nước trên lưỡi Hạ Dương Ba đã biến mất gần hết rồi, nhưng vẫn còn hơi đau, Tiểu Trác không gọi cho anh chứng tỏ không có việc gì quá quan trọng ở công ty, nên anh lắc đầu: “Không đi.”

Lúc này Lưu Nhất Hàng đã cởi giày ra, cúp vô địch của cậu vẫn còn được đặt ở trên kệ tủ gỗ cạnh cửa ra vào, không có gì khác biệt so với đêm ngày hôm đó của nửa năm trước.

Tối hôm qua, sau khi cậu tắm rửa sạch sẽ cho Hạ Dương Ba xong, cậu ra ngoài ngắm nhìn ngôi nhà này một lần nữa, bài trí trong phòng không có gì khác so với khi cậu rời đi, ngoài việc khắp mọi chỗ trong phòng khách đều là những vỏ chai rượu, chúng còn nằm vương vãi ở trước cửa nữa.

Cậu nhặt cái cúp lên, khẽ khàng đặt lên vị trí mà mình đã từng để, ném chùm chìa khóa ở dưới đất vào bên trong cúp, giống như đêm đó khi cậu gây ra tội sau đó bỏ trốn vậy.

Làm xong chuyện này, cậu mới quay lại giường nằm xuống bên cạnh Hạ Dương Ba.

“Vậy anh nằm ở nhà nghỉ ngơi đi nhé, em phải lên trường một chuyến… Tối nay anh muốn ăn gì? Để em đi mua.” Lưu Nhất Hàng lấy chùm chìa khóa ra khỏi chiếc cúp, quay đầu lại hỏi.

“Thế nào cũng được.” Hạ Dương Ba cúi đầu ngồi kiểm tra thư trên điện thoại, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên.

Mãi đến khi Lưu Nhất Hàng ‘lạch cạch’ đóng cửa lại rồi, anh mới chợt nhận ra lời Lưu Nhất Hàng vừa nói có ý gì.

Vậy tức là, tối nay em ấy còn đến nữa?

Mà hơn nữa… Em ấy biết nấu cơm sao?

Xử lý xong hết các công việc rồi, cuối cùng Hạ Dương Ba cũng đã thảnh thơi, tinh thần minh mẫn, bắt đầu từ từ ngẫm lại từng chuyện đã xảy ra trong vòng một ngày vừa qua.

Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất chính là Lưu Nhất Hàng còn sống.

Như vậy, nếu so sánh với nó thì tất cả các chuyện còn lại đều không còn quan trọng nữa.

Cho dù là hai người đã phát sinh ra một lần quan hệ tì/nh d/ục trong tình huống hai bên đều tình nguyện.

Dù là câu ‘Em cũng thích anh” của Lưu Nhất Hàng…

Không! Cái này rất quan trọng!

Lưu Nhất Hàng còn sống, còn thích Hạ Dương Ba, đây mới là chuyện quan trọng nhất.

Giọng nói của Lưu Nhất Hàng không ngừng vang vọng bên tai anh.

“Em cũng thích anh.”

“Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, em cũng có cảm giác đó đối với anh.”

“Chính là cảm giác mà anh đối với em đó.”

“Anh Ba, anh thích em, em cũng thích anh, chúng ta sẽ ở bên nhau, chuyện này rất đơn giản đúng không nào? Không có gì cần phải đắn đo nữa phải không?”

“Nếu anh giận em vì chuyện đó… Em xin lỗi… Em đã quá hấp tấp… Lúc ấy, em không biết vì sao mình lại tức giận khi thấy có một người khác xuất hiện trong nhà anh, người đó còn mặc quần áo của em, đi dép của em…”

“Sau này em mới biết… Em sợ anh không thích em, sợ anh tìm được một người khác có thể thay thế em…”

“Em không muốn anh thích người khác… Anh Ba… Bởi vì em cũng thích anh…”

“Nếu anh vẫn còn giận em thì cho em xin lỗi, em sẽ sám hối đến khi nào anh tha thứ cho em mới thôi…”

Từ đầu đến cuối Hạ Dương Ba không hề đưa ra bất cứ một ý kiến gì, chỉ dùng một tâm trạng phức tạp để nghe Lưu Nhất Hàng bày tỏ nỗi lòng, nhưng rõ ràng trong mắt có xuất hiện niềm vui và nỗi xót xa.

Tốt quá.

Người anh thích, cũng thích anh, đây là một sự trùng hợp không hề dễ dàng gì.

Nhưng, vì sao bây giờ anh lại cảm thấy sợ hãi đây?

Bình Luận (0)
Comment