Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 60

Ăn xong, Hạ Dương Ba nằm trên sô pha, mắt híp lại như một con mèo Ba Tư xảo quyệt.

Lưu Nhất Hàng mặc tạp dề, rửa bát trong bếp một cách đáng thương, vừa rửa vừa lẩm bà lẩm bẩm mấy lời ngốc nghếch “anh Hạ bắt nạt em”, “sao em phải chịu khổ như này”, cứ như thằng nhóc nghèo cực khổ bị Hạ Dương Ba bóc lột sức lao động vậy.

Lưu Nhất Hàng rửa bát xong, cả người như miếng keo da chó dán lên người Hạ Dương Ba.

Ghế sô pha nhỏ, Hạ Dương Ba bị ép tới không thể hít thở được, nhỏ giọng nói: “Đừng nghịch nữa, đứng dậy nào…”

Lưu Nhất Hàng nghe lời đứng dậy, quỳ trên đất, cúi đầu thành kính hôn lên lông mày của Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba nhắm mắt, từ từ vươn tay nhẹ nhàng vuố.t ve khuôn mặt Lưu Nhất Hàng, sau đó hai tay ôm lấy khuôn mặt đó, ngẩng đầu, thè lưỡi li.ếm lên chóp mũi cậu.

Mũi Lưu Nhất Hàng rất cao, chóp mũi hơi lành lạnh nhưng cậu rõ ràng là một người máu nóng, hầu hết các bộ phận trên cơ thể có nhiệt độ khá cao, chỉ duy nhất chỗ mũi, khiến Hạ Dương Ba đặc biệt yêu thích.

Anh chỉ li.ếm hai lần, hô hấp của Lưu Nhất Hàng đã bắt đầu rối loạn, cậu híp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, hé miệng định cắn vào bờ môi Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba nhìn ra ý đồ của cậu, định trốn về phía sau nhưng lại không có chỗ để trốn, đôi môi ửng hồng lập tức bị con sói đói Lưu Nhất Hàng ngậm trong miệng.

Hạ Dương Ba trừng cậu, cậu càng cười tươi hơn, bàn tay đắc ý luồn vào trong quần áo của Hạ Dương Ba tới trước ng*c, dựa vào cảm giác, ngón trỏ và ngón cái nắm vào một điểm đỏ thẫm trước ng*c, nhẹ nhàng vặn nửa vòng, hai chân Hạ Dương Ba lập tức cong lên, không nhịn được rên một tiếng.

Lưu Nhất Hàng buông tay ra, vừa hôn anh vừa tìm một bên khác. Hạ Dương Ba dựa vào chút lý trí còn sót lại, một phát bắt được cái tay đang làm loạn của Lưu Nhất Hàng, khàn cổ, nhỏ giọng cầu xin: “Đi…Lên giường…”

Hai người một bên xé rách vải vóc mỏng manh trên người đối phương, một bên vừa hôn vừa cắn tới bên giường, chuẩn xác mà nói thì là giường của Hạ Dương Ba. Dù sao từ khi Lưu Nhất Hàng quay về, không bao giờ ngủ trên giường mình nữa.

Hai người trần truồng ngã lên giường, không quan tâm gì cả mà hôn nhau khung ng*c ép chặt vào nhau, phần thân bên dưới đã cứng đến nóng bỏng không chịu nổi cô đơn ma sát lẫn nhau, chỉ chốc lát sau, cả hai người đều ra một tầng mồ hôi lỏng.

Hai người đã rất lâu không làm, lửa một khi đã nhóm lên thì sẽ thiêu cháy cả hai người.

Lưu Nhất Hàng đè lên Hạ Dương Ba, vừa chăm chú hôn vừa vươn tay lấy gel bôi trơn và bao cao su ở tủ đầu giường.

Cậu quỳ giữa hai chân Hạ Dương Ba, dùng lực m.út môi dưới của anh, ngồi dậy nhìn ngắm khuôn mặt của Hạ Dương Ba.

Trong phòng ngủ không mở đèn, tia sáng hắt từ bên ngoài vào phòng làm khuôn mặt gầy gò bịt kín một tầng mồ hôi mỏng của Hạ Dương Ba ánh lên một vòng sáng màu vàng nhạt, Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu mỉm cười, tay mò xuống hạ thân của Hạ Dương Ba, bôi toàn bộ gel trong tay lên đó. Cảm giác lạnh buốt đột nhiên ập tới khiến Hạ Dương Ba giật mình, anh cắn môi, vừa yêu vừa hận trừng Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng lại nhân từ chỉ để tay ở giữa nơi đó, không hề tiến vào rồi mở rộng như anh tưởng tượng, ngược lại, một tay khác chậm rãi mò từ eo lên, làm loạn khắp nơi trên ng*c Hạ Dương Ba.

Xương quai xanh của Hạ Dương Ba nhô lên cao, ngón tay cái Lưu Nhất Hàng nhẹ nhàng vu.ốt ve một bên xương sườn, anh không nhịn được nhổm người dậy, thấp giọng mắng: “Em làm gì thế!”

“Gầy quá…” Lưu Nhất Hàng không để ý tới anh, cau mày tự nhủ.

Hạ Dương Ba vươn tay đẩy cậu một phát: “Ngày trước không phải còn chê anh không có nhiều cơ bụng như em hả?”

Lưu Nhất Hàng bĩu môi: “Bây giờ cũng không bằng em!”

Hạ Dương Ba giận, giả bộ định đánh cậu, Lưu Nhất Hàng vội vàng tươi cười, bò lên người Hạ Dương Ba, đầu tựa vào ng*c anh, nhỏ giọng nói: “Anh ăn nhiều chút có được không?”

Giọng Lưu Nhất Hàng không to, lời nói ra lại có cảm giác khó diễn tả, có lẽ là do xương sườn ở ng*c cấn vào cậu, cậu có chút không thoải mái cử động đầu.

Hạ Dương Ba phút chốc trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Bọn họ sau này cũng không nhắc lại trong khoảng thời gian Lưu Nhất Hàng biến mất đã xảy ra chuyện gì, nhưng đêm đó Lưu Nhất Hàng quay về, vỏ bia rượu tràn ngập trong nhà và Hạ Dương Ba say tới bất tỉnh nhân sự không tiếng động nhắc nhở cậu, cậu đã làm những việc khốn nạn thế nào với anh.

Từ kusc bắt đầu là cưỡng hiếp, tới cuối cùng không từ mà biệt, lại vì vô ý khiến Hạ Dương Ba hiểm nhầm cậu đã ch*t…

Hơn một tháng nay, mỗi lần ôm người ở dưới thân này, luôn bị khớp xương của anh cấn vào người, luôn khiến Lưu Nhất Hàng không nhịn được nghĩ, vào những ngày đêm mất tin tức của cậu, vào mỗi giây mỗi phút cho rằng cậu đã ch*t, Hạ Dương Ba đã dằn vặt bản thân như nào.

Rốt cuộc là như thế nào, anh mới khiến mình gầy tới như này.

“Anh đã béo lên nhiều rồi mà…” Hạ Dương Ba vươn tay véo cái má chẳng có bao nhiêu thịt của mình, chẳng hề để ý nói.

Lưu Nhất Hàng nghiến răng nghiến lợi: “Ông nội anh!”

Hạ Dương Ba “ha ha” cười lớn: “Anh chính là ông nội em đây!”

Lưu Nhất Hàng vừa bóp eo anh, vừa cắn lên cổ anh, gel bôi trơn ở tay thì dính đầy lên lưng Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba vừa tránh né Lưu Nhất Hàng “giở miệng” vừa mắng cậu: “Lưu Nhất Hàng, mẹ nó, em là chó à?”

Lưu Nhất Hàng lập tức dừng lại, ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba.

“Gâu gâu gâu” qua một lúc, cậu thè đầu lưỡi ra kêu.

Hạ Dương Ba không nhịn được bật cười, muốn vươn chân ra đá cậu, bị nhìn thấu âm mưu xong, hai chân bị Lưu Nhất Hàng giữ chặt hoàn toàn, sau đó, hai tay bắt lấy hai tai Lưu Nhất Hàng, kéo thành hình cái quạt, nhe răng trợn mắt mắng cậu: “Thằng nhóc con!”

“Thằng nhóc lớn!” Lưu Nhất Hàng cười phản kích.

“Thằng nhóc con!”

“Thằng nhóc lớn!”

Hai tên đàn ông cộng lại hơn năm mươi tuổi cứ như vậy anh tới em đi, chơi vui tới quên cả trời đất.

Cuối cùng, Lưu Nhất Hàng không nhịn được, hai thân chọc chọc về phía trước: “Thằng nhóc con muốn chịch thằng nhóc lớn rồi.” Vừa nói xong, còn chưa đợi Hạ Dương Ba phản ứng lại, đã đâm về phía trước, trong phút chốc đi vào một nửa.

Mặc dù trước cửa động đã được bôi trơn, nhưng bọn họ đã mấy ngày rồi chưa làm, đường đi chưa được mở rộng cực kỳ chặt, vào khoảng khắc Lưu Nhất Hàng đâm vào, hạ thân Hạ Dương Ba như bị người ta chẻ đôi, anh không kìm được đau đớn kêu to: “A!” Đồng thời nước mắt sinh lý thể hiện sự đau đớn tột cùng cũng tiết ra.

Lưu Nhất Hàng bị phản ứng của Hạ Dương Ba dọa sợ.

Trước Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng chưa bao giờ biết đàn ông với đàn ông sẽ làm như nào.

Lần đầu tiên của cậu và Hạ Dương Ba cũng chẳng đẹp đẽ gì, không có một chút bôi trơn hay mở rộng nào, không có màn dạo đầu trước khi làm tình, là cưỡ/ng b/ức và x/âm ph/ạm mãnh liệt. Mặc dù sau này cậu dần dần biết tính quan trọng của màn dạo đầu, biết lúc tiến vào làm thế nào để giảm bớt sự đau đớn của Hạ Dương Ba xuống.

Nhưng xét cho cùng cậu là giữa đường chuyển hướng, có lúc hưng phấn cũng không để ý nhiều như vậy, thường lăn lội Hạ Dương Ba đến thương tích chằng chịt. Không chỉ cắn tới mức cả người Hạ Dương Ba toàn vết tích mập mờ, có đôi khi hạ thể cũng đau mấy ngày liền.

Những điều này, Hạ Dương Ba chưa bao giờ nói với cậu

Anh thích cậu biết bao.

Lưu Nhất Hàng có thể thuyết phục bản thân cậu ở bên một người đàn ông, đối với Hạ Dương Ba mà nói đã là ân huệ trời ban rồi. Anh chỉ đành hoảng loạn lo lắng nhận lấy tình ý này, chỉ sợ không cẩn thận sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mộng ảo tưởng mà thôi.

Trước ngày hôm nay, Lưu Nhất Hàng cũng chưa từng nghĩ tới cậu và Hạ Dương thân mật sẽ có gì khác.

Khi cậu nhìn thấy khuôn mặt không còn chút máu nào của Hạ Dương Ba và đôi khóe mắt tràn nước mắt, sợi dây luôn bị kéo căng trong lòng bỗng nhiên đứt “phựt” một tiếng.

Cậu dừng động tác lại, hạ thân đã cắm một nửa bên trong Hạ Dương Ba, cậu xoắn xuýt lại bất lực nhìn Hạ Dương Ba: “Đau?”

Hạ Dương Ba lắc đầu phủ nhận, nhưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ở thái dương đã bán đứng anh. Anh sống ch*t mím chặt môi, giơ tay lên che mắt, trốn tránh ánh mắt của Lưu Nhất Hàng.

Cảm giác thất bại ùa tới Lưu Nhất Hàng, dường như bỗng nhiên cậu không kiềm chế được cảm xúc của mình, tức giận gạt tay anh ra, hét lớn với anh: “Nói chuyện đi!”

Nơi hạ thân liên kết với nhau, theo động tác của cậu khẽ động một chút, Hạ Dương Ba đau tới sắp ngất, nhắm mắt lại, nhíu chặt mày không nói lời nào, những giọt nước mắt óng ánh vương trên lông mi, theo lông mi run nhè nhẹ, trong phút chốc trong lòng Lưu Nhất Hàng mềm nhũn.

Cậu cúi người, bám vào bên cạnh Hạ Dương Ba hỏi lại một lần: “Anh Hạ…Có phải em làm anh đau không?”

Lồng ng*c Hạ Dương Ba phập phồng kịch liệt không theo quy luật, anh nhắm chặt hai mắt, làm bộ không nghe được lời Lưu Nhất Hàng nói.

Hạ thân hai người đang nửa nối với nhau, thân trên kề chặt với nhau, nhưng bọn họ ai cũng không nói chuyện, ai cũng không có động tác tiếp theo, chỉ giằng co như vậy, giữa hai người không một mảnh vải, trần truồng với nhau, nhưng đột nhiên bọn họ nhận ra, bọn họ thật ra cách nhau cả vạn núi vạn biển.

“Xin lỗi…” Lưu Nhất Hàng chịu thua trước, cậu gục đầu, như chú cún lông vàng làm sai đợi chủ nhân xử lý.

Hạ Dương Ba chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt tràn đầy sự áy náy nháy mắt đập vào mắt anh, anh há miệng, định nói gì đó, cuối cùng chỉ giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy cổ, kéo người xuống dưới, ngẩng đầu lên, nửa ép buộc nửa cầu xin người trên thân mình trao đổi, kéo dài một nụ hôn.

Bình Luận (0)
Comment