Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 70

“Tôi sẽ ra ngoài ở.” Lưu Nhất Hàng ngây người nhìn Hạ Dương Ba, rõ ràng có thể cảm nhận được cậu đang tức giận.

Hạ Dương Ba nhìn ra phòng khách, không có ai để ý tới bọn họ. Anh thoáng thở dài một hơi, nhẹ giọng nói với Lưu Nhất Hàng: “Cứ ở lại đây, sáng mai em cùng với anh sẽ về.”

Lưu Nhất Hàng liếc mắt nhìn, không có trả lời anh, mà là cố chấp lặp lại lần nữa: “Tôi sẽ ra ngoài ở.”

Hạ Dương Ba đứng thẳng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Lưu Nhất Hàng, anh hơi cau mày, yết hầu giật giật lên xuống, bộ dạng như thể anh ấy có rất nhiều điều để nói.

Lưu Nhất Hàng yên lặng nhìn anh, chờ anh mở miệng. Nhưng đúng lúc này khi anh dường như chuẩn bị mở miệng nói gì đó, Lâm Nữ Sĩ lại đến trước cửa phòng ăn, nói với hai người: “Bác đã thu xếp xong chỗ cho con rồi, tranh thủ ăn xong mà đi tắm rửa rồi ngủ, nghỉ ngơi sớm một chút. Cả hai đều như vậy.”

Hạ Dương Ba định lên tiếng, Lưu Nhất Hàng liền đáp lại “Cảm ơn bác gái.”, sau đó quay lại nhìn Hạ Dương Ba mà không nói một lời.

Thế nhưng cuối cùng, cậu chỉ biết yếu đuối mà chia đầu xuống, giọng nói lộ ra chút ít sự bất lực: “Ngày mai, ngày mai nói chuyện được không?”

Cái câu “không được” kia đã tới miệng, nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn cố phải cứng rắn mà chịu đựng.

Cũng như không thể Hạ Dương Ba nhìn cậu như một người sai và hành động như một đứa trẻ, cậu cũng bất lực trước vẻ ngoài ủ rũ của Hạ Dương Ba.

Vì vậy cậu nghe nói thế, liền thỏa hiệp: “Được thôi, để ngày mai.”

Sáng sớm hôm sau, hai người đặt chân lên đường trở về thành phố Lâm.

Cả hai người đều không ngủ ngon vào đêm hôm trước, sau khi tạm biệt gia đình họ Hạ vào buổi sáng, họ lên xe với những tâm sự về nhau. Hạ Dương Ba lái xe trong im lặng, Lưu Nhất Hàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Trong xe không gian không rộng lắm, sự im lặng khó chịu lập tức lan tràn ra khắp nơi, khiến cả hai đều không thở nổi.

“Ngày hôm qua…” Hạ Dương Ba suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng trước: “Ngày hôm qua anh…”

“Anh nói với em là cùng bạn bè đi ăn cơm tối.” Lưu Nhất Hàng quay đầu nhìn anh.

Hạ Dương Ba lái xe, chỉ quay một bên mặt về phía Lưu Nhất Hàng, nhưng ánh mắt không tin tưởng của Lưu Nhất Hàng khiến anh cảm thấy như đang vác thêm một người trên lưng.

Anh duỗi thẳng lưng một cách không tự nhiên, nói “Ừm”, nhưng giọng điệu của anh có vẻ hơi thiếu tự nhiên.

“Tiểu Song là ai?” Lưu Nhất Hàng cười lạnh lùng, đột nhiên cao giọng “Nếu chỉ là một người bạn bình thường, tại sao mẹ của anh lại quan tâm đến việc anh đã gửi người ấy về nhà chưa?”

Hạ Dương Ba giữ chặt tay lái, cổ họng cũng thắt lại, đột nhiên không nói nên lời.

“Nhất Hàng…” Anh yếu ớt thì thào với cậu, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đành phải nói ra một câu vô ích: “Không phải như em nghĩ đâu……”

“Anh đã đi hẹn hò.” Lưu Nhất Hàng vội vàng kết luận.

Hạ Dương Ba không nói nên lời, quay đầu lại, lo lắng nhìn cậu.

“Nhìn đường đi.” Lưu Nhất Hàng sắc mặt lạnh lùng nhắc nhở, anh ngường ngùng quay đầu quan sát con đường giao thông phía trước.

Hạ Dương Ba không phủ nhận nghi vấn của Lưu Nhất Hàng, cuộc nói chuyện giữa hai người rõ ràng đang bế tắc, bầu không khí lại đột nhiên lạnh xuống.

Sau một lúc, Hạ Dương Ba nghĩ rằng Lưu Nhất Hàng  sẽ không nói gì nữa, nhưng cậu nhìn có chút khó hiểu, có chút bí hiểm, thậm chí còn tức giận hỏi thẳng anh: “Hạ Dương Ba, anh nghĩ cái quái gì vậy?”

Sống mũi của Hạ Dương Ba chua xót, hai hốc mắt lập tức đỏ ngầu.

“Nhất Hàng, em có tin anh không?” Anh hỏi ngược lại.

Lưu Nhất Hàng rõ ràng sững sờ một hồi, sau đó lại cười khổ, cười đủ rồi mới quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba như người xa lạ: “Tin anh sao? Anh hỏi em có tin anh không sao?”

“Nếu em không tin anh, em dù sống ch*t cũng dám lên giường với anh sao? Nếu em không tin anh, em sẽ chạy đến thành phố G sau khi làm việc chỉ để nhìn thấy Anh? Hôm qua anh còn không có một lời giải thích, nếu em không tin anh, em đã chẳng hỏi câu gì sao?”

“Em tin anh, trên đời này người em tin tưởng nhất chính là anh, còn anh thì sao? Em mấy ngày không gặp anh, anh liền đi hẹn hò sau lưng em sao? Tại sao như vậy? Anh muốn kết hôn sao?” Nói đến đây, Lưu Nhất Hàng cười nhạo một tiếng, vẻ mặt u ám, gằn từng chữ: “Anh có thể mạnh mẽ trước mặt người con gái khác sao?” Lời nói của Lưu Nhất Hàng rất khó nghe, nhưng tâm trí Hạ Dương Ba đã tập trung toàn bộ vào câu nói của anh ấy, “Người em tin tưởng nhất trên đời chính là anh, ch*t tiệt.” Bên trên, nước mắt đã bắt đầu rưng rưng quanh hốc mắt, chỉ thêm một giây thôi là như muốn rơi xuống.

Anh nghẹn ngào nói: “Không có…… Anh không muốn kết hôn.”

Lưu Nhất Hàng liếc mắt nhìn anh, dường như không tin lời anh nói.

“Anh không định kết hôn, nếu đó không phải là em, bất luận thế nào anh cũng sẽ kết hôn với ai cả.” Hạ Dương Ba thoáng cười dịu dàng với cậu, sau đó nhanh chóng quay đi tập trung lái xe.

“Vậy thì anh…” Lưu Nhất Hàng khó hiểu.

“Anh…” Hạ Dương Ba suy nghĩ một chút, nhưng quyết định thú nhận: “Dương Song là con gái của nhà bạn mẹ anh.”

Lưu Nhất Hàng sắc mặt thay đổi rõ rệt, trong mắt hiện lên một tia lửa giận, ngay khi cậu như muốn nổ tung ra khỏi chiếc xe, Hạ Dương Ba đã kịp thời ngăn lại lại lời nói của mình trong lúc đang thở dốc: “Quan hệ giữa bọn anh chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi.”

Lưu Nhất Hàng tức giận còn chưa nguôi, sắc mặt lạnh lùng, im lặng không nói lời nào.

Bầu không khí trong xe ngột ngạt.

“Anh năm nay đã ba mươi tuổi, Nhất Hàng.” Hạ Dương Ba thở dài một tiếng, nói trong bất lực: “Nếu mấy năm trước anh có thể dùng những lý do như sự nghiệp để cho qua loa chuyện với gia đình, nhưng còn bây giờ, sự nghiệp của anh đã tốt, đã ổn định, vậy còn lý do gì để không lập gia đình?”

“Vậy thì sao? Anh sắp kết hôn?” Đôi lông mày rậm của Lưu Nhất Hàng gần như nhếch lên.

Hạ Dương Ba thoáng chốc không nhịn được cười: “Anh không phải vừa mới nói với em sao? Anh không kết hôn.”

“Không lấy kết hôn thì anh còn đi hẹn hò với người khác sao?”

“Anh không phải tự mình đi tìm bạn gái, nhưng anh cũng không thể khước từ sự sắp xếp của mọi người ở nhà?” Hạ Dương Ba bất lực nói: “Ít nhất trong mắt họ, anh được coi là một người đàn ông độc thân ưu tú.”

“Anh có thể nói với họ rằng anh đã có người khác trong lòng rồi được không?” Lưu Nhất Hàng lầm bầm.

Không biết Hạ Dương Ba thật sự không nghe thấy cậu nói hay là cố ý phớt lờ những lời của cậu, tiếp tục nói: “Mấy năm nay mẹ anh đặc biệt chú ý đến cuộc sống đời tư của anh. Mỗi lần anh về nhà, bà ấy lạ sắp xếp một buổi xem mắt cho anh. Anh hầu hết sẽ từ chối họ, nhưng trước đó anh sẽ phải gặp họ thêm một hai lần thì mới khiến người ta vẫn thoải mái, phải không?”

Chiêu đạo đức này khiến Lưu Nhất Hàng không nói nên lời.

“Dương Song là đối tượng của buổi xem mắt lần này, một cô gái rất chu đáo và là người theo tư tưởng không muốn kết hôn.”

Chiếc xe đã chạy với tốc độ cao, khi lưu lượng xe nhỏ và tương đối nhẹ nhàng, Hạ Dương Ba đã tăng tốc một chút, nhàn nhã mở miệng nói: “Bọn anh đã thỏa thuận lấy nhau làm cái cớ để bao che cho nhau trong một khoảng thời gian, để không tiếp tục vướng phải những ngày tháng phải đi hẹn hò, và sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau.”

Lời giải thích của Hạ Dương Ba là hợp tình hợp lý, và Lưu Nhất Hàng không thể nói lại gì được.

“Nhất Hàng, đây chỉ là tạm thời… Đợi cho đến khi… Đợi cho đến khi…” Hạ Dương Ba muốn hứa hẹn với cậu thời hạn, nhưng lại nhận ra mình không thể nói ra được đó khi nào.

“Quên nó đi.” Mặc Hạ Dương Ba đã giải thích, nhưng giọng của Lưu Nhất Hàng vẫn ủ rũ: “Bọn anh… cứ tiếp như vậy?

“Cứ để như vậy.” Hạ Dương Ba vội vàng cam đoan.

Lưu Nhất Hàng đành gật đầu: “Nếu em biết anh đang nói dối em……”

“Nhất Hàng, anh sẽ không nói dối em.”

Mặc dù đã mở lời, nhưng trong lòng Lưu Nhất Hàng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Hạ Dương Ba nói đúng, anh đã ba mươi tuổi, nhưng Lưu Nhất Hàng mới chưa đầy hai mươi tư tuổi. Đến giai đoạn đứng tuổi, thành công trong sự nghiệp, đã đến lúc cưới được một người vợ ưu tú, nhân hậu nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn như một con thú nhỏ mới sinh, vẫn chưa có gì trong tay cả.

Mặc dù Dương Song chỉ là vỏ bọc để Hạ Dương Ba đối phó với gia đình mình, nhưng nó lại mắc kẹt trong cổ họng của Lưu Nhất Hàng như một cái gai mềm, nuốt không không được mà nôn ra cũng không xong, thật khiến người ta khó chịu.

Vì vậy, Lưu Nhất Hàng đã giải quyết sự hờn giận không thể bàn cãi này thành một sức mạnh tưởng chừng như vô tận, vừa vào đến nhà đã đẩy Hạ Dương Ba vào phòng ngủ.

Hạ Dương Ba bị lột hết quần áo, và phần thân trên của Lưu Nhất Hàng cũng bị Hạ Dương Ba lột sạch, lộ ra một bộ ng*c cường tráng.

Cậu dùng bộ ng*c rắn chắc của mình để đè sát vào Hạ Dương Ba, đồng thời cậu hơi cúi cầu xuống để cắn lấy cằm của Hạ Dương Ba. Hạ Dương Ba buộc phải lui dần về phía sau bởi luồng khí cưỡng ép của cậu, bắp chân đã áp chặt vào giường, dứt khoát vươn một tay ra đỡ lấy gáy anh thật chặt, tay còn lại đưa ra sau eo anh, bóp một chút.

Lưu Nhất Hàng bị anh làm cho hứng đến mức hít vào một hơi, khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt cậu đã hiện lên một phần ham muốn như sắp ăn tươi nuốt sống anh.

Hạ Dương Ba không khỏi rùng mình một cái, bàn tay đặt ở trên lưng nhanh chóng thoải mái vỗ mô*g qua lớp vải quần, đồng thời lại lè lưỡi ra nhẹ li.ếm lấy chóp mũi của Lưu Nhất Hàng.

Hạ Dương Ba, người đàn ông đẹp trai, đã sớm biết được sự nóng giận của Lưu Nhất Hàng, trên giường không bao giờ dám chọc giận cậu, nếu không thì chính mình lại là người chịu khổ. Ngược lại, nếu làm người ta hài lòng, liệu lúc ấy còn là chính mình không?

Bộ dạng thể hiện sự yếu đuối của Hạ Dương Ba khiến Lưu Nhất Hàng rất hưng phấn, từ trong lồng ng*c bật ra tiếng nức nở thỏa mãn, đẩy người về phía trước, không chút do dự, Hạ Dương Ba đã bị đè lên giường, cả người bị ép chặt vào ng*c cậu.

Cậu vừa đưa đầu ra vừa gặm vừa cắn vào cổ Hạ Dương Ba, vừa thò cánh tay xuống dưới, nắm lấy thứ cứng ngắc trong lòng bàn tay.

Sự đụng chạm lạ kỳ khiến toàn thân Hạ Dương Ba run lên, eo không kiểm soát được mà thoáng vặn vẹo một hồi.

Lưu Nhất Hàng cười cợt: “Chờ không được sao?”

Hạ Dương Ba cắn môi không nói lời, nhìn Lưu Nhất Hàng vừa xấu hổ vừa giận, trong hốc mắt vẫn còn đọng nước, trái tim Lưu Nhất Hàng quặn thắt, chỉ cảm thấy máu toàn thân nhảy dựng lên từ bụng dưới của mình.

“Làm sao bây giờ đây, anh Dương Ba……” Lưu Nhất Hàng nhìn anh cười như không cười, nắm tay phía dưới bắt đầu từ từ đứng dậy: “Hôm nay…… Chắc anh phải ở đây một lát rồi…..”

Chưa kịp dứt lời, ngón trỏ và ngón cái còn lại đã đặt vào phía trên ng*c trái của Hạ Dương Ba, nhẹ nhàng véo vết đỏ hồng, dường như đang thưởng thức nhưng khóe miệng lại không mang theo nụ cười.

Hạ Dương Ba nín thở, lo lắng nhìn những ngón tay mảnh khảnh và mạnh mẽ của Lưu Nhất Hàng, chờ đợi những cử chỉ tiếp theo của cậu.

Bỗng nhiên, hai mắt Lưu Nhất Hàng trầm xuống, cậu véo cái chấm nhỏ màu đỏ rồi vặn ngược chiều kim đồng hồ, Hạ Dương Ba nằm dưới thốt một tiếng rống xuyên thấu tâm can: “A!”

Bình Luận (0)
Comment