Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 73

Vẫn còn chưa hết năm, Hạ Dương Ba phải đi công tác sang tỉnh bên cạnh một chuyến, Lưu Nhất Hàng cũng phải trực ban thêm mấy ngày nữa.

Nhanh đi chậm đuổi, rốt cuộc trưa hôm Tết Nguyên Tiêu luật sư Hạ mới về đến thành phố Lâm. Mới vừa xuống máy bay còn không kịp đợi đã gọi điện ngay cho Lưu Nhất Hàng.

Điện thoại đổ chuông một lúc lâu Lưu Nhất Hàng mới nhận điện thoại.

Cậu vừa ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Nghiêm, cậu đói đến mức bụng sắp dán vào lưng rồi đây này, nhanh chóng cởi áo blouse trắng ra, vội vội vàng vàng chạy về phía căn tin, rất lo sợ làm lỡ mất thời gian ăn trưa, nếu mà lỡ mất là chỉ có thể gặm chút bánh thủ công qua cơn đói thôi.

Cuống cuồng chạy đi, điện thoại để trong túi áo rung lên cả buổi cậu mới nhận ra, luống cuống tay chân nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên thanh âm dịu dàng, nhờ thế mà khiến tâm tình vội vàng hấp tấp của cậu ổn định lại không ít.

“Anh về rồi hả?” Lưu Nhất Hàng đi vào căn tin của bệnh viện, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi nên trong phòng ăn cũng chẳng còn bao nhiêu người đang dùng bữa, chủ yếu là có khá nhiều nhân viên làm việc ở căn tin này nên trông không vắng vẻ là bao. Lưu Nhất Hàng vừa nói chuyện điện thoại với Hạ Dương Ba vừa cầm khay cơm trống đến chỗ gọi đồ ăn bên cạnh cửa sổ.

Hạ Dương Ba nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừm”, nghe được tiếng thở hơi gấp gáp của Lưu Nhất Hàng, Hạ Dương Ba hỏi: “Làm sao đấy? Còn đang bận công việc đấy à?”

Những món ăn Lưu Nhất Hàng thích ăn, hay thường ăn, nay đã hết mất rồi, chỉ còn sót lại chút đồ ăn chay thôi, Lưu Nhất Hàng đưa tay tùy ý gọi hai món, cậu cầm điện thoại, uất ức lắm, cậu nói với Hạ Dương Ba: “Không có… ban nãy bị chủ nhiệm Nghiêm kéo đi bổ túc kiến thức, vừa mới thả ra thì căn tin đã hết đồ ăn ngon rồi…”

Hạ Dương Ba nâng tay lên, anh nhìn đồng hồ đeo tay, về sớm hơn dự tính rồi, ban nãy anh ở trên máy bay có tùy tiện ăn một chút nên cũng không thấy đói bụng cho lắm, nghe Lưu Nhất Hàng vô ý oán trách như vậy cũng khiến anh hơi khó chịu trong lòng, anh cau mày, bất mãn lầm bầm: “Chủ nhiệm của mấy người là cái thứ gì vậy hả, còn không cho người ta ăn cơm nữa là sao?”

Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa đầu và vai, hai tay cầm khay cơm, cậu tìm một bàn trống rồi ngồi xuống. Nghe Hạ Dương Ba nói thế lập tức kinh ngạc “A” một tiếng, bất tri bất giác nói: “Chủ nhiệm Nghiêm cũng chưa ăn đấy thôi!”

Hạ Dương Ba hơi nản chí, anh cảm thấy đại khái chắc người này mắc hội chứng Stockholm đây, anh kéo hành lý vào thang máy: “Hôm nay tan tầm em có về nhà không đấy?”

Lưu Nhất Hàng không có thịt ăn nên không vui, nhìn món cà tím xào bông sen trộn giấm trên đĩa, cậu cảm thấy thật sự nuốt không trôi xíu nào. Nhưng buổi chiều còn một mớ công tác phải làm nên không ăn không được, nhìn cậu hệt như đang thử độc vậy, miễn cưỡng gắp vài miếng cho vào miệng.

Vừa nhai cơm uống nước vừa vội vàng trả lời anh: “Phải về chứ! Phải về chứ!”

Có trời mới biết cậu nhớ đồ ăn Hạ Dương Ba làm tới mức nào.

Dường như người bên kia đầu dây đoán được tâm tư nhỏ này của cậu, anh khẽ cười, đuôi lông mày cũng xếch lên một chút: “Biết rồi, sẽ làm món ngon cho em.”

“Món ngon nào đấy anh?” Cảm giác hiện tại của Lưu Nhất Hàng ấy à, cậu hận không thể bay thẳng về nhà liền luôn đây này.

Hạ Dương Ba thần thần bí bí cười cười: “Em về đi rồi biết.”

Lưu Nhất Hàng bĩu môi, cậu cười, uy hiếp anh: “Nếu mà em ăn không ngon, vậy thì em sẽ…”

“Em sẽ làm sao cơ?” Hạ Dương Ba nhíu mày hỏi lại.

“Ha ha…” Lưu Nhất Hàng cười xấu xa một cái, khàn giọng nói với anh: “Đến lúc đó anh sẽ biết thôi.”

Hạ Dương Ba không biết vì sao mà gương mặt già của mình lại đỏ ửng lên nữa, rõ ràng ở tòa án thì mồm mép xảo quyệt vô cùng, bây giờ lại không thể nói được cái gì.

Đúng lúc thang máy xuống tới nhà xe, Hạ Dương Ba nghiến răng nói với cậu: “Cậu nhóc thối tha này!”

Hạ Dương Ba tìm thấy con xe Land Rover bảo bối của mình, anh mở cửa ngồi vào trong, Lưu Nhất Hàng sợ anh bị phân tâm lúc lái xe nên hai người đành phải cúp điện thoại.

Lưu Nhất Hàng ngốn nga ngốn nghiến ăn vài miếng cơm, sau đó còn lấy thêm một phần cho chủ nhiệm Nghiêm nữa.

Sáng sớm nay bà ấy vừa kết thúc một ca phẫu thuật bắc cầu nối mạch máu ở tim, bệnh nhân là một đứa trẻ chỉ mới ba tuổi, ca phẫu thuật rất thành công, vậy nhưng hai mươi tư giờ tiếp theo mới là thời khắc then chốt, nếu như có thể bình an vượt qua hai mươi bốn giờ đồng hồ thì ca phẫu thuật mới được tính là hoàn toàn thành công được.

Lưu Nhất Hàng biết rõ điều đó, mặc dù đã từng chủ trì phẫu thuật bao nhiêu ca như vậy rồi nhưng chủ nhiệm Nghiêm vẫn cứ khẩn trương như thế đấy. Từ lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, lúc bà đi rửa tay, tay bà vẫn luôn run rẩy không ngừng, tất cả đều bị Lưu Nhất Hàng nhìn thấy cả.

Sau khi dọn dẹp xong, bà gọi Lưu Nhất Hàng và bác sĩ chủ trị Trần vào phòng làm việc.

Bà tường thuật lại rồi dặn dò những điều cần tập trung để ý, bà nói xong, bác sĩ chủ trị Trần lập tức đi sang phòng bệnh dặn dò người nhà của bệnh nhân, chỉ còn Lưu Nhất Hàng ở đó với bà.

Chủ nhiệm Nghiêm đã sắp xếp tiếp nhận mấy ca phẫu thuật suốt bốn ngày liền rồi, nếu như là năm trước thì mỗi ngày hai ca thôi cũng đủ khiến quầng thâm mắt của bà đen thui rồi đấy chứ.

Lưu Nhất Hàng muốn bảo chủ nhiệm Nghiêm phải nghỉ ngơi một chút đi.

Nhưng cậu làm việc ở bệnh viện nhi cũng đã được một thời gian rồi, thời gian cậu đi theo chủ nhiệm Nghiêm cũng không ngắn, nhìn thấy chủ nhiệm Nghiêm đặt một chồng tài liệu về bệnh lý dày cộm lên bàn, Lưu Nhất Hàng biết mình có khuyên ngăn gì cũng vô ích thôi, cậu cúi đầu nghiêm túc lật xem bệnh lý của bệnh nhân.

Cùng lúc đó, chủ nhiệm Nghiêm mở máy tính lên, bàn tay nhanh thoăn thoắt lướt trên bàn phím, bùm bùm gõ chữ, hình như là đang phản hồi thư tín.

Bệnh lý là của Hạ Hạ.

Bé Hạ Hạ chỉ mới vừa tròn sáu tuổi, ba năm trước có chẩn đoán mắc phải bệnh thông liên nhĩ bẩm sinh, hơn nữa hệ hô hấp của Hạ Hạ cũng yếu hơn so với các em nhỏ cùng trang lứa, vậy nên khi đó không thích hợp để tiến hành phẫu thuật. Ca phẫu thuật của cô bé bị lùi lại đến ba năm sau, mà ba năm sau đó chính là hiện tại.

“Cậu thấy thế nào?” Lưu Nhất Hàng khép bệnh lý của cô bé lại, Nghiêm Cầm ngẩng đầu lên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Cả năm nay Hạ Hạ vẫn luôn ra ra vào vào bệnh viện cho nên có thể xem là bệnh nhân cũ, nhưng lúc chính thức nhập viện quan sát là lúc Lưu Nhất Hàng vừa tới bệnh viện này. Lưu Nhất Hàng vừa tới bệnh viện đã bị chủ nhiệm Nghiêm giao cho nhiệm vụ theo dõi tình huống của Hạ Hạ, bởi vậy cho nên cậu có quyền lên tiếng đối với bệnh tình của cô bé Hạ Hạ này.

Lưu Nhất hàng trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn bà: “Cháu cảm thấy có thể phẫu thuật cho cô bé rồi, tình hình trước mắt của Hạ Hạ hoàn toàn có thể tiến hành phẫu thuật.”

Sắc mặt Nghiêm Cầm không có bất kỳ thay đổi nào, bà nhìn anh nhưng không phát biểu ý kiến.

Lưu Nhất Hàng có hơi sợ hãi trong lòng nhưng vẫn hít sâu một hơi, can đảm phân tích: “Trên cơ bản hệ hô hấp của Hạ Hạ đã phục hồi ở mức độ bình thường rồi, sẽ không còn là điểm mấu chốt gây ảnh hưởng trực tiếp đến ca phẫu thuật nữa. Mặt khác, cháu cho rằng chúng ta nên nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cho cô bé, tránh thời tiết ấm áp trở lại sẽ khiến nhiều vi sinh vật hay vi khuẩn phát triển nhanh chóng, có thể sẽ ảnh hưởng đến xác suất nhiễm trùng…”

Chủ nhiệm Nghiêm thản nhiên nhìn thoáng qua Lưu Nhất Hàng, đối với những gì cậu nói, bà từ chối cho ý kiến, bà kiên nhẫn đợi anh nói xong thì thở phào nhẹ nhõm một cái, hiếm khi để lộ sự mệt mỏi của mình, bà cười, nói khẽ: “Thôi được rồi, đi ăn cơm đi đã.”

Lúc Lưu Nhất Hàng trở lại phòng làm việc của chủ nhiệm Nghiêm, bà đang cầm ổ bánh mì trên tay, cốc cà phê đặt trên bàn làm việc, nhưng mắt bà vẫn đang nhìn vào một cuốn sách cổ rất dày.

Lưu Nhất Hàng hé nửa cửa, cậu đứng đấy đưa tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa.

Chủ nhiệm Nghiêm sợ hết hồn, bà giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Lưu Nhất Hàng, bà thở phào nhẹ nhõm: “Cậu vào đi.”

Lưu Nhất Hàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện bà, đặt cơm hộp vào một góc trống trên bàn, cẩn thận nói: “Cô Nghiêm, cháu ra trễ nên căn tin hết đồ ăn ngon rồi, nhưng mà thôi có còn hơn không, cô ráng ăn tạm chút nha…”

Chủ nhiệm Nghiêm sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua bánh mì khô khốc nhạt vị trên tay mình, bà hơi luống cuống nhìn về phía Lưu Nhất Hàng.

Trong khoảnh khắc đó, Lưu Nhất Hàng chợt cảm thấy chủ nhiệm Nghiêm nghiêm nghị này hệt như một đứa trẻ vậy. Đúng rồi, giống như một cô bé không biết chăm sóc bản thân mình.

Cậu đứng dậy, lấy đi nửa ổ bánh mì trên tay chủ nhiệm Nghiêm đi, sau đó đóng quyển sách bà đang đọc lại, cậu đặt cơm hộp xuống trước mặt bà. Thậm chí cậu còn giúp bà lấy đũa ra, đặt vào trong tay bà, làm hết một loạt việc như thế, lúc này cậu mới thỏa mãn cười cười, ngồi vào vị trí cũ.

“Cô nhanh ăn đi ạ, buổi chiều còn phải tiếp tục phẫu thuật nữa đấy.”

Chủ nhiệm Nghiêm nhẹ nhàng nở nụ cười với cậu, bà cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm, gắp vội hai đũa, bà chợt nhớ tới cái gì đó, vội ngẩng đầu lên, vờ nghiêm nghị mà nhìn cậu: “Cậu đừng nghĩ chỉ cần như vậy là tôi sẽ giảm bớt tiêu chuẩn yêu cầu cho cậu đấy nhé.”

Lưu Nhất Hàng ngẩn cả người, lúc sau mới ngu ngu ngốc ngốc cười rộ lên, đôi mắt nai sáng sủa trong vắt như thể phản chiếu lại những tia sáng thanh tịnh: “Cháu còn mong cô có thể vì bữa cơm này mà nghiêm khắc hơn với cháu đấy ạ.”

Ca phẫu thuật buổi chiều đơn giản hơn ca phẫu thuật lúc sáng một chút, Lưu Nhất Hàng đi sau chủ nhiệm Nghiêm, hai người lần lượt ra khỏi phòng phẫu thuật, đi đến nhà vệ sinh cởi đồ bảo hộ ra, cậu thầm nghĩ phải nhanh chóng tranh thủ thời gian tắm một cái rồi về nhà ăn cơm Hạ Dương Ba làm mới được.

Theo lý thuyết, đúng ra hôm nay đến nửa đêm cậu mới được về lận đấy.

Nhưng mà Nghiêm Cầm lo cho cậu, thấy cậu đã ở bệnh viện tăng ca suốt mấy ngày liền rồi nên dặn riêng cậu mau trở về nhà nghỉ ngơi chấn chỉnh lại tinh thần một chút, sẵn tiện cũng về bên người thân, cùng nhau ăn cái tết Nguyên Tiêu thật ngon.

Vốn dĩ Lưu Nhất Hàng cũng không ngờ Hạ Dương Ba lại về sớm như vậy nên cậu có hẹn Lưu Nhất Ngôn đi ăn tối, giờ mới nhớ ra chuyện này, cậu lập tức đứng ở cửa phòng làm việc gọi một cuộc điện thoại cho Lưu Nhất Ngôn, cậu nói bên phía bệnh viện có việc nên chắc không đi được.

Lưu Nhất Ngôn có hơi tiếc nuối, cô hỏi đi hỏi lại vài lần thật sự không thể xin nghỉ được sao, mấy lần đều nghe đáp án phủ định từ Lưu Nhất Hàng, bấy giờ mới không tình nguyện mà cúp điện thoại.

Lưu Nhất Hàng cất điện thoại đi, cậu vào phòng làm việc bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đây là phòng làm việc chung, nhiều bác sĩ cùng làm việc ở đấy, đến giờ tan tầm rồi mà mọi người vẫn ngồi im tại chỗ, họ hâm mộ, ước ao nhìn Lưu Nhất Hàng thu dọn đồ đạc.

“Bác sĩ trẻ Tiểu Lưu có thể về nhà ăn tết Nguyên Tiêu rồi kìa…”

“Hâm mộ ghê… Rốt cuộc có thể về gặp mặt bạn gái rồi ha?”

“Bình thường nhìn chủ nhiệm Nghiêm hung ác vậy mà sao tự nhiên nay lại có nhân tính vậy hả?”

Lưu Nhất Hàng có hơi đắc ý đó nhé, nhưng mà cậu nghĩ lại rồi, không thể thể hiện rõ ràng trước mặt người khác như vậy được, cho nên khách khí nói một câu: “Cô Nghiêm ít nhiều gì cũng thông cảm cho em đấy chứ, thanh niên hơi già rồi mà vẫn còn chưa kết hôn, lâu như vậy vẫn chưa về nhà, nói chung có lẽ có chút vấn đề đấy.”

Hai người bác sĩ thực tập lớn hơn Lưu Nhất Hàng một chút bất mãn oán giận cậu, vậy thôi chứ vẫn cười cười bảo cậu mau về nhà.

Lưu Nhất Hàng vừa định khoác áo bành tô vào thì bên ngoài cửa phòng làm việc truyền đến những âm thanh hỗn loạn vô cùng.

Thái dương cậu hơi nảy một cái, cậu bước nhanh đi ra mở cửa, áo khoác rơi xuống đất còn chưa kịp nhặt lên. Cậu kéo một y tá đi ngang qua lại, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Bệnh nhân ở giường số hai mươi chín của bác sĩ Trần đột nhiên lại co giật, đã ngất đi rồi ạ!”

Bình Luận (0)
Comment