Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 78

Những việc xảy ra vào buổi tối ngày hôm nay thật sự là vô cùng chấn động lòng người, cả hai người đều không còn sức quậy phá, tắm rửa xong thì nằm trên giường nói chuyện.

Lưu Nhất Hàng hỏi Hạ Dương Ba, rốt cuộc đã nói gì với Hứa Nguỵ Trì. Hạ Dương Ba nằm thẳng người, hai tay đặt dưới đầu, chuyển đổi chủ đề, nói về tình hình thực tập của Lưu Nhất Hàng ở bệnh viện.

Nhắc đến chuyện ở bệnh viện, Lưu Nhất Hàng ngây người một lúc, lật người lại, nằm nghiêng, luyên thuyên nói với Hạ Dương Ba về những việc đã trải qua trong mấy ngày này, đặc biệt là tối hôm nay.

Từ cuộc phẫu thuật vào buổi sáng, đến cuộc trò chuyện của bản thân với chủ nhiệm Nghiêm, trong lời lẽ, giống như muốn giao trách nhiệm phẫu thuật Hạ Hạ cho mình, nói đến đây, Lưu Nhất Hàng không nhịn được nên có chút đắc ý, rồi lại nói đến biến cố bất ngờ xảy ra vào buổi chiều, sắc mặt cậu liền thay đổi, hiện trường của ca cấp cứu khẩn cấp tái hiện lại sống động ngay trước mắt, đến âm giọng nói chuyện cũng nâng cao lên một quãng tám.

Nói mãi nói mãi, mới đột nhiên cảm thấy hình như bản thân đã rơi mà cái bẫy mà Hạ Dương Ba giăng ra, vô cùng nóng giận đấm Hạ Dương Ba một cú, nghiến răng nghiến lợi trừng anh: “Nói nhanh! Anh Hứa đã nói gì với anh!”

Hạ Dương Ba cười sầu muộn, nghĩ chỉ cần nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận đầy khoa trương đó của Lưu Nhất Hàng, cũng đủ để làm tan biến hết một ngày tối tăm mệt mỏi.

“Đâu có nói gì đâu…” Chạm phải ánh mắt hăm doạ đó của Lưu Nhất Hàng, lại lập tức sửa đổi: “Cậu ta hỏi anh, có thật sự nghiêm túc không.”

Lưu Nhất Hàng nhìn anh, lại hỏi thêm lần nữa: “Vậy, anh có phải là nghiêm túc không?”

Hạ Dương Ba đá cậu cái, tức giận nói: “Anh có phải nghiêm túc không mà em không biết hả?”

Lưu Nhất Hàng cười hì hì: “Vậy anh Hứa nói thế nào?”

“Có lẽ là cậu ta bị hai chúng ra dọa rồi.” Hạ Dương Ba gật đầu phiền não nhìn Lưu Nhất Hàng: “Cậu ta nói chuyện này quá kỳ lạ, cậu ta có chút khó hiểu. Còn hỏi anh, vẫn luôn thế này… hay là gần đây mới biến thành thế này.”

Không biết tại sao, Lưu Nhất Hàng đột nhiên có chút thương xót Hạ Dương Ba, trong lòng thầm nghĩ, nếu sớm biết thì đã không để anh và anh Hứa nói chuyện riêng với nhau.

Thật ra, Lưu Nhất Hàng vẫn rất sợ.

Nói thế nào đi nữa thì Hứa Nguỵ Trì cũng được coi là bạch nguyệt quang trong lòng Hạ Dương Ba, lỡ như hai người họ nói đến chủ đề này, bắt nhịp với nhau, vứt bỏ hai chị em bọn họ rồi cao chạy xa bay thì phải làm thế nào?

Có điều, Hứa Nguỵ Trì nhất định sẽ không làm như vậy, anh ấy yêu Lưu Nhất Ngôn đến thế nào cơ chứ.

Nhưng mà, Lưu Nhất Hàng không dám đảm bảo là Hạ Dương Ba có vì tình cảm chưa dứt với Hứa Nguỵ Trì rồi nối lại tình xưa với anh ấy hay không?

Thấy cậu thất thần, Hạ Dương Ba cố ý cười nói: “Nếu như em không muốn nghe, vậy anh không nói nữa…”

Lưu Nhất Hàng hồi thần lại, cười lấy lòng: “Muốn nghe muốn nghe…” Dáng vẻ nịnh nọt, cực kỳ giống một chú chó đang làm nũng, Hạ Dương Ba không nhịn được nên cười xoa xoa đầu cậu.

“Anh nói, anh vẫn luôn như thế này, bẩm sinh đã vậy.” Hạ Dương Ba cười nhạt: “Anh nói, anh không thích phụ nữ.”

Lưu Nhất Hàng nhìn chằm anh một lúc, trường người lên phía trước, phủ chính xác lên đôi môi anh, hai người lại trao cho nhau một nụ hôn sâu thắm thiết dai dẳng.

“Hả… vậy… không phải anh Hứa đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai chúng ta rồi sao? Anh ấy cũng không có hỏi anh…”

Chuyện anh thích anh ấy.

Hạ Dương Ba ngẩn người, đẩy Lưu Nhất Hàng một cái, đẩy cậu đang đè trên người mình xuống: “Em muốn hỏi anh và cậu ta có nói về chuyện anh từng ớ ớ cậu ta có phải không?”

Lưu Nhất Hàng không phủ nhận.

“Anh Hứa của em là bị chúng ta dọa đến ngốc rồi, nhưng mà cậu ta cũng không phải ngốc thật? Mâu thuẫn chủ yếu bây giờ là gì? Là chuyện anh với em đó…”

“Em với anh có mâu thuẫn gì chứ? Hai chúng ta đang rất tốt nữa là đằng khác!” Lưu Nhất Hàng lại bắt đầu nói năng lung tung.

Hạ Dương Ba cười rồi trợn mắt với cậu một cái: “Anh Hứa của em à… trong đầu toàn là nghĩ anh và em sao lại đến với nhau rồi, chỉ toàn nghĩ cách làm sao giải thích với chị em…”

“Cảm giác… cảm giác giống như anh đã đưa em đi sai đường…”

“Này!” Lưu Nhất Hàng chống một tay thẳng ra, cả người đều nâng lên, bất mãn hét về phía Hạ Dương Ba: “Cái gì mà sai đường với không sai đường!”

Hạ Dương Ba cười: “Anh biết rồi, anh biết rồi… anh không có nghĩ như vậy… bây giờ đã là lúc nào rồi? Bây giờ chúng ta đã là người chung một thuyền rồi, anh còn có thể nói lời nói nhụt chí gì nữa à?”

“Anh Hứa của em nói, cậu ta phải quay về nghĩ kỹ lại, kêu chúng ta cũng suy nghĩ kỹ càng.”

“Nghĩ cái gì?”

“Sau này làm thế nào.”

Lưu Nhất Hàng “vụt” một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, không thể tin được nên trừng to mắt: “Anh ấy… anh ấy cứ như vậy mà đồng ý rồi sao?”

“Đồng ý?” Hạ Dương Ba cười: “Nếu như cậu ta không đồng ý thì sao?”

Lưu Nhất Hàng ngay tức khắc liền mơ hồ, uể oải, không nói gì.

“Được rồi, đừng có ỉu xìu như vậy nữa.” Hạ Dương Ba cũng ngồi dậy, cười cười véo véo mặt cậu: “Cậu ta nói, chuyện này đối với cậu ta mà nói là quá đột ngột, cậu ta phải quay về suy nghĩ thêm. Hơn nữa…dù gì em cũng là em trai của Lưu Nhất Ngôn, cậu ta cũng không cách nào thay Lưu Nhất Ngôn phát biểu ý kiến được.”

“Nhất Hàng…” Hạ Dương Ba nhỏ tiếng nói: “Chị của em… ý kiến của cô ấy… rất quan trọng đối với em, đúng không?”

Lưu Nhất Hàng yên lặng một lúc, mới nhẹ nhàng gật đầu: “Rất quan trọng.”

Hạ Dương Ba cũng không hề ngạc nhiên gì, anh gật gật đầu: “Được! Vậy thì chúng ta phải nghĩ kỹ thử xem…”

“Nghĩ kỹ xem, nên nói thế nào với chị em.”

Đến cuối tuần, Lưu Nhất Hàng đặc biệt xin nghỉ phép, hẹn ăn cơm với Lưu Nhất Ngôn, lý do là, bản thân đã lấy được học bổng cuối cùng của thời kỳ sinh viên, muốn mời Lưu Nhất Ngôn và Hứa Nguỵ Trì ăn một bữa lớn.

Vốn dĩ bọn họ muốn hẹn đến một nhà hàng Pháp mới khai trương, nghe nói món Ốc sên hầm rượu vang mà Lưu Nhất Ngôn thích ăn nhất của nhà hàng đó làm rất ngon.

Hạ Dương Ba đã đặt chỗ từ sớm, nhưng sáng sớm ngày chủ nhật Lưu Nhất Hàng lại nhận được điện thoại của Lưu Nhất Ngôn, nói là hai bên ông bà nội với ông bà ngoại của Dật Thần và Mộ Ngôn đều có việc bận, không có thời gian đến chăm sóc hai đứa nhỏ, kêu Lưu Nhất Hàng cứ huỷ nhà hàng đã đặt đi, về nhà ăn cơm là được rồi.

Nếu như đã quyết định nói rõ ràng với Lưu Nhất Ngôn, thật ra Lưu Nhất Hàng cũng không hề câu nệ là ăn cơm ở đâu, thấy Hạ Dương Ba cũng không có ý muốn từ chối nên đã thoải mái đồng ý.

Còn về luật sư Hứa bên ngoài cuộc, sau khi trải qua sự đả kích mà người bạn tốt và cậu em vợ lén lút ở bên nhau, đả kích từ hai bên, khó khăn lắm mới có một ngày cuối tuần thoải mái, thì lại bị sự dụ dỗ đe dọa của Lưu Nhất Ngôn mà phải dậy từ sáng sớm, ra ngoài mua đồ ăn.

Bây giờ anh ấy mới nhớ lại, hôm nay có hẹn với Lưu Nhất Hàng.

Chuyện mà Lưu Nhất Ngôn nói với mình là Lưu Nhất Hàng hẹn vợ chồng bọn họ đi ăn cơm. Nhưng trong lòng Hứa Nguỵ Trì không thể rõ ràng hơn được nữa, là Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba mời bọn họ ăn cơm.

Lúc Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba đến, Hứa Nguỵ Trì đang nấu ăn, Lưu Nhất Ngôn là người mở cửa. Nhìn thấy Hạ Dương Ba, cô ấy cũng ngơ ngác, nhưng rất nhanh thì đã lấy lại bình tĩnh, khôi phục lại thần sắc như ban đầu, gọi hai người bọn họ vào phòng.

Trong phòng khách, hai đứa nhỏ đang đùa vô cùng vui vẻ trên thảm trò chơi.

Nhìn thấy Lưu Nhất Hàng, Tiểu Mộ Ngôn lập tức vứt con gấu trong tay xuống, dang rộng hai tay, vểnh cái môi nhỏ của mình lên, nũng nịu với người cậu nhỏ muốn được ôm.

Lưu Nhất Hàng không thể chống cự lại với sự nũng nịu của Tiểu Mộ Ngôn, vui vẻ đi đến bên đống đồ chơi, gia nhập vào chơi đùa cùng hai đứa trẻ.

Nhìn thấy tính khí trẻ con của cậu, Hạ Dương Ba không nhịn được mà bật cười lên, vừa đúng lúc đều rơi gọn vào trong tầm mắt của Lưu Nhất Ngôn.

Ánh mắt Lưu Nhất Ngôn không có gì khác thường, cười cười với anh, nói với hai người họ: “Hai người cứ nghỉ ngơi một lúc trước, còn làm hai món ăn nữa là xong rồi.”

Hạ Dương Ba cứ đợi trong phòng khách cảm thấy vô cùng khó chịu, vì vậy nói một câu “Tôi xuống bếp phụ giúp.”, chuồn khỏi nơi này.

Lưu Nhất Ngôn hình như đang nghĩ gì đó, nhìn Lưu Nhất Hàng một cái rồi đến ngồi bên cạnh cậu.

“Chị…” Lưu Nhất Hàng định nói gì đó nhưng lại thôi.

Lưu Nhất Ngôn trừng cậu không có ý tốt gì: “Sao nào? Không phải nói là nhận được học bổng nên muốn mời chị ăn cơm à? Ăn cơm thì bỏ qua đi, sao đến đây mà không mang theo quà cáp gì hết vậy?”

“Quà?” Lưu Nhất Hàng lúng túng: “Em…”

“Được rồi!” Lưu Nhất Ngôn bị dáng vẻ ngốc nghếch đó của cậu làm cho không có cách nào nóng giận tiếp được, bật cười: “Chị còn cần đến quà của cậu à… đến là được rồi, chị đã bao lâu chưa gặp được cậu rồi?”

Lưu Nhất Hàng cười ngốc nghếch, gãi gãi đầu: “Em tăng ca bận rộn mà…”

“Được, cậu bận… chị cũng đã nghe thím nói qua rồi, gần đây cậu đều không về nhà, khó lắm mới quay về một chuyến mà đến cơm cũng không ăn, chỉ biết ôm cái điện thoại cười…cậu nói xem! Có phải là em có bạn gái rồi không?”

Lưu Nhất Hàng bị dọa một trận, úp úp mở mở nói: “Không, không có…em, em không có bạn gái…”

Cậu không nói dối, cậu thật sự không có bạn gái.

Lưu Nhất Ngôn không tin nên cứ nhìn chằm cậu một lúc lâu, thấy cậu không có dấu hiệu gì thay đổi, có chút thất vọng, thở dài một hơi: “Thôi bỏ đi, không quản cậu làm gì nữa, dùng sao cậu cũng đã lớn rồi, bản thân tự biết chừng mực, đúng không?”

Lưu Nhất Hàng chỉ biết ngẩn người gật đầu.

“À, đúng rồi!” Lưu Nhất Ngôn đột nhiên nhớ đến chuyện cậu và Hạ Dương Ba cùng nhau đến, không rõ nên nói: “Sao cậu lại… sao lại đến cùng với Dương Ba?”

“Hả…” Đầu óc Lưu Nhất Hàng vận động nhanh chóng, chọn ra một đáp án tiêu chuẩn nhất: “À thì… không phải là anh Hạ ở gần phố Đại đó sao? Bình thường cũng rất hay chiếu cố đến em, em cũng muốn tiện thể cảm ơn anh ấy luôn nên mới mời anh ấy cùng qua đây.”

Nghe thì cũng không có gì là không đúng.

“Hai người… hay liên lạc không?”

“Tụi em…”

Lưu Nhất Hàng đang sắp xếp lại từ ngữ, cũng may là Hứa Nguỵ Trì kịp thời xuất hiện, liền cứu cậu ra khỏi cái vấn đề nan giải này: “Rửa tay ăn cơm thôi.”

Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hạ Dương Ba đang đứng ngay cửa phòng bếp cười với cậu.

Hứa Ngụy Trì và Hạ Dương Ba bày đồ ăn ra bàn, Lưu Nhất Hàng giúp Lưu Nhất Ngôn bế hai đứa nhỏ ngồi vào ghế cho trẻ em, Lưu Nhất Ngôn lại vội vàng đi pha sữa.

Sau khi luống cuống tay chân một hồi, cuối cùng bốn người cũng đã ngồi vào bàn ăn.

Hứa Nguỵ Trì bày ra vẻ mặt không liên quan gì đến mình, ngoại trừ việc tự mình ăn cơm ra thì chính là quay đầu qua chọc Tiểu Mộ Ngôn đang uống sữa.

Vị trí của Tiểu Dật Thần ngay bên cạnh Lưu Nhất Ngôn, dù sao so với người chị luôn lảm nhảm và không an phận, thì cậu bé cũng đã yên lặng hơn nhiều, chỉ chuyên tâm bú bình sữa, dáng vẻ không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh, vô cùng giống với dáng vẻ Lưu Nhất Hàng lúc ăn cơm.

Vì thế, lúc này đối mặt với một bàn toàn là món ăn mình thích, nhưng Lưu Nhất Hàng lại cảm thấy mùi vị vô cùng nhạt nhẽo, cả người từ trên xuống dưới đều rất khó chịu như đang ngồi trên đống lửa.

Mấy người nói vài câu, hơn một nửa là Hứa Nguỵ Trì và Hạ Dương Ba nói về chuyện công việc, hoặc là Lưu Nhất Ngôn hỏi về chuyện của Lưu Nhất Hàng ở bệnh viện.

Tháng sau Lưu Nhất Hàng phải chuyển viện thực tập rồi, Lưu Nhất Ngôn hỏi cậu lần này chuyển đến nơi nào.

“Trường học đã sắp xếp khoa ngũ quan của bệnh viện số hai, sau đó là khoa chỉnh hình hoặc khoa phụ sản, hai chọn một của bệnh viện số ba, cuối cùng là quay về bệnh viện trực thuộc, còn cụ thể là phòng khoa nào thì đến lúc đó sẽ sắp xếp.”

Lưu Nhất Ngôn gật gật đầu: “Đừng có gắng sức quá, có thời gian thì về ở với chú thím nhiều hơn.”

Lưu Nhất Hàng gật gật đầu: “Em biết rồi.”

Bầu không khí đột nhiên trầm lắng xuống, chỉ nghe thấy tiếng mấy người đang dùng đũa.

“Chị.” Lưu Nhất Hàng đột nhiên kêu cô ấy: “Em có chuyện muốn nói với chị.”

Lưu Nhất Ngôn đang nhặt xương cá, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Nói đi.”

“Em, em…”

Hạ Dương Ba và Hứa Nguỵ Trì đồng thời dừng đũa, nín thở, nhìn chằm hai chị em bọn họ không chớp mắt.

Lưu Nhất Ngôn vẫn cúi đầu nghiêm túc đấu tranh với mấy cái xương cá trong chén, tay phải của Lưu Nhất Hàng siết chặt đôi đũa, gân xanh trên mu bàn tay đột nhiên phồng lên, sắc mặt đỏ bừng.

“Em và anh Hạ ở bên nhau rồi.”

Lưu Nhất Hàng thở dài một hơi, vô cùng kiên định lặp lại một lần nữa: “Chị, em và anh Hạ ở bên nhau rồi.”

Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng lại, Lưu Nhất Ngôn ngẩn người nhìn Lưu Nhất Hàng, âm thành đằng sau đó là tiếng hai đứa nhỏ chíp chíp miệng nút bình sữa, cô từ từ hít sâu vào một hơi, đưa tay lên vuốt vuốt mũi, lạnh lùng hỏi: “Cậu nói gì?”

Phản ứng của Lưu Nhất Ngôn, bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của Lưu Nhất Hàng, thậm chí còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của Hứa Nguỵ Trì. Chớp mắt Lưu Nhất Hàng đã mất đi dũng khí, cậu thà rằng Lưu Nhất Ngôn mắng bản thân một trận, cũng không biết nên đối mặt thế nào với biểu cảm bình tĩnh của cô ấy ngay lúc này.

“Cậu nói lại lần nữa xem nào.” Lưu Nhất Ngôn nói, mặt không cảm xúc.

“Em, em…” Trong lòng Lưu Nhất Hàng hoảng sợ, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Lưu Nhất Ngôn đột nhiên lại lạnh lùng cười một tiếng: “Cậu cứ như vậy mà thừa nhận giới tính với chị? Cậu chỉ có một chút dũng khí này thôi hả, Lưu Nhất Hàng?”

Ba chữ “Lưu Nhất Hàng” cuối cùng, dường như là nghiến răng nghiến lợi mới phát từ trong miệng ra được, giống như đang nói cho Lưu Nhất Hàng nghe, lại giống như đang nói cho Hạ Dương Ba nghe.

Lưu Nhất Hàng bị dọa đến hai chân mềm nhũn ra, cũng may là đang ngồi, nếu không, cậu nhất định sẽ bị ngã xuống vì hai chân phát run.

“Em ấy nói…” Đột nhiên Hạ Dương Ba lên tiếng: “Chúng tôi ở bên nhau rồi.”

“Tôi với Nhất Hàng, đang trong quá trình tìm hiểu nhau.”

Lưu Nhất Ngôn quay đầu lại, thản nhiên nhìn Hạ Dương Ba, lại từ từ quay đầu trở lại, nhìn chằm chằm vào Lưu Nhất Hàng không chớp mắt.

Lưu Nhất Hàng bị cô ấy nhìn đến lạnh sống lưng, gọi lên một tiếng yếu ớt: “Chị…”

“Bao lâu rồi?” Người mà Lưu Nhất Ngôn hỏi là Lưu Nhất Hàng.

“Từ sau khi em từ Tanzania trở về.” Lưu Nhất Hàng thành thật trả lời.

Nghe thấy mấy từ “Tanzania”, biểu cảm trên gương mặt Lưu Nhất Ngôn lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, sâu trong đôi mắt hơi rung động nhẹ, ánh mắt cũng dịu dàng hơn một chút, cô ấy nhìn Lưu Nhất Hàng một cái rồi nhìn qua Hạ Dương Ba.

Lần này, cô ấy lại hỏi Hạ Dương Ba: “Tại sao?”

Hạ Dương Ba ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lưu Nhất Ngôn, mặc dù không rõ lắm cô ấy muốn hỏi là tại sao cái gì, nhưng anh ấy vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Bởi vì… bởi vì trước giờ tôi vẫn luôn thích người đồng tính, không có cảm giác với người khác giới; bởi vì trong hôn lễ của hai người tôi đã quen biết được Nhất Hàng; bởi vì tôi đã đến thành phố Lâm… hoặc là có thể nói, bởi vì tôi đã yêu Nhất Hàng.”

Lưu Nhất Hàng nghiêng mặt qua nhìn Hạ Dương Ba, biểu cảm đó, cứ giống như sẽ bật khóc ra ngay lập tức vậy.

Đến Hứa Nguỵ Trì luôn mang vẻ mặt lạnh lùng cũng không nhịn được mà thầm nghĩ anh sẽ không có đạt được kết quả gì tốt.

“Anh yêu cậu ấy?” Lưu Nhất Ngôn lạnh lùng cười mấy tiếng: “Rõ ràng biết đây là một vũng nước bẩn mà còn kéo cậu ấy xuống, đây chính là cách mà anh yêu cậu ấy hả?”

“Tôi…” Trên thực tế, Lưu Nhất Ngôn nói không hề sai, Hạ Dương Ba nói không nên lời.

Lưu Nhất Hàng sốt ruột: “Chị! Không phải anh Hạ…”

“Người lớn đang nói chuyện, cậu chen vào làm gì?” Lưu Nhất Ngôn nhẹ nhàng chuyển đến cho cậu một câu, Lưu Nhất Hàng lập tức đờ người ra.

Cậu có thể yêu cầu Hạ Dương Ba không được coi cậu như đứa trẻ, cậu có thể tranh luận cùng tất cả mọi người nói bản thân không còn nhỏ nữa, cũng có thể chứng minh bản thân cho người khác xem, cậu đã trưởng thành rồi. Nhưng ở chỗ của Lưu Nhất Ngôn, ở chỗ người nhà thế này, cậu vĩnh viễn không có cách nào có thể đứng thẳng người lên, nói bản thân mình đã trưởng thành được.

“Tình huống của Lưu Nhất Hàng là như thế nào, tôi hiểu rất rõ, tôi nghĩ có lẽ anh cũng không phải không biết, đúng không? Anh chỉ dựa vào mấy chữ anh yêu cậu ấy này, thì đã kéo cậu ấy vào trong vũng bùn này, anh cảm thấy, đây chính là tình yêu sao?” Lưu Nhất Ngôn thẳng thắn không hề kiêng nể.

Hạ Dương Ba nghe thấy, cũng không hề tức giận, chỉ là bật cười không biết nên làm thế nào, nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng đã nghĩ rất nhiều lần là phải tránh xa em ấy một chút…sau hôn lễ của hai người, tôi đã lập tức trở về thành phố G, thầy giáo đề cập về việc đến văn phòng chi nhánh ở thành phố Lâm, tôi cũng đã từ chối rồi. Nhưng mà… nhưng mà người nào đó lại cùng Hứa Nguỵ Trì đến thành phố G…”

Vừa nói, anh vừa cười như không cười liếc nhìn Lưu Nhất Hàng một cái: “Bởi vì một vài nguyên nhân gì đó, em ấy đặc biệt chạy đến nói với tôi, kêu tôi nhất định không được đến thành phố Lâm. Vốn dĩ tôi đã quyết định rồi, nhưng em ấy lại cứ nhất định mang dáng vẻ ngang ngược không nói lý còn có chút chột dạ đó, khiến tôi lại nổi lên một vài suy nghĩ muốn chọc ghẹo em ấy.”

“Vì thế, tôi đã đến thành phố Lâm.”

“Tất cả những chuyện này đều là bởi vì ban đầu tôi nhất thời nông nổi, đưa ra quyết định như vậy, xem ra đó giống như một quyết định sai lầm, nhưng mà bây giờ, tôi ngược lại nên cảm ơn cái quyết định của tôi lúc đó rồi…” Nói xong, anh lại mỉm cười nhẹ, nhìn Lưu Nhất Hàng một cái.

“Nói như vậy…” Hứa Nguỵ Trì chau mày, mở miệng chen ngang vào: “Lúc đó, hai người đã…”

“Không có.” Hạ Dương Ba cười: “Lúc đó, chỉ có tôi đang thích em ấy thôi, sau khi đến thành phố Lâm không được bao lâu thì tôi đã bắt đầu theo đuổi em ấy.”

Mặc dù đã tốn mất mấy ngày để chấp nhận sự thật là Hạ Dương Ba thích người đồng tính, nhưng vừa nghĩ đến người bạn thân nhất của mình, người cộng sự ăn ý nhất trước giờ luôn thích người đồng tính, bản thân lại không hề hay biết gì về chuyện này, thậm chí bản thân còn từng là đối tượng mà anh ngưỡng mộ trong lòng, Hứa Nguỵ Trì nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó lạ lạ, dứt khoát ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa.

“Lúc đó Nhất Hàng và bạn gái vừa chia tay, lại cộng thêm mối quan hệ giữa bạn bè lại xảy ra chút vấn đề, vì vậy tôi thường hẹn em ấy ra ngoài ăn cơm, trò chuyện… cũng coi như là tôi thừa nước đục thả câu đi…”

Hứa Nguỵ Trì đột nhiên thông suốt, chẳng trách ban đầu lúc Hạ Dương Ba vừa đến thành phố Lâm, cứ nhất định đòi sống ở phố Đại, thì ra là bởi vì nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.

“Tôi biết Nhất Hàng và tôi không giống nhau…” Anh chân thành nhìn Lưu Nhất Ngôn: “Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng đã nghĩ qua vô số lần, chi bằng cứ như vậy bỏ đi cho xong, càng lại gần em ấy thì càng bị em ấy thu hút, lại càng không muốn từ bỏ…”

“Sau đó… sau đó bởi vì một vài chuyện, tôi, giữa chúng tôi xảy ra một vài chuyện không vui vẻ…” Nói đến đây, giọng nói Hạ Dương Ba có hơi run lên.

Lưu Nhất Hàng biết, anh đang nói đến là cái “không vui vẻ” nào, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là “không vui vẻ” không thôi.

Hạ Dương Ba thở dài một hơi: “Sau đó, Nhất Hàng đi đến Châu Phi… sau đó nữa, tôi cũng như hai người, nhận được tin dữ…” Hạ Dương Ba có hơi nghẹn ngào, như đang nhớ lại chuyện đau khổ gì đó trong quá khứ, hàng lông mày nhíu nhẹ lại, hốc mắt cũng đỏ lên: “Tôi…tôi phát hiện so với trong tưởng tượng, tôi càng không thể rời xa em ấy…càng, càng yêu em ấy…”

“Tôi biết thế này rất ích kỷ, tôi cũng đã từng muốn rút lui… nhưng mà, nhưng mà tôi không muốn phải trải qua những ngày tháng không có em ấy nữa…”

Lần đầu tiên nghe Hạ Dương Ba kể lại từ đầu đến cuối đoạn hành trình tinh thần này, khoé mắt Lưu Nhất Hàng cay cay, đang chuẩn bị mở miệng lên tiếng thì lại nghe thấy Lưu Nhất Ngôn hỏi mình: “Vậy còn cậu? Tại sao?”

“Bởi vì em yêu anh ấy.” Lưu Nhất Hàng nghe thấy tiếng nói không hề do dự của mình.

“Nói như vậy, cho dù như thế nào, hai người cũng sẽ không chia tay nhau?” Lưu Nhất Ngôn nhìn hai người họ, hỏi.

Hạ Dương Ba ngẩn người một lúc, nhẹ nhàng gật đầu.

Cùng lúc đó, giọng nói kiên định của Lưu Nhất Hàng vang lên bên tai: “Không bao giờ.”

“Vậy thì tôi cũng không cần phải nói thêm gì nữa.” Lưu Nhất Ngôn nói xong, lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Chỉ chừa lại ba người đàn ông đang chuẩn bị đầy đủ để đón cơn cuồng phong thịnh nộ đổ đến, đều ngơ ngác nhìn nhau.

“Ngôn Ngôn?” Hứa Nguỵ Trì gọi cô ấy thăm dò thử.

Lưu Nhất Ngôn bận ăn cơm nên cũng không để ý lắm, chỉ “Ưm” một tiếng.

Lưu Nhất Hàng thấy vẻ mặt của cô ấy cũng coi như là bình tĩnh, cẩn thận dè dặt hỏi: “Chị… thế này coi như là xong rồi? Kết thúc rồi?”

“Nếu không thì cậu còn muốn thế nào nữa?” Lưu Nhất Ngôn hỏi với thái độ không tốt lắm.

“Chị đồng ý rồi?”

“Chị đồng ý hay không đồng ý, có ảnh hưởng gì đến quyết định của hai người không?” Câu nói này của Lưu Nhất Ngôn lại có vẻ như đang giận dỗi.

“Chị…”

“Nhất Ngôn, suy nghĩ của cô rất quan trọng với Nhất Hàng. Tôi… tôi cũng sẽ tôn trọng suy nghĩ của cô…” Hạ Dương Ba nói.

“Suy nghĩ của tôi?” Lưu Nhất Ngôn đặt đôi đũa xuống: “Hai người thật sự muốn nghe, suy nghĩ của tôi?”

Hai người cùng nhau gật đầu.

“Tôi đã từng sống ở nước ngoài mấy năm, đối với những chuyện thế này, tôi không hề có bất cứ cái nhìn phiến diện gì, thậm chí, Dương Ba, những tình huống giống như anh thế này, tôi vô cùng ủng hộ các phong trào bình đẳng liên quan… Mấy năm nay, trong nước cũng đã bao dung hơn nhiều về mối quan hệ đồng tính, nhưng mà anh cũng biết, muốn được sự công nhận toàn diện của xã hội và pháp luật liên quan là chuyện không thể nào… thậm chí có lúc, đến cánh cửa của người thân trong gia đình cũng rất khó thông qua được.”

Hạ Dương Ba tán đồng, cũng rất cảm kích gật gật đầu.

“Nếu như người ở bên anh là một người nào khác, tôi nhất định sẽ rất tán đồng, nhất định sẽ hoàn toàn chúc phúc. Không phải chỉ vì anh là bạn của Hứa Nguỵ Trì, mà còn bởi vì anh là bạn của tôi.” Lưu Nhất Ngôn chân thành nói.

“Nhưng mà… nhưng mà hôm nay, người đến đây cùng anh lại là Lưu Nhất Hàng…”

“Nếu như… nếu như Nhất Hàng cũng là tình huống giống như anh, nếu như cậu ấy cũng thích người đồng tính từ nhỏ, đối với người khác giới hoàn toàn không có hứng thú gì, vậy thì tôi cũng sẽ ủng hộ cậu ấy sống thật với chính mình.” Lưu Nhất Ngôn than thở: “Nhưng cậu ấy không phải như vậy. Tôi đã nhìn cậu ấy lớn lên, lúc nào yêu thầm con gái người ta, lúc nào với cô gái đó cãi nhau chia tay… những chuyện này tôi đều biết rõ…”

“Dương Ba, không phải bởi vì Nhất Hàng là em trai tôi, mà là bởi vì cậu ấy vốn dĩ cũng giống như những đứa con trai khác, cũng thích con gái giống như Nguỵ Trì. Anh kêu tôi làm sao…”

“Xin lỗi…” Hạ Dương Ba đột nhiên lên tiếng nói.

Lưu Nhất Ngôn ngẩn người, bật cười lên: “Đừng nói như vậy… không phải là tôi không thể chấp nhận, tôi cũng có người bạn, đã từng thích người khác giới nhưng sau này gặp phải người nào đó… chuyện này hình như thật sự không có liên quan gì nhiều đến khuynh hướng tì/nh d/ục…”

“Nhưng mà Dương Ba này, anh suy nghĩ kỹ rồi chưa? Nhất Hàng và anh không giống nhau, mối quan hệ của hai người trong khoảng thời gian dài sắp tới, sẽ không có cách nào nhận được sự công nhận và bảo đảm của pháp luật, có thể cũng sẽ rất khó nhận được sự chúc phúc của người đời…cũng có thể, có thể một ngày nào đó, Nhất Hàng cậu ấy hối hận, cậu ấy rút lui, sau đó có thể cậu ấy sẽ đi khỏi… lúc đó, có thể cậu ấy sẽ quay về con đường bình thường, cậu ấy còn có thể kết hôn, sinh con, còn có thể trải qua một cuộc sống như người bình thường…”

“Nếu như mọi chuyện phát triển đến bước đó, anh cảm thấy, anh có thể chịu đựng nổi không?”

Lưu Nhất Hàng lập tức nôn nóng, từ trên ghế ngồi nhảy dựng lên: “Em sẽ không như vậy đâu!”

“Cậu im miệng, không nói chuyện với cậu.” Lưu Nhất Ngôn trừng cậu, lại yếu ớt nói tiếp: “Đừng vì chuyện bản thân không cách nào đảm bảo được mà đưa ra tờ ngân phiếu trống.”

Hạ Dương Ba nghiêng đầu nhìn sang dáng vẻ đang xù lông lên của Lưu Nhất Hàng cười, qua một lúc sau, anh mới nhìn về phía Lưu Nhất Ngôn, nghiêm túc nói rõ từng chữ: “Tôi cũng không biết nếu như thật sự có ngày đó thì tôi có chịu đựng nổi hay không. Tôi chỉ biết, bây giờ rời xa em ấy, đối với tôi mà nói, cũng sẽ không tốt hơn mấy so với lúc đó mới mất đi em ấy.”

Bình Luận (0)
Comment