Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 84

Tâm trạng của bác sĩ Lưu gần đây không được tốt lắm.

Không phải là vì lần đầu tiên cầm dao phẫu thuật đã xảy ra vấn đề gì, ngược lại, Hạ Hạ hồi phục lại rất tốt, còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của tất cả mọi người.

Theo lý mà nói, kỳ thực tập ở bệnh viện nhi đã đi vào giai đoạn cuối, không cần phải tăng ca trực ban, chỉ cần đi làm tan làm đúng giờ là được, chỉ đợi thủ tục được bàn giao nữa là kết thúc.

Theo như thế thì cuộc sống của bác sĩ Lưu đáng lẽ ra phải là vô cùng nhẹ nhàng, thư thái mới đúng, nhưng mà kỳ lạ là từ sau cuộc phẫu thuật của Hạ Hạ, mỗi ngày cậu đều xị mặt ra đi vào phòng làm việc, cho dù gương mặt đó có đẹp đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ khiến người ta không dám liếc nhìn lần thứ hai.

Mỗi ngày đi làm, cậu đều mang bộ dạng không hề tập trung, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại lên nhìn một cái, rồi hậm hực bỏ xuống, không bao lâu sau lại không tự chủ được mà cầm lên tiếp.

Có thể thấy rõ ràng bộ dáng đó là tâm tư không hề đặt vào công việc, nhưng mà khi đến giờ tan làm thì lại cứ lôi thôi, cứ giống như không nỡ rời khỏi vậy.

Không phải chỉ có Đổng Ngạn mà hai bác sĩ thực tập sinh còn lại trong phòng làm việc cũng có thể nhìn ra, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Nói ra, lý do khiến tâm trạng Lưu Nhất Hàng không tốt rất đơn giản, cậu và Hạ Dương Ba đã kéo dài cuộc chiến tranh lạnh suốt bốn ngày.

Từ sau buổi tối hôm đó, hai người gần như không nói với nhau câu nào.

Mặc dù Lưu Nhất Hàng vẫn đi làm và tan làm đúng giờ, nhưng còn Hạ Dương Ba thì lại đột nhiên bận rộn hẳn lên, đợi đến lúc anh trở về nhà thì Lưu Nhất Hàng đã đánh răng chuẩn bị đi ngủ.

Cậu lạnh lùng liếc Hạ Dương Ba một cái, không nói một câu nào, rẽ vào phòng ngủ.

Vẻ mặt Hạ Dương Ba tối sầm lại, lẹt xẹt đi vào phòng bếp nấu mì, vốn định hỏi Lưu Nhất Hàng bữa tối muốn ăn gì, nhưng liếc mắt qua thì thấy hộp mì gói trong thùng rác và nuốt lời định nói trở vào trong.

Sáng sớm, hai người họ gần như thức dậy cùng lúc, Hạ Dương Ba nhắm mắt giả vờ ngủ, Lưu Nhất Hàng sột soạt mặc quần áo vào, hành động nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, tiện tay còn kéo theo cánh cửa phòng ngủ.

Sau đó anh mới mở mắt ra.

Trong tay Hạ Dương Ba còn cả đống việc, không có thời gian để nghĩ đến vấn đề gì đó giữa hai người họ, một lòng nghĩ là đợi sau khi công việc kết thúc rồi mới từ từ nói chuyện với Lưu Nhất Hàng.

Nhưng còn Lưu Nhất Hàng lại rất rảnh rỗi, cái cậu có chính là thời gian để nghĩ đến những chuyện được mất đó.

Rốt cuộc là Hạ Dương Ba và Tử Văn đã có chuyện gì? Có phải là bọn họ bàn chuyện công việc xong rồi thì sẽ tiện thể bàn đến chuyện riêng tư luôn không? Lúc trước Hạ Dương Ba vốn dĩ cũng là người ở thế mạnh đó, sau khi thành đôi với cậu thì mới miễng cưỡng chịu thiệt, có khi nào lại bị dáng vẻ mỏng manh yếu đuối đó của Tử Văn hấp dẫn rồi không, rồi nhất thời không kìm được bản thân?

Càng suy nghĩ càng ngột ngạt đến hoảng sợ, cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đổng Ngạn đang nhìn mình như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.

Cậu đột nhiên nhớ ra lúc trước có đồng ý là sẽ mời Đổng Ngạn ăn cơm, đúng lúc tâm trạng không tốt, hẹn thêm người cùng nhau náo nhiệt một chút cũng tốt, vì thế cậu cười nói với Đổng Ngạn: “Tối nay cùng nhau đi ăn cơm đi?”

Đổng Ngạn ngơ ngác một lúc, nhún nhún vai: “Tôi ok.”

Lưu Nhất Hàng gật đầu, lại quay người nhìn sang hỏi hai người còn lại: “Tối nay có bận gì không? Tôi mời!”

Mọi người đều là những người đàn ông độc thân, vừa hay hôm nay lại không phải trực ban, vì thế chọn ngày không bằng gặp ngày, sau khi tan làm, mấy bác sĩ thực tập sinh trẻ tuổi đã hô hét cùng nhau đi ăn cơm.

Bởi vì tính chất công việc, bình thường mọi người đã quen sống trong cuộc sống khắc chế rồi, lúc Lưu Nhất Hàng đưa ra đề nghị muốn uống rượu cũng không có ai phản đối.

Tửu lượng của Lưu Nhất Hàng cũng không tính là tệ, nhưng lại không ngăn được bản thân cậu tự muốn chuốc say chính mình, mấy người bọn họ bị điệu bộ không say không về đó của Lưu Nhất Hàng doạ cho một trận, hai người đồng nghiệp kia chỉ mới uống qua ba lượt thì đã không chịu được nữa, tuỳ tiện đưa ra một cái cớ rồi đi trước, chỉ còn lại Đổng Ngạn không có uống bao nhiêu rượu nên rất tỉnh táo và Lưu Nhất Hàng với ánh mắt lờ đờ mệt mỏi.

Lưu Nhất Hàng còn ầm ĩ đòi uống tiếp, Đổng Ngạn đè cổ tay cậu xuống, hạ thấp giọng nói, hỏi bên tai cậu: “Cậu cũng vậy đúng không?”

Lưu Nhất Hàng không hiểu nên ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đôi mắt lớn chớp sáng chớp sáng: “Là, là cái…cái gì…”

“Cậu cũng là… gay đúng không?” Đổng Ngạn không hề né tránh, trực tiếp hỏi.

“Hả?” Lưu Nhất Hàng ngỡ ngàng nhìn anh ta, không biết nên trả lời câu hỏi này của anh ta thế nào.

Đổng Ngạn không cho cậu có cơ hội suy nghĩ, hùng hổ doạ người hỏi tiếp: “Người bạn đó của cậu… người mà đưa cơm đến cho cậu đó, hai người…là kiểu quan hệ đó.”

Anh ta không phải hỏi Lưu Nhất Hàng “Hai người có phải là kiểu quan hệ đó không”, mà là trực tiếp khẳng định rất chắc chắn: “Hai người là kiểu quan hệ đó.”

Lưu Nhất Hàng cũng chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự, mở miệng ra một cách ngu ngốc, vô ý thức gật gật đầu: “À” một tiếng, coi như là câu trả lời.

Đổng Ngạn cắn chặt quai hàm, mặt mày nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Lưu Nhất Hàng.

Anh ta cũng rất đẹp trai, lông mày thanh tú nhưng không mất đi vẻ nam tính, luôn cho Lưu Nhất Hàng cảm giác thoải mái như gió mùa xuân. Nhưng mà bây giờ, anh ta đang đứng sát bên cạnh, dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Lưu Nhất Hàng lập tức có chút sợ hãi.

Chẳng lẽ Đổng Ngạn chê mình ghê tởm?

Vậy cũng không cần phải thế này chứ? Bản thân mình đâu phải là đồng tính thật đâu, chỉ là thích anh Hạ thôi mà, đã lâu như vậy rồi cũng không ra tay với anh ta, cũng sắp phải chuyển viện rồi, anh ta cần gì phải lựa lúc này đến ghê tởm mình?

Dù gì cũng đã uống một ít rượu, hơi rượu tràn lên khiến đầu óc Lưu Nhất Hàng cũng không còn minh mẫn nữa, bản thân vẫn đang suy nghĩ về việc đó thì lại nghe thấy Đổng Ngạn lên tiếng nói: “Tôi cũng giống như cậu.”

“Hả?” Lưu Nhất Hàng hoàn toàn mơ hồ.

Cũng giống tôi?

Giống chỗ nào?

Sao lại giống nhau rồi?

Trong đầu Lưu Nhất Hàng còn đang mơ hồ trong câu nói đó của anh ta thì Đổng Ngạn đã lấy ly rượu trong tay Lưu Nhất Hàng, một ngụm uống hết vào miệng, giọt rượu lạnh lẽo từ môi thuận theo cổ chảy xuống ướt đẫm cổ áo sơ mi trắng tinh của anh ta.

“Lúc trước tôi vẫn luôn không dám nói, bởi vì…nói thế nào nhỉ, nhìn cậu có vẻ, rất thẳng.”

Con mẹ nó chứ, ông đây vốn dĩ là thẳng mà.

Lời nói này nói ra cũng không hề kiêu ngạo gì, Lưu Nhất Hàng ợ hơi rượu một cái, rồi lại nén trở vào.

“Sau này, người bạn kia của cậu đến… tôi liền phát hiện hai người không phải bình thường… tôi là nói quan hệ của hai người…” Đổng Ngạn nghiêng đầu, cười như không cười nhìn vào Lưu Nhất Hàng: “Gần đây hai người, cãi nhau rồi đúng không?”

“Đcm các người mới cãi nhau!” Lưu Nhất Hàng không nhịn được nên buột miệng mắng chửi.

Đổng Ngạn chưa từng thấy dáng vẻ Lưu Nhất Hàng lưu manh thế này, quả thực là bị doạ cho một trận, anh ta bật cười: “Mấy ngày này tâm trạng cậu không tốt.”

Lưu Nhất Hàng liếc anh ta một cái, lướt qua anh ta, đưa tay ra cầm bình rượu lên: “Tâm trạng tôi không tốt thì có liên quan đéo gì đến cậu!”

“Tôi thích cậu.” Đổng Ngạn đè tay cậu xuống, nhìn chằm chằm vào mắt cậu.

Lưu Nhất Hàng bị dọa đến ngây người, nhìn chằm chằm anh ta không biết làm thế nào, sau khi xác định không phải anh ta đang đùa giỡn, mới suy xét kỹ càng rồi hỏi ra một câu hỏi ngu ngốc nhất cuộc đời cậu: “Cậu thích đàn ông?”

Đổng Ngạn không nói phải, cũng không nói không phải, nhưng đáp án không phải đã rõ ràng quá rồi hay sao?

Lưu Nhất Hàng chớp chớp mắt, vung tay Đổng Ngạn ra, lại uống vào một ngụm lớn rượu, lập tức bị sặc nên ho rất dữ dội, mặt đỏ bừng lên, màn nước long lanh phủ đầy cả hai mắt.

“Anh em…” Lưu Nhất Hàng ho xong rồi cũng bình tĩnh lại, ra vẻ ông cụ non vỗ vỗ vai Đổng Ngạn: “Cậu không hiểu…”

Đổng Ngạn lập tức vểnh môi lên nhìn chằm cậu: “Tôi không được sao?”

Lưu Nhất Hàng chưa từng nhìn thấy ánh mắt tha thiết như vậy, thành kính như vậy, thậm chí cậu còn không biết phần tình cảm mà Đổng Ngạn dành cho mình là từ đâu mà có, vì điều gì mà nảy sinh.

Trên thực tế, đến hôm nay cậu đối với vấn đề tình cảm giữa đàn ông với đàn ông này cũng chỉ hiểu biết lơ mơ. Còn về cậu đối với Hạ Dương Ba, cậu chỉ cần xác định phần tình cảm này là được rồi, không liên quan gì đến những người khác.

Cậu nhìn Đổng Ngạn, người đàn ông trước mặt này tuổi tác cũng ngang ngửa cậu, gương mặt sáng sủa tuấn tú, ánh mắt kiên định, lưng dài thẳng tắp, nhìn thế nào cũng tài năng ưu tú hơn người bình thường. Người này làm ngành nghề và công việc giống như như cậu, có chí giống nhau, bọn họ lẽ ra sẽ trở thành bạn bè rất tốt của nhau, là anh em cùng chung sở thích, nếu như…nếu như lúc nãy Đổng Ngạn không nói ra mấy lời đó.

Đột nhiên, trước mắt Lưu Nhất Hàng xuất hiện ra bóng dáng của Hạ Dương Ba, xung quanh anh được bao phủ một vòng tròn sáng chói. Vốn dĩ anh cũng đang đơ mặt ra, nhưng giống như anh cũng nhìn thấy Lưu Nhất Hàng, môi mỉm cười nhẹ.

Lông mày của anh không rậm rạp như của Lưu Nhất Hàng, đuôi mày cũng không có sắc bén như vậy, đôi mắt của anh cũng không xa xăm như Lưu Nhất Hàng, đem ra so sánh thì có nhỏ và dài hơn một chút, mỉm cười nhẹ nhàng, lông mi khép xuống hiện rõ độ cong mềm mại, cả người anh đều bao phủ hơi thở dịu dàng và thâm tình.

“Đổng Ngạn.” Bỗng nhiên, Lưu Nhất Hàng phá vỡ sự yên lặng, ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Không phải là cậu không được, mà là ngoài anh ấy ra… ai cũng không được.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường

Lưu Nhất Hàng: Tôi là trai thẳng!

Đổng Ngạn: Ò.

Lưu Nhất Hàng: Em thật sự là trai thẳng.

Hạ Dương Ba: Ò?

Lưu Nhất Hàng: Em thật sự thật sự là trai thẳng!

Hạ Dương Ba: Biết rồi, người tiếp theo.

Lưu Nhất Hàng: Ay! Đừng đừng đừng…

Bình Luận (0)
Comment