Vụ án của Tử Văn nhanh chóng đã được giải quyết .
Cậu ta cuối cùng cũng nhớ đến, trước đây khi nói chuyện phiếm với một đàn chị trên Wechat, từng vô tình nhắc đến thời điểm tác phẩm của mình được xuất bản, mà trùng hợp ở chỗ vị đàn chị kia vốn dĩ chính là nhân viên tạp chí Lăng Kính, không lâu sau khi Tử Văn nói qua việc đó với cô ta, cô ta đã bị điều đến bộ phận biên tập làm người điều phối chuyên mục.
Tuy rằng không lâu sau cô ta đã rời khỏi cư**g vị vì nghỉ thai sản, Hạ Dương Ba lại bắt lấy điểm này tiến hành trao đổi nhiều lần với tạp chí. Tác phẩm của Tử Văn vẫn chưa đến mức luôn duy trì sự quan tâm ổn định, cũng chỉ có thể xem là “nhận được sự quan tâm” mà thôi, nếu hấp tấp kiện tụng, cho dù thắng kiện tại tòa, cũng không chắc rằng sẽ đem lại nhiều lợi ích cho tạp chí, nếu là vì bảo vệ bản quyền, Hạ Dương Ba đề nghị tốt hơn hết vẫn là nên chú ý đến những tác giả đạo văn.
Sau khi sự việc được giải quyết, Tử Văn rất cảm kích Hạ Dương Ba, mời Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng cùng ăn một bữa cơm thể hiện sự cảm ơn, đồng thời cũng muốn làm sáng tỏ mối quan hệ giữa mình và Hạ Dương Ba.
Tuy rằng Lưu Nhất Hàng không còn bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, mất ăn mất ngủ như trước đây lúc ở bệnh viện nhi đồng nữa, nhưng cũng không thể xem là thoải mái nhẹ nhõm, Hạ Dương Ba không muốn cậu ấy tốn sức vào việc phát triển các mối quan hệ xã giao bên ngoài khác, càng cảm thấy việc của mình và Tử Văn, nếu nói quá nhiều lại càng giống như giấu đầu hở đuôi.
Thời gian gần đây chính anh cũng vì xử lý các vụ án mà bận đến sứt đầu mẻ trán, bèn lịch sự từ chối lời mời của Tử Văn, chỉ nói rằng sau này có cơ hội sẽ lại tụ họp
Tử Văn cũng là một người thức thời, sau khi nhận được câu trả lời, cậu ta cũng không miễn cưỡng thêm nữa.
Việc này đến đây xem như cũng đã kết thúc.
Lưu Nhất Hàng thực tập ở khoa Tai Mũi Họng thoải mái hơn nhiều so với lúc ở bệnh viện nhi đồng, tình hình cơ bản là sáng chín giờ đến chiều năm giờ tan ca, mỗi tuần tăng ca một lần.
Cậu cũng không hỏi nhiều về vụ án của Tử Văn, hoặc cũng có thể là bởi vì, cậu trước nay đều không can thiệp quá nhiều vào công việc của Hạ Dương Ba.
Vụ án hành chính về việc giải tỏa di dời đã sắp mở phiên tòa tố tụng, Hạ Dương Ba lại bắt đầu bước vào trạng thái làm việc điên cuồng. Vì thế Lưu Nhất Hàng tan làm sẽ đi mua thức ăn, về nhà nấu cơm, tuy rằng thông thường Hạ Dương Ba sẽ về nhà lúc thức ăn được nấu xong đã trở nên nguội lạnh cả, có điều Lưu Nhất Hàng cũng không oán giận, chịu đói chờ đợi, đợi đến khi anh về, lại hâm nóng thức ăn thêm lần nữa.
Tay nghề của Lưu Nhất Hàng đương nhiên là kém hơn Hạ Dương Ba rất nhiều, nhưng mà luyện tập vài lần, thức ăn nấu ra miễn cưỡng cũng xem như có thể nuốt được
Quan trọng vẫn là với tình cảm mà Hạ Dương Ba dành cho cậu, Lưu Nhất Hàng làm gì anh cũng cảm thấy rất ngon, bữa tối mỗi ngày cứ như được ăn tiệc, món nào cũng ngon.
Cơm nước xong xuôi, Lưu Nhất Hàng sẽ ngoan ngoãn đi rửa chén bát cho thật sạch, sau đó ôm máy tính ở lì trong thư phòng, vừa nghiên cứu tài liệu, luận văn, vừa bầu bạn cùng với Hạ Dương Ba.
Bên trong thư phòng vẫn là chiếc bàn đó, một người dùng thì vừa đủ nhưng hai người cùng sử dụng có hơi bất tiện.
Lưu Nhất Hàng kéo một chiếc ghế dựa sang ngồi đối diện với Hạ Dương Ba, trên bàn để đầy tài liệu mà Hạ Dương Ba đang xem hoặc chuẩn bị dùng đến, Lưu Nhất Hàng chỉ chiếm một chỗ nhỏ để đặt máy tính, trông rất đáng thương ngồi ở phía đối diện với Hạ Dương Ba, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên tham lam nhìn Hạ Dương Ba một cái.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của anh ngay trước mặt, Lưu Nhất Hàng cảm thấy xấu hổ, trong lòng thầm mắng một tiếng, mặt đỏ lên cúi đầu chẳng nói tiếng nào.
Trời đã về khuya, ngoài cửa sổ mọi thứ đều yên tĩnh, mà ở nơi này của bọn họ lại có ngọn đèn đang chiếu rọi, chiếu thẳng vào lòng của cả hai người.
“Đi ngủ đi.” Hạ Dương Ba nhìn sang Lưu Nhất Hàng.
Lưu Nhất Hàng cũng nhìn anh: “Tôi không buồn ngủ.”
Hạ Dương Ba trừng mắt nhìn cậu: “Nhưng tôi buồn ngủ rồi.”
Lưu Nhất Hàng đã cố ý xin nghỉ phép để xem anh lên tòa vào buổi sáng hôm diễn ra phiên tòa xét xử của Hạ Dương Ba.
Những năm gần đây, số vụ án Hạ Dương Ba thụ lý đưa ra tòa nhiều đến nỗi chẳng thể tính chính xác được, chỉ là lần này, Lưu Nhất Hàng cảm thấy anh không giống bình thường.
Mấy ngày trước khi mở phiên tòa, tâm trạng của Hạ Dương Ba đột nhiên có chút không ổn định, lúc thì im lặng ngẩn người, lúc thì lo lắng trong lòng, giống như muốn tìm một thứ gì đó, nhưng lại không phải thật sự tìm ra điều gì.
Cậu không rõ vụ án lần này có gì khác với những vụ án trước đây, chỉ là từng nghe Hạ Dương Ba ngẫu nhiên nhắc đến, là có quan hệ với chính phủ
Thời gian mở phiên tòa ngày càng đến gần, tâm trạng của Hạ Dương Ba lại càng không ổn định, có đôi khi thậm chí còn cố tình gây sự với Lưu Nhất Hàng. Lưu Nhất Hàng biết áp lực của anh rất lớn, cũng không chấp nhặt với anh làm gì, còn dùng những lời lẽ tốt đẹp để dỗ dành anh .
Cậu không dám hỏi có phải Hạ Dương Ba vì vụ án này mà cảm thấy phiền lòng, điều duy nhất cậu có thể làm là yên lặng bầu bạn bên cạnh anh.
Kiểu bầu bạn này lại không được thể hiện quá mức rõ ràng, nếu không sẽ khiến trong lòng Hạ Dương Ba nảy sinh cảm giác thất bại.
Vì thế buổi sáng ngày mở phiên tòa, Lưu Nhất Hàng vẫn chào tạm biệt Hạ Dương Ba như thường ngày, sau đó đến bệnh viện, xin nghỉ phép xong liền nhanh chóng gọi xe đến tòa án.
Lưu Nhất Hàng nộp chứng minh thư, vào trong phiên tòa ngồi xuống, lo lắng đợi một lúc, Hạ Dương Ba cũng đi đến.
Lưu Nhất Hàng không phải chưa từng thấy anh mặc vest đi giày da, nhưng Hạ Dương Ba như lúc này, Lưu Nhất Hàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Anh ngẩng đầu ưỡn ng*c, mang theo chiếc túi xách màu đen một cách uy nghiêm, sải bước vào phòng xử án, trợ lý cũng theo sát anh từng bước, anh thản nhiên đi đến hàng ghế nguyên cáo ngồi xuống, vô cùng bình tĩnh thoải mái.
Cứ như người mà mấy ngày trước vẫn luôn lo lắng bất an không phải là Hạ Dương Ba trước mắt vậy.
Anh thành thạo ngồi xuống chỗ của mình, lần lượt lấy từng tập tài liệu trong túi xách ra, dựa theo nhịp điệu của mình mà đặt ngay ngắn trên bàn.
Mỗi tập tài liệu không mỏng, nhưng trên mỗi trang đều viết đầy những dòng ghi chú, Lưu Nhất Hàng ngồi ở hàng ghế dự thính không cần xem cũng biết, đó là thành quả của nhiều đêm Hạ Dương Ba không ngủ, mắt thâm quầng cả lại, anh nghiêm túc viết rõ rồi lại cẩn thận dán lên, vẻ mặt của anh lúc ấy vô cùng thành kính, dường như rất sợ làm sai dù chỉ một chút.
Vẻ mặt lúc này của anh cũng chuyên chú như vậy, nghiêm túc như vậy, dường như còn hơn cả so với trước đây… Chắc chắn là như vậy.
Lưu Nhất Hàng bỗng nhiên phát hiện trước đây mình thật sự đã biết quá ít về người đàn ông này.
Hạ Dương Ba là một người đàn ông như thế này, trên mặt anh luôn nở một nụ cười khiến người ta không thể nhìn thấu được, như một con cáo thông minh nhưng cũng đầy mưu mô đi giữa đám người nhưng lại chẳng ai bắt được cái đuôi của anh ấy.
Nhưng hóa ra anh là một con sư tử đang nhắm mắt, giả vờ thờ ơ lắng nghe động tĩnh xung quanh mình, ngấm ngầm tích lũy sức mạnh, một khi phát động tấn công đối thủ sẽ không còn chỗ trống, chỉ có thể tuyệt vọng ngửa đầu, nghênh đón số phận bị rút gân lóc xương.
Cũng giống như Lưu Nhất Hàng vậy, tự cho rằng mình là một con sói mạnh mẽ, không nghĩ đến mình đã sớm chui đầu vào tấm lưới mà Hạ Dương Ba dùng thói quen và sự dịu dàng để bày ra thiên la địa võng
Dưới sự đánh giá của Hạ Dương Ba không ai có thể toàn thân trở ra.
Ý thức được điểm này, Lưu Nhất Hàng không nhịn được cười, ánh mắt vô thức nhìn sang người Hạ Dương Ba.
Anh đang cúi đầu nhẹ nhàng nói chuyện với người trợ lý bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ quay đầu bàn luận điều gì đó với thân chủ. Anh quá tập trung vào thế giới của bản thân, không chịu lãng phí dù chỉ một giây để nhìn ngắm thế giới xung quanh, vậy nên anh không phát hiện Lưu Nhất Hàng đang ở cách đó không xa đang chăm chú theo dõi anh không chớp mắt.
Cứ như nhìn anh thêm dù chỉ một giây sẽ lại càng say mê chìm đắm.
Phiên tòa nhanh chóng bắt đầu.
Lưu Nhất Hàng không biết nhiều về luật pháp, chỉ là trước đây thỉnh thoảng nghe Hạ Dương Ba gọi điện thoại nhắc đến”vi phạm hợp đồng” , “bồi thường thiệt hại” , “trách nhiệm cung cấp chứng cứ chứng minh bên phía đối phương”, nhưng giờ đây, những từ như”quyền lợi cơ bản của công dân”, “cưỡng chế thực thi” , “lạm dụng chức quyền”… từ miệng anh lại cứ như đưa cậu đến một thế giới mới.
Nghe thế nào cũng không hiểu nổi, Lưu Nhất Hàng dứt khoát vứt luôn não ra sau đầu, tập trung ủng hộ và thưởng thức dáng vẻ Hạ Dương Ba chậm rãi nói chuyện trước tòa.
Hạ Dương Ba thật là quá đẹp trai.
Kích động tranh cãi cũng đẹp trai mà im lặng cúi đầu suy nghĩ cũng đẹp trai nốt…
Mãi đến lúc giao chứng cứ và thẩm vấn trước tòa, Hạ Dương Ba mới nháy mắt ra hiệu với trợ lý, trợ lý lấy ra một xấp tài liệu đã được sắp xếp ngay ngắn.
Luật sư hai bên bắt đầu tiến hành thay phiên chất vấn và kiểm tra tính xác thực của chứng cứ mà nguyên đơn đưa ra. Hạ Dương Ba lần lượt trả lời từng câu từng câu rất hợp lý rõ ràng, đến cả người không phải thuộc ngành này như Lưu Nhất Hàng cũng không khỏi tán thưởng anh từ tận đáy lòng.
Nhưng đến lượt luật sư bên bị bắt đầu, tình hình nhất thời trở nên không kiểm soát được
Luật sư bên kia hung hăng, mỗi câu hỏi đều chỉ thẳng vào các điểm quan trọng, làm nguyên cáo hoảng sợ đến nỗi nói cũng không rõ lời. Tâm tư Lưu Nhất Hàng vừa mới buông lỏng lại bắt đầu căng thẳng lên.
Thậm chí luật sư bên bị bỗng nhiên chỉ ra một chứng cứ trong số đó là phi logic, nghi ngờ là chứng cứ ngụy tạo.
Lưu Nhất Hàng bị sốc, tức giận đến mức suýt chút nữa để nhảy lên khỏi chỗ ngồi.
Cậu lo lắng nhìn Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba nghe vậy nhướng mày, rõ ràng là không nghĩ đến đối phương sẽ ra chiêu này, nhưng ngay sau đó anh đã kịp điều chỉnh tâm trạng, ung dung nhìn về phía đối thủ, chờ đợi động thái tiếp theo của bọn họ.
Về tính xác thực của chứng cứ đó, ngay từ đầu Hạ Dương Ba cũng cảm thấy có hơi nghi ngờ, nhưng vị thân chủ họ Trần của anh liên tục đảm bảo bằng chứng này là thật, cuối cùng anh vẫn quyết định dùng nó.
Thêm bằng chứng là thêm phần thắng, cơ gì lại không dùng?
Nhưng điều Hạ Dương Ba không thể ngờ đến đó là dưới sự chất vấn mạnh mẽ của luật sư bên bị, thân chủ của anh lại trở nên ấp úng, bỗng nhiên lật lọng, chỉ tay vào anh lớn tiếng nói: “Là anh ta! Là luật sư Hạ bảo tôi nói như vậy!”