“Đây là cái gì?” Phương Lam nhặt chiếc răng nanh màu trắng lên và nhìn thật kĩ.
Chiêm Đài cầm lấy chiếc răng từ trên tay cô, chỉ liếc mắt một cái rồi đáp: “Răng chó, là của yêu quái chó săn để lại.”
“À, là yêu quái chó săn thân dài hơn 2 mét, thường hay bí mật đi lại vào ban đêm.”
“Dân trong nghề gọi nó là Khuyển Dạ Xoa.”
“Khuyển Dạ Xoa?”
Phương Lam thoáng ngơ ngác, rồi dời tầm mắt khỏi chiếc răng nanh và ngẩng đầu nhìn Chiêm Đài với vẻ nghi hoặc.
Tuy nhiên, cô phát hiện vẻ mặt cậu đang cất giấu sự đùa giỡn, rành rành là cậu thuận mồm bịa chuyện để trêu cô.
“Có lúc, tôi thật sự không hiểu nổi cô.” Chiêm Đài nói với giọng nhẹ nhàng xen lẫn sự dịu dàng không dễ nhận ra, “‘Bùn bôn đan’ cũng được, Khuyển Dạ Xoa cũng được.
Chỉ cần là dân trong nghề nghe thấy những cái tên này thì sẽ hiểu ra ngay.”
“Nói cô không hiểu, đúng là cô không hiểu thật.
Nhưng bảo cô không hiểu, thì thỉnh thoảng cô lại có thể nói ra vài từ trong nghề.”
“Phương Lam, nói cho tôi biết rốt cuộc tại sao cô không hiểu, nhưng lại giả vờ hiểu? Hả? Một cô gái đúng độ tuổi làm vài chuyện xấu, vì sao lại cứ phải giả làm dân trong nghề?”
“Bà Đạo Đồng đột nhiên nổi giận với tôi và cô, tống cổ chúng ta ra khỏi phòng.
Suy cho cùng là bà ấy buồn vui thất thường hay đã biết cô đang nói dối?”
“Tôi tự nhận là chính nhân quân tử, chưa bao giờ làm điều ác.
Nếu cô gặp chuyện khó khăn cứ nói thẳng, cần gì phải luôn hết sức đề phòng tôi như vậy?”
Cuối cùng, cậu đã không nhịn được và hỏi ra những điều kìm nén trong lòng.
Phương Lam quay đầu đi chỗ khác, nhấn nhá từng từ: “Tôi tin cậu là người tốt, không làm hại ai.
Song đôi khi, tôi không giết người ta, người ta lại vì tôi mà chết.
Tôi với cậu chỉ là bèo nước gặp nhau, mới quen biết sơ nên không thích hợp để nói những lời thân thiết, cứ làm đồng nghiệp cùng điều tra vụ án thì tốt hơn.”
Những lời này của cô không hề có vấn đề.
Tuy nhiên, nó lại giống như mũi kiếm đâm thẳng vào tim Chiêm Đài.
Cậu tái mặt mất một lúc, sau đó mới chậm rãi nói.
“Tôi bảo đây là răng của Khuyển Dạ Xoa, tất nhiên là trêu cô thôi, từ trước đến giờ không có yêu quái chó săn gì đâu.”
“Có điều, cái răng nanh này đúng là răng chó.”
Chiêm Đài cầm cái răng lên, đặt nhẹ vào giữa đống đá đen.
“Răng chó chủ yếu dùng để trừ tà.
Tương truyền rằng, Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần có căn tiên, eo thon, hình dạng giống con cú đen, cứ đêm đến là nó đi lại giữa nhân gian như tia chớp.
Yêu ma nhìn thấy nó từ xa đã vội tháo lui.
Chính vì thế, ngày xưa, răng chó đen thường được dùng làm đồ trang sức, có thể xua đuổi tà ma.”
Phương Lam gật đầu, cô biết chuyện răng chó có thể trừ tà, nhưng chưa từng nhìn thấy tận mắt.
Hai đầu của chiếc răng mỏng như cánh ve, phần giữa nhô lên, toàn thân trắng tinh, óng ánh như bạch ngọc dưới ánh mặt trời.
Đẹp vô cùng!
Còn bãi đá đen lại giống như mảnh trăng khuyết màu đen, khảm trên bãi đá nông màu trắng.
“Răng chó đen được đeo trên người để trừ tà, vậy đặt nó ở bờ sông để làm gì?” Phương Lam hỏi.
Chiêm Đài nhìn mặt sông Gia Lăng lấp lánh.
Hiện đang là mùa lũ, nước sông dâng cao, sóng ngầm mãnh liệt.
Sông Gia Lăng trước kia rộng và yên ả, nhưng bây giờ rõ ràng là không thể đoán trước được.
Ánh mắt cậu dần trở nên sâu thẳm, đôi lông mày chỉ khẽ cau lại rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
“Để răng chó đen trên bãi sông là để trấn yêu quái sông.”
***
Sông lớn cuộn sóng, hai bên bờ tựa vào núi.
Hai bên núi có đám trai gái trẻ tuổi hát đối cách con sông.
Tiếng hát ngân dài, cất giấu tình cảm vô hạn, là văn hóa dân ca đặc trưng của Ba Thục (Tứ Xuyên)
“Em gái Sơn Thành ơ, bím tóc dài chấm sông, gọi một tiếng ‘anh của em ơi’, cẩn thận sau lưng kẻo bị vụt vụt.”
Chiêm Đài và Phương Lam đang ngồi trong một quán trà đông khách trên đường Nam Viên.
Tên quán vô cùng ngang ngược và rất không phù hợp với mặt tiền xập xệ, chật chội của nó.
Khi hai người đến quán đã là chập tối, Phương Lam ngẩng đầu nhìn bảng hiệu nhấp nháy trước cửa quán, nhíu mày đọc tên quán: “Quán trà Hựu Long?”
Chiêm Đài bật cười: “Quán trà Hựu Long (又龙) gì chứ? Là quán trà Ngự Long (驭龙).
Đèn trên bảng hiệu bị hỏng, chủ quán mãi vẫn chưa đi sửa.”
*Hựu Long tiếng Trung là 又龙, Ngự Long tiếng Trung là 驭龙.
Do đèn bảng hiệu bị hỏng ở chữ 马, nên chữ 驭(Ngự) chỉ còn lại chữ 又 (Hựu)
Gọi đây là quán trà, nhưng thật ra lại là một quán mạt chược.
Chiêm Đài và Phương Lam đi lên tầng hai theo lối cầu thang hẹp và tồi tàn.
Trong không gian nhỏ của tầng hai là mười mấy bàn mạt chược, gần như đã chật kín người.
Sự ồn ào, hỗn loạn xen lẫn tiếng lạch cạch của mạt chược cùng với những tiếng nói tức giận hoặc phấn khích.
Trong phòng bật điều hòa, cửa sổ đóng chặt, khói thuốc lá nghi ngút, hiển nhiên là có rất nhiều người đang hút thuốc lá.
Chiêm Đài áy náy, quay sang nói với Phương Lam: “Chỗ này lúc nào cũng lộn xộn, toàn đám các ông già ấy mà.
Cô bỏ quá cho nhé!”
Phương Lam thản nhiên lắc đầu, rồi đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt.
Quả nhiên có rất nhiều người đàn ông lớn tuổi đang ngồi quanh bàn mạt chược, trên bàn có đặt chiếc ấm trà đã cũ.
Hầu hết mọi người đều ăn mặc xuề xòa, nhưng cũng có vài người ăn mặc rất quái dị với áo bào đạo sĩ màu vàng hoặc màu đen, còn búi tóc bằng chụp tóc.
Chiêm Đài đi đến gần bàn mạt chược kê sát tường nhất một cách rất quen thuộc.
Một người đàn ông to béo, mặt trắng ngồi thẳng dưới quạt gió của máy điều hòa.
Hắn mặc cái áo may ô rộng màu trắng và quần đùi dáng thụng.
Tuy ngồi ngay gần quạt gió của điều hòa, nhưng đầu hắn vẫn đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ gay.
Hắn đang chơi mạt chược rất hăng say, còn phấn chấn tuôn một tràng tiếng địa phương: “Ông đây quật cậu bằng một đôi, không tin cứ thử xem.
Thằng nào hay phải xùy tiền, nói ra thì mới biết.”
Hắn chơi rất hào hứng, hoàn toàn không chú ý đến Chiêm Đài và Phương Lam.
Chiêm Đài lặng lẽ đi đến bên cạnh người nọ, rồi thình lình nhào vào hắn, nắm lấy hai cái tai ‘phá của’* của hắn: “Giỏi cho đồ bánh bao mặt trắng nhà anh, trốn tôi trong quán trà chơi mạt chược cơ đấy.”
*Nguyên văn là “Chiêu phong nhĩ”, hay còn gọi là tai quạt, là tướng tai mỏng, vểnh về phía trước.
Theo tướng số, người có tướng tai này hay đam mê, giỏi phá của.
“Anh đã cầm tiền của tôi, thế khi nào sẽ thực hiện những gì đã nhận lời với tôi đây?”
Người đàn ông mặt trắng bị đau, lập tức kêu oai oái.
Vừa nghiêng đầu nhìn thấy là Chiêm Đài, hắn liền chột dạ, thở phì phò, khuôn mặt đỏ gay nở nụ cười đầy nịnh nọt: “Anh Chiêm ơi, bố Chiêm ơi, ông Chiêm ơi, cụ Chiêm ơi, nhẹ tay thôi, tai tôi sắp đứt rồi đây này.”
Chiêm Đài khịt mũi, lại véo mạnh cái nữa rồi mới buông tay ra, sau đó nói với Phương Lam: “Đây là lão Bạch, nổi tiếng là người biết tuốt ở Vân Thành.”
“Mặc dù vừa lười vừa tham, nhưng có nhiều quan hệ.
Thỉnh thoảng tôi muốn nhận vài vụ án, toàn nhờ hắn thay tôi liên hệ.
Phải cái, mồm miệng lèo lèo không đáng tin cậy.
Trời nóng lên là lười biếng, chuyên tìm chỗ mát mẻ để nằm.
Hắn đã cầm tiền của tôi mà có làm việc đâu.”
Phương Lam nhoẻn miệng cười, gật đầu với lão Bạch.
Bấy giờ, lão Bạch mới để ý đến cô gái sau lưng Chiêm Đài.
Hắn hờ hững liếc một cái, vừa nhìn thấy mặt Phương Lam tức thì trợn to mắt, há hốc mồm.
“Mẹ kiếp, em gái à, em xinh quá!”.