*Cầu Y Phần là cây cầu treo bảy vòm kép đối xứng đầu tiên ở thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
Yêu tinh cá cố tỏ vẻ, mạnh miệng dọa dẫm, song cơ thể lại thành thật hơn rất nhiều, cả người lão co rúm, khẽ run lên, rõ ràng là đã sợ đến mức không đứng thẳng lên được.
Người tinh mắt đều nhận ra lão đang gắng gượng chống đỡ, nhưng lão lại cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình quá “đỉnh”, vẫn cố ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực, cất giọng run run mà chất vấn: “Sao… còn chưa chạy hả? Nếu nếu nếu… còn không chạy là tôi tôi tôi tôi...!không khách khí đâu đấy.”
Phương Lam bật cười thả ga.
Thấy vậy, hai mắt Chiêm Đài sáng lên, bàn tay vừa mới duỗi ra liền thu lại sau lưng, để mặc cho yêu tinh cá tiếp tục làm trò, chọc cô vui.
Tuy nhiên, yêu tinh cá bỗng giật mình bởi tiếng cười của Phương Lam.
Lão quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt vốn đã to như quả chuông đồng càng trợn tròn hơn, thể hiện sinh động cho câu “ngay cả tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài” là như thế nào.
“Cô gái này xinh ghê… Chẳng lẽ là cô em yêu tinh hoa mà cậu Lục dẫn về từ Cam Túc hả?” Lão đảo tròng mắt lia lịa, mừng rỡ đến độ liên tục xoa hai tay vào nhau: “Người như ngọc vậy, tuyệt, tuyệt!”
Ánh mắt lão trong sáng, không mang theo dục vọng, tuy miệng nói ra những lời cợt nhả, nhưng hành động và cử chỉ của lão không khiến Phương Lam có cảm giác bị xúc phạm.
Có điều, Chiêm Đài vẫn sầm mặt, bàn tay để sau lưng nâng lên, đầu ngón tay búng mạnh một cái.
Một quả cầu lửa nho nhỏ lập tức phóng ra, đột ngột bắn thẳng vào người yêu tinh cá.
Lão rú lên thảm thiết, nước mắt rơi lã chã, đau xót đến độ không kìm nén được.
Khi cảm xúc bị kích động, lão liền biến đổi qua lại giữa cơ thể thật và ảo, lúc thì là con cá chép sắp chết giãy đành đạch trên mặt đất, khi thì biến thành ông già môi dày, trán rộng, râu dài, mắt to.
Phương Lam luôn tự xưng là người cứng rắn, nhưng cũng có phần nghi ngờ khi thấy lão khóc lóc thương tâm như vậy.
Cô bèn chọc vào cánh tay Chiêm Đài và hỏi: “Cậu mạnh tay quá thì phải, muốn làm lão ta bị thương thật hả?”
Cậu mỉm cười, liếc cô một cái: “Sao thế? Mủi lòng à?”
Nói đoạn, cậu quay người lại, đanh giọng quát yêu tinh cá: “Nếu ông còn không ngoan ngoãn, thì giang sen* trong tay tôi sẽ không nể nang nữa đâu.”
*Giang sen là tên một loài chim quý thuộc họ Hạc.
Sau đó, cậu ra chiều giơ chiếc lông vũ lên.
Yêu tinh cá có vẻ hết sức kiêng dè thứ này, tức thì thôi khóc và lồm cồm bò dậy, đi đến cạnh Chiêm Đài.
“Cô đừng để vẻ ngoài của lão lừa gạt.
Từ trước đến nay, những yêu quái tu luyện đắc đạo đều thích tránh xa sự xô bồ, chỉ trốn trong núi sâu, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Ngõ Liễu là con phố thương mại, nhiều dương khí lắm tài lộc, làm ăn buôn bán phát đạt, không phải là nơi thích hợp để yêu quái sinh sống và tu luyện.
Nếu ở đây lâu, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Đến lúc đó, yêu không ra yêu, quái không ra quái, chẳng mấy chốc sẽ tan thành tro bụi.” Cậu thản nhiên nói.
“Con yêu quái già này đã buôn bán ở Ngõ Liễu hơn 300 năm, nó không còn là yêu quái bình thường nữa đâu.”
Nghe thấy thế, yêu tinh cá vẫn ngồi trên mặt đất liền cười toét miệng, không giả vờ nữa: “10 năm không gặp, cậu Lục thông minh hơn hồi còn là thằng nhãi thò lò mũi xanh khi xưa rất nhiều.”
“Mặc dù mấy năm nay, lão đây không màng việc đời, nhưng cũng nghe nói kha khá về cậu.”
“Thấy bảo gần đây cậu chết mê chết mệt một cô gái, suýt nữa toi mạng vì cô ta.
Nghe đồn rằng cô ta có lai lịch không phải dạng vừa, là nữ yêu của Âm Sơn Thập Phương.
Nói thật nhé, lão đây thấy lạ ở chỗ, cậu Lục là người kế thừa duy nhất còn sót lại của phái Âm Sơn Thập Phương, vậy nữ yêu xinh đẹp tuyệt trần của Âm Sơn Thập Phương từ đâu mà ra?” Lão cười hê hê, tròng mắt như viên bi đảo tròn, quan sát Phương Lam một lượt từ đầu đến chân.
“Cậu Lục ơi, đây là chị ruột của cậu hay vợ cậu thế?” Lão chỉ vào Phương Lam, chớp chớp mắt và nói với giọng thô bỉ: “Kể cũng phải, nữ yêu quyến rũ như này, cho dù là chị gái thì đã làm sao? Cứ gạt hết cương thường luân lý sang bên, giống như đám yêu quái bọn ta, há chẳng phải sung sướng hơn ư?”
Chiêm Đài giận tím mặt, chiếc lông vũ trên tay trái của cậu xòe ra như một chiếc quạt, đâm thẳng xuống yêu tinh cá một cách không thương tiếc.
Tay phải cậu nhóm lên một đốm lửa màu lam, tiếp đến bắn ra như một viên đạn ngay sau chiếc lông vũ.
Điều mà yêu tinh cá đang chờ đợi chính là giây phút cậu nổi giận thế này, hai mắt lão lóe lên.
Lúc chiếc lông giang sen phi tới, lão không né tránh, nên đã bị đâm trúng.
Một tiếng nổ bụp vang lên như tiếng bóng bay bị vỡ.
Trong không khí tức thì sặc sụa thứ mùi khó chịu đến buồn nôn, giống hệt mùi của nhà vệ sinh công cộng đã lâu không được cọ rửa.
Một mảnh vỡ của quả bóng bay màu trắng khổng lồ rơi xuống đất.
Ngọn lửa màu xanh do Chiêm Đài vừa bắn ra, không hiểu vì sao đã biến thành ngọn lửa đỏ rực, lao về phía cậu.
Chiêm Đài không kịp tránh, thế là bị ngọn lửa kia đánh trúng mặt, mùi tóc cháy khét lẹt xộc vào mũi.
Ngay sau đó, cậu lật người về phía sau, tránh luồng nhiệt bỏng rát, lúc đưa tay lên lau mắt thì chạm phải nước mắt.
May mà cả mặt và mắt đều không việc gì.
Cậu khẽ thở phào một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Lam.
Trong quán nhỏ tù mù đã vắng tanh, chỉ có một ngọn đèn mờ đang đung đưa, không thấy bóng dáng của cô và yêu tinh cá đâu nữa.
Chiêm Đài bình tĩnh lạ thường.
Cậu hít một hơi thật sâu, còn chỉnh lại phần tóc đã bị lửa thiêu.
Trên người cậu toát ra hơi thở vô cùng hung ác, không gì ngăn cản được.
Yêu tinh cá là cá, không phải là thú, lúc này lại đang cuống cuồng, vì vậy, khó mà chạy nhanh trên mặt đất.
Huống hồ, lão còn cõng theo Phương Lam đang ra sức vùng vẫy phản kháng.
Lão vừa chạy chầm chậm vừa thở hồng hộc.
Phương Lam dường như cũng thông cảm với lão, bèn mở miệng khuyên nhủ: “Tôi nói này, tốc độ của ông chậm quá, cứ đà này chưa đến 2 phút sẽ bị Chiêm Đài đuổi kịp ngay.
Chi bằng ông thả tôi xuống, chạy một mình mà giữ lấy mạng đi.”
Lão cột cô lại trên lưng bằng một lớp vảy, trông chẳng khác gì đứa trẻ 5, 6 tuổi đang cõng một cô gái chạy bạt mạng.
May mà trời tối, lại ít du khách qua lại, nếu không bọn họ chạy như này, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Thấy lão nín thinh, Phương Lam bực mình, liền tiện tay lần theo cổ, dọc xuống chỗ sâu nhất trên sống lưng lão, chạm vào một chiếc vảy bóng loáng.
Cô lập tức nắm chặt lấy và nhổ thật mạnh.
Yêu tinh cá kêu đau oai oái, tức thì nghiêng người sang một bên, suýt nữa làm cô ngã.
“Bà cô nữ yêu ơi, lão xin cô giơ cao đánh khẽ, cái vảy này của lão chẳng đáng một xu, cô có nhổ ra cũng vô dụng, cẩn thận kẻo làm bàn tay quý báu của cô bị thương đấy…” Lão khẩn khoản nói.
Phương Lam cười khẩy, bỏ ngoài tai những lời lão nói, càng giật mạnh hơn, thậm chí còn nhổ từng chiếc vảy cá một cách rất thoải mái.
Thấy cầu xin cũng vô ích, yêu tinh cá dứt khoát chẳng buồn van nài nữa.
Lão lẩm bẩm tự động viên mình suốt dọc đường mà nước mắt lưng tròng: “Cố thêm tí nữa, đi qua phố Phủ Tây là gần đến sông Phần rồi.
Đến lúc lên cầu Y Phần, ông đây sẽ cõng cả nữ yêu này nhảy từ trên cầu xuống, cho ả chết đuối luôn.”
Phương Lam chỉ bị trói nửa thân dưới vào lưng yêu tinh cá, còn hai tay vẫn được tự do.
Nghe lão lầu bầu như vậy, cô giơ điện thoại di động lên: “Thế thì ông phải chạy nhanh lên.
Từ nãy đến giờ, ông mới chạy được gần 100 mét thôi, còn cách cầu Y Phần những 2 cây số nữa cơ.”
“Với tốc độ rùa bò này thì có lẽ chạy đến sáng mai mới đến nơi.
Chẳng biết biết lúc đó, trên người ông có còn sót cái vảy nào không?” Cô ngáp dài, rồi lại nhổ một chiếc vảy nữa.
Yêu tinh cá rú lên đầy tuyệt vọng.
Ban đầu, khi lão vừa mới bắt cóc cô, cô còn cảm thấy hoảng hốt, kiếm gỗ đào trong tay gần như sắp cắm vào cái cổ trơn bóng lộ ra ngoài của lão đến nơi.
Có điều, một giây sau, cô lập tức từ bỏ ý định đó.
Con yêu tinh cá này quả thật quá lề mề, nó cõng cô chạy còn chậm hơn cả ốc sên bò.
Cô lấy điện thoại ra, nhưng lại cảm thấy chẳng cần phải gọi nữa, bởi lẽ chỉ cần Chiêm Đài lấy lại tinh thần và đuổi theo là có thể nhìn thấy hai người họ.
Quả nhiên, Chiêm Đài vừa mới lao ra khỏi cửa hàng, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy yêu tinh cá đang ra sức chống đỡ với Phương Lam.
Cậu dừng bước, bả vai cứng đờ liền thả lỏng, hơi thở chết chóc trên người cũng tan biến sạch, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, không biết phải làm thế nào.
Cậu rảo chân vài ba bước đã đuổi kịp yêu tinh cá, rồi nện thẳng huyên Bạch Cốt vào gáy lão, làm cái gáy lõm hẳn một bên.
Yêu tinh cá bị ăn một cú đau như trời giáng, bất thình lình khuỵu gối về phía trước, quỳ phịch xuống đất.
Phương Lam không ngờ Chiêm Đài ra tay tàn nhẫn như thế, chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Cô bị yêu tinh cá cột chặt vào người lão bằng vảy cá, cho nên cũng chúi người về phía trước.
Nhưng Chiêm Đài đã nhanh tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng.
Cậu ôm cô bằng tay trái, tay phải chạm vào tay phải của cô.
Thanh kiếm ngắn bằng gỗ đào vẫn được cô giữ chặt trong lòng bàn tay.
Ngay khi nắm lấy tay phải của cô, cậu liền cầm cả bàn tay cô vung kiếm lên chém.
Sau hai tiếng “chát chát”, lớp vảy của yêu tinh cá đã bị kiếm gỗ đào chặt đứt.
Phương Lam được Chiêm Đài ôm vào trước ngực, còn yêu tinh cá ngã huỵch xuống đất, nằm im không nhúc nhích.
Phương Lam vẫn chưa hoàn hồn, khẽ đưa mắt nhìn cái gáy bị móp một nửa của yêu tinh cá: “Làm thế nào bây giờ, tôi tưởng cậu đến là để moi được vài lời từ miệng nó?”
Chiêm Đài nhẹ nhàng buông cô ra, đi đến xách cổ áo của yêu tinh cá lên, cẩn thận quan sát cái gáy của lão đã bị nện lõm cả vào, rồi nói: “Cô yên tâm, lần này tôi không lấy mạng của nó đâu.”
Cậu nhìn quanh một lượt, may mà hành động của ba người họ đều rất nhanh, không có người đi đường nào để ý.
Bấy giờ, cậu mới thở phào một hơi, cùng Phương Lam quay trở lại cửa hàng: “Cô không cần phải quá lo lắng, cá hồi mắt đỏ đã đắc đạo hơn 300 năm.
10 năm trước, sư phụ và anh trai tôi hợp sức mà còn chẳng thu phục được nó, giờ chỉ có một mình tôi, thì lại càng không giết được nó.”
“Huống hồ, nó tu luyện nhiều năm đã đắc đạo, nếu tôi tùy tiện giết nó, e rằng sẽ tổn hại đến phúc phần và sẽ bị nghiệp quật.” Chiêm Đài nói tỉnh bơ: “Tôi còn muốn cưới vợ sinh con, sống lâu trăm tuổi, thế cho nên sẽ không để bản thân bị tổn thương vì một con yêu quái như nó đâu.”
Giọng điệu của cậu mang theo sự trêu đùa, lời nói có ẩn ý khác đối với Phương Lam.
Tuy nhiên, cô lại nhạy cảm nhận ra một điểm khác: “Cá hồi mắt đỏ à? Con yêu quái này là cá hồi sao?”.