Chiêm Đài luôn biết rằng Phương Lam thông minh hơn người, nhưng vẫn không khỏi bất ngờ khi cô thẳng thừng vạch trần yêu tinh cá có vấn đề như vậy.
Hai đầu lông mày của cậu giật lên một cái, cơ thể phản ứng trước cả ý thức, cậu lập tức giẫm lên chiếc ghế đẩu trước mặt, rồi đá văng chiếc bàn vuông về phía yêu tinh cá, song vẫn chậm một bước.
Yêu tinh cá bị Phương Lam chĩa kiếm gỗ đào vào cổ, mới đầu còn làm ra vẻ hoảng sợ, trợn tròn mắt cá, trông rất vô tội.
Nhưng đôi mắt lão lại liếc nhìn Chiêm Đài, khi thấy hai đầu mày của cậu động đậy, lão lập tức đoán được động tác của cậu.
Thật ra, Chiêm Đài sớm đã biết là yêu tinh cá có vấn đề, nhưng không ngờ lão lại bị Phương Lam vạch trần vào lúc này.
Lão cười lạnh lùng.
Trong bốn người bọn họ, Chiêm Đài có đạo pháp cao siêu, tuổi trẻ tài cao, là người khó đối phó nhất.
Hồ tiên là thú trong núi, tuy còn nhỏ tuổi nhưng sinh ra đã khắc với lão.
Chỉ có Phương Lam, trông mạnh mẽ nhưng tính tình nóng nảy, đúng chuẩn con cọp giấy, ngoại trừ mưu trí ra thì không có khả năng tạo thành mối đe dọa.
Yêu tinh cá không do dự nữa.
Lão bất ngờ tiến lên một bước, cứ thế để cho thanh kiếm đâm sâu vào cổ.
“Phụt” một tiếng, dòng máu đỏ tươi phun ra, bắn lên bàn tay đang nắm chặt chuôi kiếm của Phương Lam, cảm giác lạnh buốt.
Sự dửng dưng không thèm tránh né của yêu tinh cá khiến cô bất ngờ, liền theo bản năng vội lùi lại.
Lúc đang định rút kiếm ra, cô bỗng giật mình nhận thấy thanh kiếm trong tay như càng cắm sâu vào cơ thể trơn trượt của lão hơn, mặc cho cô dùng hết sức, nó vẫn không hề nhúc nhích.
Bấy giờ, cô mới nhận ra là mình đã trúng kế của lão.
Phương Lam nghĩ bụng: ‘hỏng rồi’, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
Cô khẽ xoay thắt lưng, không tiếp tục giằng co với yêu tinh cá nữa, mà chỉ muốn thoát khỏi lão.
Ngay khi chiếc bàn bị Chiêm Đài đá sắp va vào lưng yêu tinh cá, cô và cậu phối hợp rất ăn ý, nhân lúc lão phân tâm, cô liền nhào về phía cậu.
Cho dù cô chỉ là con cọp giấy múa may trang trí thì đã sao?
Chỉ cần cậu vững vàng như tường đồng vách sắt che mưa chắn gió cho cô, cô sẽ kiên cường, chẳng sợ chi.
Phương Lam nhìn vào mắt Chiêm Đài, chợt phát hiện ra không biết từ khi nào, cô đã có thứ gọi là cảm giác an toàn, điều mà cô ao ước bao lâu nay.
Cô và Lục Ấu Khanh dây dưa nhiều năm, giống như đang kéo căng một sợi dây chun vô cùng mỏng manh, chỉ sợ người cầm đầu kia của dây sẽ buông tay, khiến cô lúc nào cũng ở trong trạng thái lo âu.
Mặc dù sau khi anh mất tích, cô đã vứt hết tất cả để đi tìm anh suốt mấy năm qua, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không nói rõ được, rốt cuộc đó là tình yêu hay nỗi uất ức khi bị phụ bạc vẫn luôn khắc khoải trong lòng.
Vì thế, cô từng đánh mất khả năng dựa dẫm và tin tưởng vào người khác.
Có điều, trong thời khắc đối mặt với sống chết này, cô như vừa tỉnh giấc chiêm bao, chợt nhận ra rằng bản thân đã không còn sợ hãi nữa.
“A Lam!” Chiêm Đài gầm lên đầy giận giữ.
Phương Lam đang đối diện với Chiêm Đài, nhìn thẳng vào vẻ mặt kinh hoàng của cậu.
Có thứ gì đó trơn trượt trườn quanh eo cô, không biết từ lúc nào đám vây cá vừa to vừa dài của yêu tinh cá đã quấn lấy cô.
Lão siết chặt vây, khiến gai nhọn trên vây đâm vào ngực cô đau nhói.
Phương Lam đâu chịu ngồi ngờ chết, cô hít một hơi thật sâu, xoay người ôm lấy yêu tinh cá, tay phải thụi mạnh vào lưng lão.
Biết chỗ vảy ngược của lão, cô bèn nắm thật chắc lấy nó rồi rút mạnh ra.
Yêu tinh cá đau đớn rên lên, nhưng lão không để mặc Phương Lam làm càn như trước nữa, mà hơi nghiêng người, khiến những chiếc vảy vừa nãy hãy còn mềm mại trải đều bỗng chốc dựng thẳng lên, sắc bén như những thanh kiếm mỏng, cứa đứt ngón tay cô.
Máu trào ra, nhuộm đỏ nửa bàn tay cô.
Phương Lam không rên một tiếng, cố gắng chịu đựng, giữ chặt tay, kiên trì đối đầu trực diện với lão.
Nhưng đúng lúc này, Chiêm Đài đã đứng trước mặt cô, dịu dàng nói: “A Lam, buông tay ra đi.”
Giọng cậu hết sức bình tĩnh, Phương Lam ngước mắt lên nhìn cậu, sau đó ngoan ngoãn như chú thỏ con, lập tức buông tay ra.
Cô chưa từng thấy cậu như vậy bao giờ.
Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của cô, toàn thân toát ra sát khí tiêu điều như trời long đất lở, mỗi nét mặt như đang giải thích thế nào gọi là sự im lặng trước cơn bão.
Chiêm Đài vốn trắng trẻo, lúc này lửa giận bốc lên phừng phừng, gương mặt bạch ngọc cũng vì thế mà trở nên đỏ hồng, hàng mi dài ẩn dưới tóc mai, đuôi mắt xếch cao, khóe môi nhếch lên, quai hàm bạnh ra, rõ ràng là đang nghiến chặt răng.
Những ngón tay cầm huyên Bạch Cốt nắm chặt đến mức đã trắng bệch.
Cậu hơi nhướng mắt, lập tức có ngọn lửa lan khắp cánh tay, một con báo lửa màu xanh lam xuất hiện trên vai cậu.
Lần trước ở Hồng Kông, cô từng nghe cậu kể lại rằng cậu đã dùng chiêu “bóng báo hình người” này tại bến cảng La Hồ, Thâm Quyến.
Lúc đó, ánh lửa bắn ra bốn phía như pháo hoa, dọa cả đám lâu la đóng quân ở bến cảng.
Bây giờ, cô đã được tận mắt nhìn thấy, con báo lửa màu xanh lam nằm bò trên bả vai rộng lớn của cậu, bùng lên như ngọn lửa âm ti, chỉ chờ cậu lên tiếng ra lệnh.
Khi huyên Bạch Cốt cất lên giai điệu, nó sẽ nhanh như hổ đói vồ mồi, rạch đứt cổ đối thủ chỉ trong tích tắc.
Trước mặt cô, Chiêm Đài luôn lạc quan vui vẻ, phóng khoáng cởi mở, chưa bao giờ toát ra vẻ âm u, nham hiểm.
Nhưng lúc này, sát khí tỏa ra từ cậu như đang nhắc nhở cô rằng, cậu vốn xuất thân từ phái m Sơn Thập Phương - một môn phái tà giáo giết người như ngóe.
Rõ ràng là yêu tinh cá đang sợ không để đâu cho hết, đám vây siết chặt lấy cô cũng thoáng nới lỏng, như muốn tránh làm tổn thương trước ngực cô.
Tuy nhiên, cánh tay lão vòng quanh cổ cô lại càng ghì chặt hơn.
“Cậu Lục, trước khi hành động nhớ cân nhắc kỹ càng.” Lão gằn giọng đe dọa: “Lão đây bất tài, thời gian tu luyện hơn 400 năm tuy không phải là nhiều, nhưng cũng luyện được vài mảnh vảy cá hộ mệnh.
Dẫu cậu có bản lĩnh vô song, cũng phải cân nhắc một chút.
Trong lúc hai ta giao đấu, khó có thể đảm bảo sẽ không làm bị thương đến khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trong lòng cậu đây.”
Lão buông lời độc ác, nhưng lưng của Phương Lam kề sát ngực lão, lại cảm nhận được rõ tiếng tim đập thình thịch của lão.
Đôi bên đối đầu trong giây phút sinh tử, bỗng dưng cô lại cảm thấy thấy hơi buồn cười, bèn quay đầu, hạ thấp giọng nói với lão: “Chiêm Đài ưa nói ngọt, đời nào lại bị ông uy hiếp.
Ông xem, cậu ấy bây giờ như gà chọi xù lông, làm sao có thể nghe lời ông chứ? Chi bằng ông thả tôi ra, tôi đồng ý tha cho ông một mạng, chắc chắn nói được thì làm được.
Ông nghĩ sao?”
Yêu tinh cá tỏ vẻ dửng dưng, nhưng thầm sợ hãi đến run cả vây.
Lão cố gắng trấn tĩnh, nạt nộ cô: “Cô tưởng tôi ngốc à? Đừng có mơ, trừ phi đêm nay hai ta cùng nhảy xuống sông Phần, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không thả cô ra.
Thả cô ra rồi mặc cho cậu ta chém giết mình ư.
Giờ cậu ta rõ ràng là muốn giết phứt tôi đi cho hả, sao có thể vì một câu nói của cô mà buông tha cho tôi chứ?”
Chiêm Đài đột nhiên nhếch môi cười khẩy, lại thong thả nói: “Đừng nói là cô ấy bảo tôi thả ông ra, cho dù cô ấy muốn lấy mạng của tôi, tôi cũng sẽ nghe theo răm rắp.”
Trái tim Phương Lam nhảy lên, đôi mắt hạnh trong vắt như nước hồ thu liền nhìn về phía cậu, ngay sau đó, cô nhận ra có điều không ổn.
Yêu tinh cá không ngờ cậu sẽ nói như vậy, lão ngẩn người chốc lát, sau đó cười ha hả, nói hùa theo: “Cậu Lục quả là người trọng tình trọng nghĩa.
Nói lời phải giữ lấy lời đấy, nếu cậu đã nghe lời người đẹp như thế, chi bằng bỏ huyên Bạch Cốt xuống, cất con báo lửa đi, đưa hai tay ra sau lưng, lui ra cửa.”
Lão giơ tay chỉ vào Hồ Dị đang run lẩy bẩy trong góc: “Mày, đi trói cậu ta lại.”
Phương Lam bỗng cuống lên.
Cô muốn lừa yêu tinh cá nhượng bộ, để chiếm được lòng tin của lão, nhưng chẳng ngờ lão lại trực tiếp ra đòn, nhân cơ hội này để áp chế Chiêm Đài.
Cô vội nháy mắt ra hiệu cho cậu, ý bảo cậu tùy cơ ứng biến.
Song, cậu lại toét miệng cười, mặt mày thoải mái: “Chẳng qua là muốn tôi buông đao xuống để thành Phật, đúng không? Việc này có khó gì? Chỉ cần ông nhẹ tay, đừng làm tổn thương A Lam, mọi chuyện đều có thể thương lượng.”
Cậu xòe hai tay ra, huyên Bạch Cốt như một quả bóng nhỏ màu trắng, ngoan ngoãn quay vòng trong lòng bàn tay cậu, rồi lăn lộc cộc trên sàn nhà.
Ngọn lửa trên vai cũng lập tức bị thu vào lòng bàn tay, hai tay cậu loáng một cái đã trống trơn.
Hồ Dị cúi đầu, đi đến trước mặt Chiêm Đài.
Có vài vò rượu được buộc với nhau bằng sợi dây gai ở gần chân cậu.
Lúc đi ngang qua, cô ấy cúi xuống rút dây ra, sau đó tròng lên cổ tay đang giơ ra của Chiêm Đài.
Yêu tinh cá không dám lơ là, vừa ôm Phương Lam đi về phía cửa, vừa luôn mồm nói: “Bảo mày trói cậu ta lại cơ mà! Đúng đúng rồi, quấn nhiều vòng vào, thắt chặt vào...”
Lúc đi tới cửa, lão nhìn xuống đất, đồng thời nhấc chân định bước qua bậc cửa.
Nhưng chính vào khoảnh khắc sơ ý đó, trên đỉnh đầu lão bỗng xuất hiện cái bóng, trùm lên mặt lão.
Lão vô thức ngẩng đầu lên thì thấy một đám sương mù màu xanh lá khổng lồ bao phủ đỉnh đầu lão.
Vô số con bươm bướm tụ lại, vỗ cánh liên hồi, trút xuống từng lớp bột phấn màu xanh lục.
Lớp phấn đã tích tụ thành một đống trên đầu lão từ lúc nào không hay, và chỉ đợi lão ngẩng đầu lên là sẽ lập tức trút xuống rào rào.
“Điệp cổ...” Yêu tinh cá hét toáng lên, vội buông hai tay đang khống chế Phương Lam ra để bảo vệ mắt của mình.
Hai mắt cá vốn trợn tròn cũng không dám mở ra, chỉ có thể nhắm lại.
Lão đưa tay ôm lấy mặt, loạng choạng chạy ra khỏi cửa.
“Thằng ranh họ Lục nhà cậu không muốn sống nữa hả? Ngay cả điệp cổ cũng dám thả ra, muốn bốn người chúng ta bỏ mạng hết ở đây sao?”
Tiếng chửi bới của lão còn chưa ngơi, Chiêm Đài đã đi tới, tay trái che mắt Phương Lam, tay phải đặt nhẹ vào eo cô, đẩy cô về phía Hồ Dị, lạnh lùng nói: “Bảo vệ cô ấy!”
Động tác của nhẹ nhàng mà dứt khoát, cho đến khi nhìn thấy hồ tiên giang cánh tay đón lấy Phương Lam, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, rồi quét mắt nhìn về phía yêu tinh cá đang chạy trối chết.
Lửa giận kìm nén cả một đêm đã lên đến đỉnh điểm, cậu chẳng buồn nhặt huyên Bạch Cốt lên, mà cầm luôn thanh kiếm gỗ đào của Phương Lam.
“A Lam thích vảy.” Tuy sát khí hiện rõ mồn một trong mắt, những cậu vẫn cố gắng nở nụ cười dịu dàng, “Cô ngoan ngoãn ở đây chờ tôi một phút, tôi đi lấy về cho cô 180 mảnh vảy, để cô tha hồ chọn, gom đủ số vảy dán lên hộp sơn mài cho cô đựng đồ trang sức.”
Cậu nhìn cô thật sâu, rồi quay người đi ra khỏi cửa.
Phương Lam buột miệng gọi: “Chiêm Đài!”
Nhưng không thấy cậu ngoảnh đầu lại.
Cô nhanh chóng kéo hồ tiên đuổi theo, đúng lúc vừa ló người ra liền bắt gặp cảnh Chiêm Đài nhảy bật lên, thanh kiếm gỗ đào được kẹp giữa hai lòng bàn tay của cậu, cứ thế đập mạnh một cú như trời giáng lên lưng yêu tinh cá.
Chiêm Đài dồn hết sức vào cú đập, khiến yêu tinh cá quỳ phịch xuống đất, biến trở lại hình dạng thật sự, nửa thân trên vẫn là hình người, nửa thân dưới là một cái đuôi cá vừa to vừa dài, ngay sau đó, lao vào đánh nhau với cậu.
Lớp vảy của lão dựng thẳng lên như trăm ngàn lưỡi dao sắc, mỗi lần va chạm với hai chân của Chiêm Đài lại tạo ra vô số vết thương nhỏ rướm máu.
Phương Lam sợ hết hồn, lập tức chạy đến nhặt huyên Bạch Cốt lên, rồi ném cho cậu: “Chiêm Đài, đón lấy này!”
Chiêm Đài lia mắt nhìn, đồng thời ôm ngang lấy yêu tinh cá, tiện đà lật người một cái, thuận lợi đón được huyên Bạch Cốt, sau đó ném thẳng vào trán lão.
Yêu tinh cá nghiêng đầu tránh né vì biết trước là cậu sẽ có chiêu này.
Chiêm Đài cười nhạt, tâng huyên Bạch Cốt trên mu bàn tay, ngọn lửa xanh lam từ trong huyên phóng vút lên trời, sau đó rơi xuống như tiên nữ rải hoa xuống hạ giới.
Ngọn lửa nóng rực bắt vào người yêu tinh cá, làm lão bị bỏng đến mức gần như muốn giãy lên.
Chiêm Đài cũng bị bỏng, nhưng cậu chẳng hề nhăn mày, tay trái rút thanh kiếm đang cắm sau lưng cá chép tinh ra, tiếp theo nhắm thật chuẩn, rồi nghiến răng dồn hết sức, bổ một nhát kiếm vào giữa trán lão, đánh “chát” một tiếng.
Cả thanh kiếm cắm lút chuôi vào giữa trán yêu tinh cá, gãy làm đôi trong hộp sọ của lão.
Sau khi bị trúng đòn, yêu tinh cá choáng váng đầu óc, đờ đẫn nhìn Chiêm Đài, cái miệng với đôi môi dày há to ra, nhưng không thốt lên được lời nào.
Dưới ánh đèn mờ, lão khó mà giữ được hình người nữa, tức thì biến về hình dạng một con cá lớn, máu me đầy mình.
Chiêm Đài vẫn không dừng tay, lại cầm huyên Bạch Cốt nện liên tục vào yêu tinh cá, tạo thành những cái hố lõm sâu trên cơ thể lão.
Thấy vậy, hồ tiên đứng trong cửa hàng vội buông Phương Lam ra, chạy đến cạnh Chiêm Đài.
Có điều, cô ấy sợ khí thế tàn bạo của cậu, nên không dám lại gần, chỉ đứng một bên và nghẹn ngào nói.
“Anh ơi, đừng đánh nữa! Bây giờ nó đã khó giữ được hình người, nếu anh còn đánh nữa, nội đan của nó sẽ bị hủy hết, nguyên thần sẽ tan biến, rồi sẽ chết mất thôi!”
Chiêm Đài bỏ ngoài tai những lời cô ấy nói, hai mắt cậu đỏ ngầu, luôn tay nện huyên Bạch Cốt vào cá chép tinh.
Phương Lam nhào tới, ôm lấy bàn tay phải đang cầm huyên của cậu: “Cậu điên à? Cá chép tinh tu hành hơn 400 năm, không còn là yêu tinh bình thường, cậu giết nó không sợ quả báo sao?”
Chiêm Đài ngừng tay lại, quay đầu nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của cô, rồi khẽ nhếch khóe miệng, lắc đầu trấn an cô.
Rốt cuộc, cậu cũng dần dần bình tĩnh lại, toan duỗi tay đỡ cô đứng lên.
Phải cái, lúc cúi đầu trông thấy bàn tay chảy đầy máu của cô do bị vảy cá cứa phải, trong lòng cậu lại sục sôi lửa giận, như túi thuốc nổ bị châm lửa, tay trái lập tức rút kiếm gỗ đào ra, đâm mạnh về phía ngực yêu tinh cá.
Phương Lam không kịp ngăn cản, chỉ có thể kinh hãi kêu lên.
Tuy nhiên, kiếm gỗ đào không xuyên được vào ngực lão.
Một vật thể hình cầu lấp lánh ánh kim đã chặn lại thanh kiếm gỗ của Chiêm Đài.
Vật đó có hai đầu tròn, khúc giữa dài và mảnh, được khảm một vòng cánh hoa sen, như được đúc từ vàng ròng, còn sáng đến chói mắt dưới ánh đèn tù mù.
Phương Lam nhận ra ngay: “Chùy kim cương!”
Khi ngẩng đầu nhìn dọc theo chiếc chùy kim cương, cô mới phát hiện một ông cụ quắc thước, mặc dù trông gầy gò nhưng lại rất rắn rỏi, đang cầm Chùy Kim Cương ngăn Chiêm Đài lại.
Cánh tay ông gầy guộc, vóc người cũng không cao lớn, nhưng nét mặt lại bình thản đến độ thoát tục, như thể vạn vật trên thế gian đều nằm trong lòng bàn tay ông.
“Con cá hồi mắt đỏ này đã có tính Không*, cậu mà giết nó thì chẳng khác nào giết một vị Phật tương lai.
Tham, sân si, ngạo mạn, nghi ngờ, sẽ rơi vào lục đạo, nhập vào luân hồi.
Thế nào Chiêm Đài, đến lúc này mà cậu còn không dừng tay, chẳng lẽ muốn tạo nghiệp sao?” Giọng ông tuy hòa nhã, nhưng lại có sự dứt khoát, đanh thép.
Ông khẽ giơ chùy Kim Cương lên, chậm rãi đẩy thanh kiếm gỗ đào sang một bên.
* Tính Không: thuật ngữ Phật giáo, có nghĩa là "trống rỗng, trống không".
Đây một khái niệm trung tâm của đạo Phật, quan trọng nhất và cũng trừu tượng nhất.
Tính Không ở đây không phải sự trống rỗng thông thường mà nói về một thể tính vô biên vô hạn tuyệt đối (nghĩa là bao hàm tất cả); không thể dùng suy nghĩ, cảm nhận để đo lường.
Chiêm Đài sững người giây lát, cuối cùng cũng từ từ buông tay.
Một lúc sau, cậu mới ngước mắt lên, gật đầu với ông và khẽ gọi: “ Ông Lâm.”.