*Cửu Long Pha là tên một quận của thành phố Trùng Khánh.
Hà Hưng Lị? Chính là cô gái ‘bán hoa’ đã gặp phải vị khách làng chơi kỳ quái cách đây gần một năm và bị gã tài xế taxi Tích Tích lòng dạ đen tối giết chết?
Sắc mặt Chiêm Đài bỗng thay đổi, rốt cuộc cậu đã nhớ ra tại sao mình lại cảm thấy quen thuộc lạ lùng khi nghe thấy cái tên ‘Lục Ấu Khanh’ trong lần đầu tiên gặp Phương Lam.
Thảo nào! Thảo nào cô vẫn luôn có thái độ thù địch với cậu kể từ ngày đầu gặp gỡ cho đến giờ.
Chiêm Đài cuối cùng cũng hiểu ra: “Tối hôm đó, khi tôi và Hà Hưng Lị cùng ăn cơm, cô ấy đã nhắc đến một nữ đạo sĩ đối xử rất tốt với cô ấy…”
Phương Lam mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Tuy Hà Hưng Lị sống trong chốn phong trần, nhưng lại hiền lành, ngây thơ.
Hồi đó, để tìm kiếm người đàn ông có ơn với cô và đã mất tích một cách khó hiểu, Phương Lam và Hà Hưng Lị đã nhiều lần chạm mặt.
Hai cô gái, Hà Hưng Lị mau miệng lại thẳng thắn, Phương Lam kiệm lời nhưng cẩn thận và kiên nhẫn.
Hai chơi với nhau khá hợp.
Qua một vài lần tiếp xúc, Phương Lam không hề khinh thường Hà Hưng Lị vì thân phận của cô ấy, mà trái lại còn cảm thấy rất thương xót.
Chiêm Đài hỏi với giọng khó tin: “Cô trách tôi vì cái chết của Hà Hưng Lị sao?”
Phương Lam lạnh lùng ngước mắt lên: “Đương nhiên, tôi biết câu không phải là hung thủ.
Và tất nhiên, tôi cũng biết trách nhiệm trong cái chết của Hạ Hưng Lị không nằm ở cậu.
Ai mà chả sống vì bản thân, không thể chỉ trích họ.
Có điều, tôi và cậu không có tiếng nói chung, nên không thể cùng thảo luận.
Nói với cậu cũng phí lời… Tôi chỉ cảm thấy vô ích mà thôi.” Phương Lam nhẹ nhàng nói.
“Tối qua, tôi vốn không muốn làm phiền cậu, định sẽ tự mình đến đây.
Nhưng cậu lại cực kỳ ích kỷ, không muốn cho tôi mượn pháp khí, bấy giờ tôi mới nghĩ đến việc để cậu ngủ một giấc đến sáng.
Như thế thì hôm sau tỉnh lại, cậu sẽ không phát hiện ra điều gì.
Chứ tôi không có ý hại cậu.”
Cô nhướng mày, “Huống hồ, hương tẩm thuốc mê là do cậu mang đến.
Cậu đừng nói với tôi là hương tẩm thuốc mê trong ba lô của cậu là để dùng cho chuột nhé?”
Lúc này, Chiêm Đài mới biết Phương Lam đã hiểu lầm.
Cậu đang định mở miệng giải thích thì đã bị cô chặn họng.
“Tôi đứng canh ở đây suốt từ 11 giờ hơn cho đến gần 4 giờ sáng, thấy trời sắp sáng, đang chuẩn bị ra về thì trông thấy cậu đi lên cầu.
Tôi đoán cậu đến để đòi pháp khí, cho nên không muốn gặp cậu, mới nấp đi.
Nào ngờ, sau vài giây nhìn lại lần nữa đã thấy cậu nằm úp mặt vào vũng nước và không nhúc nhích.”
Thấy cậu ngã vào vũng nước đọng, cô còn tưởng cậu gặp chuyện gì.
Gần đó chỉ có đèn đường, khắp nơi đều là hộp điện, cô lo cậu bị điện giật bất tỉnh.
Ngay khi trông thấy cậu bị ngã, cô đã lập tức chạy tới bên cậu.
“Tôi bất chấp sự an nguy của bản thân chạy tới kéo cậu, ai biết được là cậu vừa bò dậy khỏi vũng nước liền muốn giết tôi.” Phương Lam hỏi: “Cậu giải thích cho tôi xem, chẳng qua tôi chỉ mượn pháp khí của cậu để dùng một lát, mà cậu đã muốn giết tôi.
Đến cùng thì ai độc ác hơn ai?”
Chiêm Đài nhẫn nhịn, lồng ngực phập phồng, trên trán nổi gân xanh.
Cậu nghiến răng nghiến lợi đáp: “Là tôi không tinh thông đạo pháp, bị yêu quái sông che mắt.
Nó biến thành cô và treo trên lan can bên thành cầu, tôi nhìn từ xa, ngỡ là cô đang gặp nguy hiểm nên mới theo bản năng định lao đến cứu cô.”
“Ai dè, vừa mới chạy được hai bước đã bị đánh mạnh vào gáy, ý thức của tôi trở nên mơ hồ.
Trong lúc hỗn loạn, tôi tưởng rằng cô muốn gài bẫy, dụ tôi đến đây để sát hại.
Vì thế, lúc cô chạy tới, tôi mới ra tay với cô.”
Một trận đối đầu sống mái, té ra chỉ là một sự hiểu lầm vừa phải.
Lồng ngực cả hai người đều phập phồng, họ cũng đã kiệt sức vì lần tranh cãi này.
Sau một thoáng im lặng, Phương Lam lên tiếng trước: “Yêu quái trên cầu lúc nãy có lai lịch gì?”
Cuối cùng, Chiêm Đài sụp đổ, tìm đâu ra một người phụ nữ vô lý và mâu thuẫn như này chứ?
Một giây trước còn nói năng rất mạch lạc, đâu ra đấy về pháp khí, thuộc làu làu như lòng bàn tay.
Đó rõ ràng là một bà đồng đã ngấm đạo pháp nhiều năm.
Nhưng ngay giây tiếp theo lại trưng ra cái vẻ không biết gì hết, thậm chí không nhận ra yêu quái sông và Công Phúc*.
*Theo truyền thuyết, rồng có 9 người con là Bí Hí, Li Vẫn, Bồ Lao, Bệ Ngạn, Thao Thiết, Công Phúc, Nhai Xải, Toan Nghê, Tiêu Đồ.
Cô lại còn nói một cách thẳng thắn, gãy gọn: “Tôi chỉ nhận ra vật chết, không nhận ra vật sống.”
Chiêm Đài vỡ lẽ.
Giờ mới hiểu sự mâu thuẫn thỉnh thoảng của cô là ở đâu.
Hóa ra, từ trước đến nay cô chỉ phân biệt được pháp khí chứ không nhận ra yêu quái.
Chẳng trách cô không nhận ra nhện mặt người, không nhận ra Công Phúc và yêu quái sông tối nay.
Phương Lam đã mở miệng cho cậu bậc thang để xuống, cậu cũng không muốn quấn mãi lấy chuyện cũ.
Thế là cậu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Răng chó đen trấn yêu quái sông, câu này không sai.”
“Lão Bạch nói rằng dân ca miền núi ghi chép lại lịch sử, điều này cũng đúng.”
“Nhưng sai ở chỗ những gì bài dân ca ghi lại, không phải là một lịch sử đen tối huyền bí đáng sợ, mà là một câu chuyện thiện ác có nhân quả.‘Em gái Sơn Thành ơ, bím tóc dài chấm sông, gọi một tiếng ‘anh của em ơi’, cẩn thận sau lưng kẻo bị vụt vụt.’ Những ca từ này không thể hiểu là đôi trai gái yêu nhau bị đánh chết khi gặp nhau được, mà là kể về một truyền thuyết yêu quái sông làm loạn rồi đã bị rồng thần Công Phúc ăn thịt.” Chiêm Đài nói.
“‘Em gái* Sơn Thành gọi một tiếng: anh của em ơi’, đây là đang nói Sơn Thành có rất nhiều yêu quái sông, chuyên biến thành các cô gái xinh đẹp để mê hoặc những người đàn ông qua đường.” Chiêm Đài gõ ngón tay, nói tiếp: “À, tối qua tôi đã nhìn thấy yêu quái sông biến thành cô trên lan can cầu đấy.”
* Từ ‘em gái’ trong câu trên, nguyên văn là 幺妹/Yāo mèi, chữ 幺/Yāo ở đây đồng âm với chữ 妖/Yāo trong từ 妖怪 (yêu quái)
“Câu sau: bím tóc* dài và bị vụt vụt sau lưng, đây là Công Phúc thấy yêu quái sông tác yêu tác quái, thì sẽ lấy đuôi rắn dài như chiếc roi, đánh chết yêu quái sông từ phía sau.”
*Trong tiếng Hán ‘bím tóc’ là 辫子/Biànzi; ‘cái roi’ là 鞭子/Biānzi.
Đây là cách chơi chữ, dùng từ đồng âm.
Cậu hít một hơi thật sâu, đoạn nói: “Thế nên, răng chó đen mà chúng ta thấy trên bờ sông là để trấn áp yêu quái sông, không cho nó lộng hành.
Sau khi cô và tôi lấy cái răng chó đen đi, yêu quái sông thừa lúc đêm tối để làm loạn.
Công Phúc là con của rồng, giỏi làm giông bão và sấm chớp, canh giữ dưới cầu Thiên Tư Môn.
Thấy yêu quái sông gây rối loạn, Công Phúc liền dẫn sấm giết chết.
Thế nhưng, vì bị tôi và cô quấy rầy, nên nó đã vụt cho chúng ta hai roi trong cơn nóng giận.”
Chiêm Đài thở phào, nhẹ giọng nói: “Công Phúc rất mạnh, đêm nay như vậy là đã nương tay với tôi và cô rồi đấy.
Bằng không, tôi và cô đã phải bỏ mạng ở đây rồi.”.
TrướcTiếp