*Quất Tử Châu là hòn đảo nằm giữa dòng sông Tương, quận Nhạc Lộc, thành phố Trường Sa, Hồ Nam, là bãi bồi lớn nhất trong số rất nhiều các bãi cát phù sa ở hạ lưu sông Tương.
Đây cũng là công viên với diện tích ban đầu khoảng 17 ha, diện tích phát triển tổng thể của khu danh thắng lên đến 91,64 ha.
“Camera trước xe buýt đã ghi lại rõ nét hình ảnh Ngô Du lên xe, vào lúc 1 giờ 5 phút trưa.” Ông Ngô lặp lại một cách máy móc những lời mà ông đã nói lại vô số lần: “Nhưng tận khi xe buýt dừng lại ở điểm dừng gần ga tàu nhất thì hai camera ở cửa lên và cửa xuống trên xe không ghi lại được thời gian Ngô Du xuống xe.”
Nói cách khác, Ngô Du vẫn chưa hề xuống xe kể từ sau khi lên xe vào lúc 1 giờ trưa.
Một nam sinh năm nhất Đại học còn sống sờ sờ khi lên xe nhưng lại bỗng dưng biến mất trên xe.
Chuyện này nói ra cũng chẳng có ai tin.
Ông Ngô trầm lặng một lúc mới nhẹ giọng nói: “Ban đầu cũng đưa ra rất nhiều khả năng.
Có lẽ Ngô Du ngủ quên trên xe, đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối, cửa xe bị khóa nên nó đã trèo ra ngoài qua cửa sổ xe.”
“Cũng có thể là camera ở cửa xe có vấn đề, không quay được hình ảnh lúc Ngô Du xuống xe.”
Mới đầu, chính quyền, nhưng đơn vị tự phát, cơ quan truyền thông và các lực lượng cảnh sát đã tìm kiếm khắp nơi.
Chiêm Đài cũng loáng thoáng có ấn tượng về việc này.
Hình như hơn một tháng trước, cậu cũng từng thấy thông báo tìm người trong vòng bạn bè của mình.
Tuy nhiên, mọi manh mối đều như đá chìm đáy biển.
Toàn bộ các camera giám sát của thành phố Trường Sa đã được kiểm tra hết một lượt.
Ông Ngô đã treo thưởng riêng nửa triệu tệ (1 tỉ 7 trăm triệu đồng).
Song, ngoài cuộc gọi của hết kẻ lừa đảo này đến kẻ lừa đảo khác ra, ông vẫn chưa từng nhận được một tin tức đáng tin.
Nghe đến đây, Chiêm Đài khẽ cau mày.
Những ông bố bà mẹ mất con đều có sự cẩn trọng và nhạy cảm không thể tưởng tượng được.
Ông Ngô lập tức nhận ra sự thay đổi trên nét mặt Chiêm Đài, bèn nhìn thẳng vào cậu với ánh mắt sáng như đuốc.
Chiêm Đài lắc đầu, giải thích: “Tôi vừa mới giải quyết một vụ mất tích tương tự ở Trùng Khánh cách đây không lâu.
Nạn nhân cũng mất tích một tháng như Ngô Du, may mà cuối cùng vẫn bình an vô sự.”
“Nạn nhân của vụ đó bị mất tích trên con đường nhỏ lúc chập tối.
Sau cùng, người ta điều tra ra được là anh ta bị tổ chức đa cấp khống chế trong hơn một tháng bị mất tích đó.”
Ánh mắt ông Ngô buồn vui lẫn lộn: “Chúng tôi cũng đã điều tra theo hướng này, nhưng vẫn không có kết quả tốt.”
Chiêm Đài gật đầu.
Tiểu Trương mất tích vào đúng buổi tối mất điện toàn thành phố, anh ta đi bộ một mình trên con đường nhỏ rồi bị tổ chức đa cấp bắt lên chiếc xe van.
Dọc đường không có ai chứng kiến, nếu không đã chẳng đến nỗi phải kéo dài đến hơn một tháng mới phá được vụ án.
Còn Ngô Du lại mất tích trên chiếc xe buýt chở đầy người, ở ngay trung tâm thành phố Trường Sa vào ban trưa.
“Nếu cậu ấy thật sự bị đám đa cấp bắt đi thì sẽ có động tĩnh rất lớn.
Những người trên xe chắc hẳn ít nhiều cũng có chút ấn tượng.
Camera giám sát cũng không đến mức chẳng ghi lại được gì.” Chiêm Đài trầm ngâm giây lát, đoạn nói: “Cho dù Ngô Du đi xe buýt về nhà, vậy tại sao lại chọn thời điểm quan trọng là trước kỳ thi cuối kỳ?”
“Ví thử cậu ta định bắt xe về nhà thì tại sao lại không gói ghém hành lí mang theo? Sao còn hẹn bạn học cùng đến thư viện tự học vào buổi tối hôm đó?”
Chiêm Đài dừng lời, không muốn nói tiếp nữa.
Ông Ngô hơi nheo mắt, dựa hẳn vào lưng ghế, tay phải vuốt ngực và thở hổn hển, trông rất khó chịu.
Chiêm Đài không đành lòng, bèn đi đến vỗ nhẹ lên vai ông, chờ ông bình tĩnh lại.
Thật lâu sau, ông Ngô mới cất giọng khàn khàn: “Thầy Chiêm, không giấu gì thầy, cả đời này tôi chưa bao giờ bước vào chùa chiền miếu mạo.”
“Tôi cũng chưa một lần tin vào yêu ma quỷ quái.
Ngay cả năm mẹ Ngô Du mất, tôi cũng chưa từng cầu trời, chưa từng tin vào thần Phật.”
Chiêm Đài hơi khó hiểu: “Nếu ông đã không tin vào gieo quẻ, bói toán thì vì sao phải bỏ ra cả đống tiền để mời tôi tới?”
Ông Ngô lấy điện thoại di động ra rồi mở album ảnh, ngón tay run run chạm mở một bức ảnh.
Bức ảnh chụp một chỗ ngồi trên chiếc xe buýt cũ kỹ, và trên mặt ghế màu xanh xám là một đóa hoa đỗ quyên đỏ như máu.
“Trong suốt một tháng Ngô Du một tích, tôi đã đứng trước bờ vực của sự tuyệt vọng.” Ông chùng giọng.
Những từ như ‘đứng trước bờ vực của sự tuyệt vọng’, sao đủ để miêu tả một người cha mất con? Trên thực tế, khi đó tinh thần của ông Ngô rất hoảng hốt, khó ngủ vào ban đêm.
Sau khi thức dậy, ông đau đớn khôn tả, như thể lặp lại một cơn ác mộng to lớn.
Thường nói con người ta sống trên đời chỉ là tạm bợ, ông Ngô đã đứng trên tầng cao của tòa nhà mà nhìn xuống dòng xe cộ ngược xuôi dưới chân không biết bao nhiêu lần, và tự hỏi tại sao mình vẫn còn muốn sống trên thế gian để chịu đựng nỗi đau đứt ruột đứt gan thế này.
Tìm thấy con trai đã trở thành đức tin duy nhất của ông.
Ngặt nỗi, vụ án mãi vẫn không có tiến triển, những manh mối có hi vọng cứ dần biến mất.
Ngày càng có nhiều vụ án mới, còn vụ mất tích của Ngô Du cũng dần lắng xuống theo thời gian, lại càng không thấy có hi vọng đột phá.
“Đúng lúc này, có một cô đồng đến tìm gặp tôi.” Ông Ngô nói tiếp với vẻ mặt mệt mỏi: “Cô ấy đã nói cho tôi biết một chuyện.”
Sau khi Ngô Du mất tích, chiếc xe buýt kia bị niêm phong gần hai tuần lễ để thu thập chứng cứ phục vụ điều tra.
Dựa theo nguyên tắc sau khi vụ án mất tích rơi vào bế tắc, chiếc xe được trả lại cho công ty vận tải.
Công ty vận tải dọn dẹp lại một lượt, chuẩn bị đưa xe vào hoạt động trở lại.
Có điều, họ lại phát hiện một bông hoa đỗ quyên màu đỏ sẫm xuất hiện trên ghế ngồi của Ngô Du ngày hôm đó.
“Họ lau chùi thế nào cũng không sạch, cọ rửa thế nào cũng không hết, cứ như thể bông hoa đỗ quyên đỏ thẫm đó được khắc trên mặt ghế vậy.” Ông Ngô nói, “Người của công ty vận tải xe buýt cả kinh.
Sau khi báo với cảnh sát, họ còn mời riêng mấy vị đại sư nổi tiếng đến để kiểm tra.”
“Người tìm gặp tôi chính là một vị pháp sư trong số đó, cô ấy họ Lục.” Ông Ngô nhẹ nhàng nói.
Chiêm Đài ngẩng phắt đầu lên, nhíu mày hỏi: “Họ Lục? Là nữ ạ?”
Đạo trưởng họ Lục, còn là nữ, ngoài Phương Lam dùng tên giả là Lục Ấu Khanh ra thì còn ai vào đây nữa?
Chiêm Đài nhớ lại cái liếc mắt ấn tượng khó phai trên sân khấu Hỏa Cung Điện mà cảm thấy buồn bực.
Ông Ngô gật đầu, giọng nói có một thoáng ngượng ngùng: “Đúng thế, đạo trưởng Lục tốt bụng lại xinh đẹp.
Cô ấy đã nói cho tôi biết tin này.
Tôi cũng rất lấy làm cảm kích.
Phải cái, đạo trưởng Lục không nổi tiếng trong giới, nên tôi muốn nghe thêm ý kiến của những người khác…”
Chiêm Đài liền hiểu ngụ ý của ông, và bất giác cảm thấy nghẹn trong lòng.
Một mặt, cậu lấy làm đắc chí về địa vị cao của mình trong giới, một mặt lại thấy có phần thông cảm với Phương Lam.
Người đời có yêu cầu rất cao đối với nữ giới.
Trong trường hợp nam nữ có năng lực ngang nhau, nữ giới muốn dựa vào khả năng của mình để tạo nên tên tuổi, còn khó hơn nam giới nhiều.
Phương Lam thông minh nhanh nhẹn, chuyên nghiệp và nghiêm túc, khả năng chuyên môn không tồi, còn hiểu rất rõ về pháp khí trong tay cậu.
Song, những tin tức về cô trong giới vẫn luôn là một số tin đồn về nữ yêu của m Sơn Thập Phương, cùng những tin bên lề xoay quanh diện mạo xuất chúng của cô.
Có lẽ ông Ngô đã đặc biệt hỏi thăm về Phương Lam sau khi cô đến thăm.
Những điều mà ông nghe ngóng được toàn là những lời đồn nhảm về cô.
Tuy ông biết ơn cô, nhưng lại không tin tưởng vào khả năng và nghiệp vụ của cô.
Vì vậy, ông đặc biệt tìm đến Chiêm Đài để hỏi thăm về vụ mất tích của Ngô Du.
Tuyến xe buýt Lập San mà Ngô Du đã lên, đi qua hai trường Đại học là Trung Nam và Hồ Nam.
Từ trước đến giờ, trong các trường Đại học có rất nhiều tin đồn, những câu chuyện gặp ma trên xe buýt được lan truyền có bài bản hẳn hỏi.
Cho dù ông Ngô là một người từng theo chủ nghĩa duy vật thuần túy, nhưng cũng không khỏi nghi ngờ về sự thật vụ mất tích li kỳ của con trai mình, sau khi nhìn thấy bức ảnh hoa đỗ quyên kỳ quái mà Phương Lam đã cho ông xem..