Đi đâu bây giờ? Đó cũng là một vấn đề.
Chiêm Đài đang gặp khó khăn với vấn đề này.
Cậu hùng dũng bước xuống xe, nhưng mới đi được hai bước thì bỗng nhiên cảm thấy cánh tay đang ôm Phuong Lam nặng trĩu lạ thường.
Cậu nhìn xuống mới phát hiện cô đã chẳng còn sức để thở, nhưng vẫn nắm chặt lấy bộ trang phục kịch hoa cổ không chịu buông.
Chiêm Đài phát bực với cô, sắp mất mạng tới nơi mà vẫn còn nghĩ đến việc điều tra vụ án.
Lần trước, để tìm kiếm tung tích của Tiểu Trương, Phương Lam cũng như vậy.
Cô liều mình lao ra trước chiếc xe van của đám đa cấp để rồi bị ngã, phải vào bệnh viện.
Giờ mới được có vài ngày, không biết cánh tay phải bị thương của cô đã lành chưa mà lại bắt đầu nhảy nhót.
Lần này, nếu không phải cô phúc lớn mạng lớn gặp được cậu, thì e rằng không chết cũng sẽ tàn phế.
Ngay cả lúc này, cô gái trẻ xinh đẹp bị cậu lột sạch chỉ còn lại đồ lót mà chẳng mảy may lo lắng cho sự an nguy của bản thân trước, lại vẫn giữ chặt bộ trang phục kịch hoa cổ và nghĩ về việc điều tra vụ án.
Chiêm Đài cúi đầu nhìn Phương Lam.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt nhưng vẫn cực kỳ bướng bỉnh, đôi môi mím chặt như đang âm thầm phản kháng, cứ như thể cậu mà vứt bộ trang phục đi là cô sẽ chui ra khỏi vòng tay cậu ngay lập tức và lôi nó lại vậy.
Hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.
Sau cùng, Chiêm Đài là người nhận thua trước.
Cậu thở dài bất lực: “Tôi sợ cô rồi!”
Tuy bộ trang phục đã bị ‘thương’ bởi kiếm gỗ đào và trận canh phong, nhưng khi chạm vào nó, Chiêm Đài vẫn cảm thấy ướt rượt và nhầy nhụa.
Cảm giác lúc chạm vào hoa văn thêu trên đó giống như chạm vào rong rêu tanh tưởi.
Cậu cố chịu đựng sự ghê tởm, vo bộ trang phục lại rồi nhét vào ba lô.
Nghĩ một lúc lại thấy không yên tâm, cậu bèn miết đầu ngón tay tạo lửa, đốt một lá bùa, đoạn nhón một ít tro bùa bỏ vào trong ba lô.
Cuối cùng, Phương Lam mới yên tâm khép hờ mắt, chân tay mềm nhũn, để mặc cậu vác cô như vác bao tải.
Chiêm Dài ho khan một tiếng: “Cô chịu khó tí, cái kiểu bế công chúa xem trên phim trông thì rất đơn giản, nhưng vừa nãy tôi thử mới biết là vất vả lắm.
Giờ hai ta phải ra khỏi trạm xe buýt, đi ra đường lớn để bắt taxi.
Ít cũng phải bốn, năm trăm mét đấy.
Ôm thì chắc chắn tôi không ôm nổi rồi, vác một đoạn vậy.”
Đến khi hai người lên xe taxi, Chiêm Đài đã vã mồ hôi như tắm và thở hồng hộc.
Còn Phương Lam đã mắt nhắm nghiền, mặt tái xanh.
Nam thì cởi trần, nữ thì chỉ mặc cái áo phông kiểu nam và để lộ đôi chân dài, nhìn thế nào cũng khiến người ta liên tưởng lung tung.
Ông chú tài xế thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương chiếu hậu bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Chiêm Đài vừa lúng túng vừa không biết phải làm sao, đành duỗi cánh tay ôm Phương Lam vào lòng, còn cười hì hì với ông chú tài xế: “Bạn gái cháu uống nhiều quá ạ.”
Phương Lam không mang theo túi xách lẫn điện thoại di động.
Chiêm Đài tìm một lượt cũng không thấy chìa khóa và thẻ mở cửa phòng, nên không đoán ra được nơi ở của cô.
Cậu vừa mới đến đây ngày hôm qua và ngủ tạm một đêm trong quán cà phê internet, vẫn chưa kịp tìm chỗ ở.
Không còn lựa chọn nào khác thì chỉ có thể ở khách sạn.
Chiêm Đài cắn răng trơ mặt tìm trên mạng một khách sạn bình dân gần đây rồi nửa đỡ nửa ôm Phương Lam xuống xe.
Lúc ở trên xe, tinh thần của cô đã rất kém, còn lờ đờ buồn ngủ, chân tay vốn dĩ lạnh ngắt đã dần nóng ran.
Chiêm Đài sờ trán cô, bấy giờ mới phát hiện trán cô nóng hầm hập, hai má đỏ bừng.
Chiêm Đài thầm kêu khổ, bộ trang phục kịch hoa cổ đó có sát khí rất nặng, một cô gái trẻ như cô sao chịu nổi? Cô mặc nó lâu như thế, dương khí đã bị tổn thương, bị ốm cũng phải.
Cậu không dễ gì mới đưa được Phương Lam vào trong sảnh lớn của khách sạn và để cô ngồi xuống.
Lúc đang chuẩn bị lẻn đi làm thủ tục nhập phòng thì Phương Lam vẫn đang lơ mơ đột nhiên mở bừng mắt, bổ nhào xuống đất rồi dốc hết sức bò về phía cửa khách sạn.
Chiêm Đài giật cả mình, vội vàng chạy đến đỡ cô, nhưng cô điên cuồng chống lại, giống như bị trúng tà.
Không biết cô lấy đâu ra sức lực mà có thể vùng ra khỏi cánh tay của Chiêm Đài.
Sau đó, cô lết đầu gối được hai bước, gào lên với giọng khàn khàn: “Không, không ở khách sạn đâu! Tôi không ở khách sạn!”
Chiêm Đài vừa cuống vừa bực mình.
Nữ nhân viên lễ tân đã chú ý đến động tĩnh ở bên này.
Cô ấy cau mày nhìn Phương Lam trong bộ dạng quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù đang quỳ dưới đất, thế là định lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Chiêm Đài không dám nán lại nữa, vội đỡ Phương Lam ra khỏi khách sạn, vừa đi vừa nói xin lỗi nhân viên lễ tân: “Tôi xin lỗi, bạn gái tôi uống nhiều quá.”
Cậu ôm cô ra khỏi cửa.
Sự tiếp xúc da thịt suốt dọc đường khiến cậu nhận ra toàn thân cô đang run cầm cập.
Mới đầu cậu còn tưởng là Phương Lam lên cơn co giật do sốt cao, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trợn tròn và ánh mắt đầy hoảng hốt của cô, cậu mới biết rõ ràng là cô đang sợ hãi.
“Không, không ở khách sạn, tôi không ở khách sạn.” Cô vẫn lảm nhảm, khuôn mặt đỏ gay đầy mồ hôi vì sốt cao, vừa nhếch nhác lại vừa đáng thương.
Chiêm Đài vỗ nhẹ vai cô và dịu giọng dỗ dành: “Giờ cho dù cô có muốn ở khách sạn, tôi cũng không dám mạo hiểm đưa cô đi.
Cô yên tâm, chúng ta sẽ không ở khách sạn.”
Không ở khách sạn, cũng không thể lang thang nơi đầu đường xó chợ.
Cô bị tà ma nhập vào, đã sốt mê man, không thể đưa cô đến quán cà phê internet nghỉ tạm được.
Chiêm Đài rất muốn bắt một chiếc xe taxi, ném cô lên xe rồi bảo tài xế cho xe chạy thẳng đến cổng bệnh viện.
Song, sau khi nghĩ lại, cậu mà bỏ chạy thế này, không khéo các bác sĩ y tá lại phải bỏ tiền ra trả chi phí thuốc men.
Mọi người sống trên đời đều chẳng dễ dàng, bản thân cậu không muốn dây vào phiền phức thì lấy đâu ra tư cách tùy ý quăng nó cho người khác?
Chiêm Đài ôm Phương Lam ngồi xổm ở ven đường Ngân Tinh.
Cậu ngẫm nghĩ một chốc rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Thư Minh.
Lâm Tố lần đầu mang thai nên rất thèm ngủ.
Trong lúc mơ màng, cô cảm giác được là Tống Thư Minh nằm bên cạnh rón rén nhổm dậy rời giường, một lát sau mới trở lại.
Lâm Tố nheo mắt, khẽ nói: “Nước.”
Tống Thư Minh cầm cốc nước ấm, ôm Lâm Tố vào trước ngực rồi cho cô ấy uống từng ngụm nhỏ.
Tay kia vuốt ve mái tóc mềm mại của cô ấy.
“Vừa rồi ai gọi điện thoại đấy anh?” Lâm Tố hỏi.
Tống Thư Minh thoáng im lặng, rồi đáp: “Chiêm Đài.”
“Chiêm Đài nói rằng cậu ấy đang dẫn theo một cô gái nửa mình trần, muốn nhờ anh tìm hộ cậu ấy một chỗ ở.”
Ngụm nước trong miệng Lâm Tố còn chưa nuốt xuống liền phun lên áo Tống Thư Minh.
Căn phòng mà Tống Thư Minh tìm cho Chiêm Đài cũng không xa lắm.
Mấy năm trước, anh ấy nhận một vụ, khách hàng là một bà thím đã lớn tuổi, có vài căn phòng cho thuê trong thành phố.
Trong lúc khẩn cấp, Tống Thư Minh đã gọi điện thoại cho bà ấy, thế mà lại đúng lúc đang có một căn phòng để không trên đường Hàm Quang.
Gọi là phòng, nhưng kì thực chỉ là một căn gác nhỏ rộng hơn 20 mét vuông, nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà kiểu ống những năm sáu mươi, chẳng trách lại không cho thuê được.
Phòng bếp dùng chung, may mà nhà vệ sinh khép kín.
Chiêm Đài hết sức cảm ơn, tiễn bà chủ nhà ra khỏi cửa rồi quay vào phòng, chạm tay vào trán Phương Lam.
Cô vẫn đang sốt, nhiệt độ có vẻ còn cao hơn lúc trước.
Chiêm Đài sờ mùi, lúng túng đứng trước giường cô và nói: “Khụ, nếu không có việc gì khác thì tôi đi trước nhé?”
Phương Lam đâu thể đáp lời cậu.
Cô hiện đang sốt li bì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi hơi mấp máy.
Chiêm Đài im lặng giây lát, sau đó vừa giải thích vừa tìm lí do cho mình: “Cô bị thế này là vì mặc bộ trang phục kịch hoa cổ kia.
Cô cởi quần áo ra, ngủ một giấc, nghỉ ngơi thêm hai ngày là sẽ khỏe thôi, không có gì nghiêm trọng, không chết được đâu.
Tôi ở đây cũng vô ích, tôi lại chẳng biết chăm sóc người khác, chi bằng cứ đi về trước đã.
Cô bảo có phải không?”
Đoạn, cậu nói tiếp: “Cô không nói gì, tôi coi như là cô đã đồng ý nhé?”
Chiêm Đài: “À, vậy tôi đi đây…”
Phương Lam: “...”
Cậu đã đi xuống tầng, nhưng không tài nào bước ra khỏi tòa nhà, lòng nặng trĩu như bị đá đè, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh cô đang nhắm nghiền mắt, nằm trên giường.
“Mẹ kiếp!” Chiêm Đài đứng đúng mười lăm phút, tự chửi mình là thánh mẫu, cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà quay trở lại căn gác xép.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, đôi con người của cậu lập tức giãn ra.
Trên chiếc ga trải giường màu trắng dưới người Phương Lam đã thấm đẫm màu máu đỏ tươi..
TrướcTiếp