Bóng Ma Trong Mây

Chương 3

*Giải thích tiêu đề chương: Động Hồng Nhai là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của thành phố Trùng Khánh, nằm ở nơi giao nhau giữa sông Dương Tử và sông Gia Linh.

Động Hồng Nhai là vị trí tuyệt vời cho du khách tham quan các đường phố cổ của Sơn Thành.

Quần thể kiến trúc Động Hồng Nhai nổi bật với màu sắc huyền ảo toát lên từ những ngôi nhà sàn gỗ nối liền nhau.

Địa điểm này được dựng đứng trên vách đá cạnh bờ sông Gia Linh, bao gồm 11 tầng lầu, cao 75m, chạm khắc hoa văn và mái ngói rêu phong.

Hiện nay, Động Hồng Nhai là khu tổ hợp thương mại với nhiều hàng quán thu hút khách du lịch tại Trùng Khánh.

***

Chiêm Đài và Phương Lam chính thức gặp gỡ lần đầu tiên tại một nhà hàng lẩu ở Động Hồng Nhai.

Vào đầu tháng Sáu, một công ty cử ba nhân viên nam đi công tác ở Trùng Khánh.

Họ nghỉ trong một khách sạn giá rẻ cạnh Động Hồng Nhai.

Thời tiết ở Trùng Khánh năm nay rất bất thường, hồi tháng Năm hãy còn lạnh, nhưng bước sang tháng Sáu thì bỗng trở nên oi bức.

Nắng gay gắt suốt mấy ngày liền, lượng điện tiêu thụ của cả thành phố tăng vọt, nên thường xuyên phải hạn chế việc sử dụng điện.

Trời vừa mới nóng lên, toàn thành phố đã bị mất điện mấy lần.

Trùng Khánh nổi tiếng với những món ăn ngon.

Sau khi tan làm, ba nhân viên đó đi đến một quán cũ, ăn xiên nướng và óc lợn hấp và ăn xong lúc hơn 8 giờ tối.

Trên đường họ trở về khách sạn, đèn đường đột ngột phụt tắt.

Ba người ngẩng đầu nhìn thấy các tòa nhà gần đó đều tối om, liền biết đây là bị mất điện.

Đèn đường bị tắt vốn dĩ không phải vấn đề to tát, nhưng sau đó hai người trong số họ cứ khăng khăng rằng mình đã nhìn thấy bóng ma mờ mờ ảo ảo dàn hàng đôi ở ngã tư vào lúc đèn tắt, khiến vụ án mất tích vô căn cứ này lại thêm màu sắc kì bí không giải thích nổi.

Đã mất điện thì điều hòa của khách sạn cũng không dùng được nữa.

Tiểu Trương là người trẻ tuổi nhất, béo nhất và sợ nóng nhất trong ba người.

Thấy mất điện, anh ta vẫy tay nói với hai đồng nghiệp: “Bên ngoài vẫn mát hơn, em đi loanh quanh một lát cho tiêu cơm đây.”

Hai người kia không hề nghi ngờ, gật đầu đáp lại anh ta, rồi trở lại khách sạn.

Khi đến gõ cửa phòng Tiểu Trương vào sáng hôm sau, họ mới phát hiện anh ta đi suốt đêm qua vẫn chưa về.

Điện thoại di động vẫn đang sạc pin ở đầu giường, tối qua Tiểu Trương ra ngoài ăn cơm không cầm theo.

Ví tiền và thẻ căn cước đều trong túi xách, để ngay ngắn trên vali, duy chỉ có người là không thấy đâu.

Lần này, hai đồng nghiệp hốt hoảng, vội vàng gọi điện thoại báo cho cấp trên, sau đó báo cảnh sát.

Việc tìm người ở một thành phố du lịch không phải là chuyện khó.

Ngặt nỗi, đúng lúc tối qua toàn thành phố mất điện, nguồn điện dự phòng của các camera đã nhiều năm không sửa, vì thế, không ghi lại được hình ảnh của Tiểu Trương.

Hai đồng nghiệp cũng không đoán được là anh ta đã đi đâu.

Trong vòng một đêm, các ga tàu, sân bay, bến xe buýt, và tất cả những cửa ngõ ra vào Sơn Thành đều được kiểm tra hết một lượt.

Song, Tiểu Trương như thể đã mọc cánh biến mất khỏi Trùng Khánh, không còn tung tích nào nữa.

Khi Chiêm Đài nhận được tin thì Tiểu Trương đã mất tích gần một tháng.

Người nhà anh ta gần như đã tuyệt vọng.

Họ đã gặp riêng rất nhiều nhà ngoại cảm khắp các nơi, còn đánh tiếng, chỉ đích danh Chiêm Đài nổi tiếng khắp gần xa, nói rằng muốn gặp cậu và sẽ trả thù lao thật hậu hĩnh.

Chiêm Đài chưa đầy hai mươi tuổi, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, nhưng lại cố ý để râu vài ngày, đầu tóc rối bù, còn thức suốt một đêm để có đôi mắt thâm quầng.

Cậu khoác chiếc áo bùa chú màu vàng rộng thùng thình, tra tấn khuôn mặt trẻ trung thanh xuân vô địch của mình trở nên nhếch nhác, rồi mới đeo cái tráp đã cũ nát, đi đến nhà hàng lẩu ở Động Hồng Nhai.

Người nhà của Tiểu Trương sẽ gặp thầy pháp mà họ mời tới trong quán lẩu này.

Chiêm Đài vừa bước vào cửa phòng bao liền nhìn thấy một chiếc ghế trống ở chính giữa, hiển nhiên là để dành cho cậu.

Một cô gái cực kỳ xinh đẹp ngồi bên cạnh vị trí đó.

Chiêm Đài còn tưởng cô là người nhà của Tiểu Trương, nên thầm than rằng Tiểu Trương tốt phúc.

Cậu đi đến bên cạnh cô gái, nói với giọng chững chạc và hiểu lòng người: “Cô yên tâm! Có tôi ở đây, dù lên trời hay xuống đất, tôi cũng sẽ tìm được người cho cô.”

Phương Lam cau mày, ngẩng đầu lên xác định cẩn thận một lượt, chợt nhớ lại mấy chuyện cũ, bèn lạnh nhạt đáp: “Đạo hữu nhìn cho rõ rồi hẵng nói, tôi và cậu là người cùng nghề.”

Chiêm Đài thoáng sững sờ, vô thức nhìn cô gái, lại cảm thấy nghi ngờ.

Làm nghề này của họ, phải là người cứng vía, khắc người thân họ hàng, phần lớn có tướng ít phúc.

Tuy nhiên, cô gái trước mặt lại có cái trán cao rộng, đầy đặn, ấn đường rộng, dái tai dày và phẳng, đôi mắt có thần, rành rành là tướng vợ chồng đầm ấm, con cái đủ bề.

Tướng phúc mỏng và số khổ chỗ nào? Mà, ở đâu ra một cô gái trẻ tuổi xuất thân từ một gia đình mĩ mãn, lại bằng lòng làm cái nghề ngày nào cũng phải tiếp xúc với xác chết và ma quỷ của họ?

May sao cậu luôn nhanh trí, lập tức bật cười ha hả, xoay người ngồi vào chỗ, rồi hỏi thăm người nhà Tiểu Trương về tình hình gần đây.

Anh ta đã mất tích một tháng, phía cảnh sát gần như đã xới tung cả Sơn Thành, nhưng Tiểu Trương như thể đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Anh ta không mang theo điện thoại di động, ví tiền và thẻ căn cước, nhưng lại chưa từng xuất hiện lấy một lần.

Vài người thân và bạn bè đã nói một cách tế nhị, rằng một thanh niên khỏe mạnh như thế mà biến mất cả tháng trời, đa phần là lành ít dữ nhiều.

Người nhà Tiểu Trương không chịu bỏ cuộc, vẫn một mực cho rằng, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác.

Bởi vậy, họ mới tìm gặp Chiêm Đài và Phương Lam để nhờ tìm kiếm.

Điều khiến họ lo lắng nhất bây giờ là Tiểu Trương có còn sống hay không, và khả năng tìm thấy anh ta là bao nhiêu phần trăm.

Sau một thoáng trầm ngâm, Chiêm Đài gật đầu nói: “Nếu có ngày sinh tháng đẻ của anh ta thì không khó để kiểm tra vấn đề sống chết.

Mỗi tội, có tìm được anh ta hay không, lại không phải do tôi quyết định.”

Người nhà của Tiểu Trương cũng rất hiểu chuyện, nghe Chiêm Đài nói vậy, họ rút ngay từ trong túi xách ra một phong bao đỏ dày cộp, đặt lên bàn.

Chiêm Đài lăn lộn trên giang hồ mấy năm nay, rất giàu kinh nghiệm, chỉ liếc mắt một cái đã biết trong phong bao có 5000 tệ (khoảng 17 triệu đồng).

Tuy cậu đã mừng thầm trong bụng, nhưng cũng biết phát huy phong độ quý ông.

Cậu thận trong mà kiêu ngạo quay đầu đi, hất hàm hỏi Phương Lam: “Cô nhận hay tôi nhận đây?”

Chiêm Đài vốn dĩ đã chuẩn bị một loạt những lời từ chối khách khí, chỉ chờ Phương Lam nói ra.

Nào ngờ, cô lại lạnh lùng liếc xéo cậu bằng ánh mắt đầy khinh thường và đề phòng, dửng dưng đáp: “Môn phái của tôi rất nghiêm ngặt.

Tôi đi ra ngoài là phải cẩn thận đề phòng kẻ tiểu nhân học lỏm kỹ năng.”

Chiêm Đài liền cảm thấy tức giận, sự kiêu ngạo tận trong xương cốt chui ra.

Hai người họ mới lần đầu gặp mặt, tại sao cô gái này lại có thái độ thù địch và bất mãn với cậu như vậy? Mặc dù cậu còn ít tuổi nhưng rất chín chắn, cũng không muốn nổi đóa với khuôn mặt xinh đẹp mê người của cô mà làm mất đi thể diện.

Cậu nén giận, khẽ nhếch khóe miệng: “Chiêm tôi bất tài.

Xin hỏi họ tên của đạo hữu, học nghề từ đâu?”

Phương Lam mỉm cười, nhưng nụ cười lại không lan đến đáy mắt như đầm nước sâu, đáp với giọng lanh lảnh: “Tôi họ Lục, Lục Ấu Khanh.”

Chiêm Đài bỗng ngước mắt lên, loáng thoáng cảm thấy cái tên này quen quen, hình như đã từng nghe ai đó nói qua.

Tuy nhiên, câu tiếp theo của Phương Lam lại chẳng khác nào tiếng sấm rền, chấn động đến mức khiến cậu toát mồ hôi lạnh.

Cô nói: “Tổ tiên của tôi ở núi Không Đồng, Bình Lương, Cam Túc.”

Đây chính là quê hương mà Chiêm Đài vẫn đau đáu nhớ mong, đồng thời là nơi ẩn náu của Âm Sơn Thập Phương tà giáo.

Hai chữ ‘Chiêm (詹), Đài (台)’, bộ ‘Ngôn (讠)’ trong chữ Chiêm ghép với chữ “Đài”, chính là chữ Di (诒)

Và, tên của cậu vốn dĩ là Lục Di.

Âm Sơn Thập Phương thuộc Huyền Môn - một nhánh bên còn sót lại của phái Không Động, tiền thân là phái Mao Sơn, chuyên về thuật phù thủy và cách dùng sâu độc.

Về sau, đến thời nhà Minh, nhà Thanh, môn đệ của phái ít dần.

Để bảo vệ môn phái, năm đó sư tôn đã lầm đường lạc lối, thiên về ma quỷ và thích những trò xấu xa, đặc biệt ham mê chế tạo các pháp khí hiểm độc.

Mấy chục năm qua, Âm Sơn Thập Phương gần như đã bị xóa sổ, chỉ còn lại một nhánh.

Đến nay, duy chỉ còn một người Lục tên Di ở trên đời.

Người đó chính là Chiêm Đài.

Từ khi bắt đầu có nhận thức, cậu chưa từng nghe nói về việc Âm Sơn Thập Phương vẫn còn đệ tử kế thừa nào khác.

Cậu nheo mắt nhìn thẳng, nghiêm túc quan sát cô gái trước mặt.

Cô tự xưng là họ Lục, quê quán ở Không Động, Bình Lương.

Tuy không nói rõ, nhưng đang ám chỉ rằng cô có mối liên quan với Âm Sơn Thập Phương.

Có điều, tướng cô nhiều phúc, ấn đường sáng, đôi tay ngọc ngà trắng nõn, đâu có dáng vẻ của người thấm nhuần tà giáo từ nhỏ..
Bình Luận (0)
Comment