Bóng Ma Trong Mây

Chương 55

*Đoái Sơn Lý là tên một khu chung cư ở thành phố Hạ Môn, Phúc Kiến.

"Sao rồi?" Nhìn những giọt mồ hôi trên gò má trắng nõn và trên chiếc cổ cao thanh tú của Phương Lam, Chiêm Đài đưa cho cô một chai nước.

Cô đi cả đoạn đường đến đây nên hẳn là rất nóng, chiếc áo ngắn tay màu xám ôm sát vào ngực cô vì đã thấm ướt mồ hôi.

Chiêm Đài gượng gạo quay đầu đi chỗ khác, yết hầu của cậu chuyển động một cách mất tự nhiên.

Phương Lam không hề hay biết, cô mở nắp chai ra rồi uống liền mấy hớp nước, bấy giờ mới xem như dần lấy lại sức.

"Cô ấy không tin." Phương Lam thản nhiên nói.

Cô đã nói hết nước hết cái, gần như sắp nổi đóa đến nơi, nhưng chị gái của Trương Đại Xuyên là Trương Đại Yên vẫn cố chấp không chịu tin.

"Cũng không thể trách cô ấy.

Trong những gia đình có hoàn cảnh như nhà họ, người con gái sẽ không có địa vị và tiếng nói, nên thường bị cho đi làm thuê từ sớm.

Mặc dù Trương Đại Xuyên là em trai của cô ấy, nhưng lại càng giống nửa ông chủ nói một là một, hai là hai hơn.

Cô ấy sống trong hoàn cảnh ấy đã lâu, do đó gần như đã bị tẩy não, chỉ biết răm rắp nghe lời và cung phụng em trai, lại càng không dám lên tiếng nghi ngờ."

Chiêm Đài lấy làm khó hiểu: "Lẽ ra khi hai chị em là những đứa trẻ phải sống xa bố mẹ từ nhỏ, phải tự sinh sống ở nông thôn nhiều năm, thì càng nên nương tựa quý trọng lẫn nhau mới đúng.

Nhưng tại sao tình cảm chị em giữa họ không được tốt, và Trương Đại Yên lại luôn dè dặt sợ hãi khi nhắc đến em trai như vậy?"

Cậu đây là đang suy bụng ta ra bụng người.

Bản thân cậu từ nhỏ đã khát khao tình thân, nếu cậu có chị ruột thì không biết sẽ yêu thương bảo bọc chị gái mình đến nhường nào.

Phương Lam khẽ cười, một lúc sau mới giải thích: "Không đâu, từ khi Trương Đại Xuyên được sinh ra, địa vị của người chị gái trong nhà liền bị hạ thấp chẳng khác nào đồ vật, thậm chí không được tôn trọng và đối xử công bằng.

Cho dù hai người có tiếp tục sống nương tựa lẫn nhau, Trương Đại Yên cũng chỉ là người hầu đối với Trương Đại Xuyên mà thôi."

"Đây chính là lý do trong một gia đình trọng nam khinh nữ, dù đứa bé trai thấy rõ là mẹ đối xử bất công với chị em của mình, nhưng vẫn ung dung hưởng thụ sự bất công đó, thậm chí còn là nguyên nhân khiến anh ta trở nên gia trưởng khi trưởng thành."

"Hơn nữa, Trương Đại Xuyên thật sự thông minh hơn Trương Đại Yên rất nhiều.

Anh ta vốn cộc cằn, hay căng thẳng với bố mẹ.

Năm đầu tiên thi đại học thì không đủ điểm.

Khi thi lại năm thứ hai, anh ta nghe lời thầy dạy Hóa mà tập trung vào môn Hóa, không ngờ lại mở ra một hướng đi mới.

Mặc dù điểm số các môn khác rất bi bét, nhưng đã giành được huy chương trong cuộc thi Hóa và nhận được cơ hội vào đại học." Phương Lam nói.

Cô suy nghĩ một chốc rồi nói với giọng mang ẩn ý sâu xa: "Tập trung thi Hóa, có cơ hội ra vào phòng thí nghiệm công nghệ cao.

Anh ta có thể tự do ra vào phòng thí nghiệm, còn có cơ hội tiếp xúc với rất nhiều chất độc."

"Nhắc đến cũng khéo, bố anh ta vốn có tiền sử bệnh gan, lúc đưa đến bệnh viện cũng đã muộn.

Bệnh tới nhanh, người ra đi cũng nhanh, khi chị gái cậu ta đến nơi thì chỉ kịp lo thu xếp hậu sự."

"Đến lúc mẹ cậu ta gặp chuyện, anh ta cũng vắng nhà vào sáng hôm đó.

Vẫn là mẹ anh ta gọi điện bảo chị gái anh ta về.

Hai người hoang mang lo lắng chờ anh ta về nhà, sau đó đưa đến mẹ anh ta đi viện.

Ngặt nỗi, khi đến nơi thì đã vô phương cứu chữa."

"Người nhà không truy cứu, bệnh tình lại chuyển biến quá nhanh, vì thế đến giờ vẫn không có người yêu cầu khám nghiệm tử thi." Phương Lam cười khẩy một tiếng như khinh thường lại như tức giận.

"Lòng dạ quá độc ác, chẳng trách thuyền diêm vương lại nhận thứ vật tế như anh ta.

Nếu tôi là bố mẹ anh ta, chỉ hận không thể băm vằm đứa con trai này cho rồi."

Chiêm Đài lắc đầu: "Không có thi thể, cũng không có chứng cứ."

"Chuyện trôi qua đã lâu, ngay cả thi thể cũng đã thối rữa, đến nay đã không để lại chút chứng cứ nào.

Đừng nói là Trương Đại Yên không tin, dù cô có báo cảnh sát, cũng khó có ai tin được, vì chứng cứ gần như đã không còn."

"Không biết người bố trí trận pháp thuyền diêm vương đã biết chuyện đó bằng cách nào.

Người này xem ra không giống kẻ săn tiền thưởng như chúng ta đoán lúc đầu, mà lại giống như đồng đạo có cùng chí hướng trừ gian diệt ác."

Cậu hơi ngập ngừng, sợ nói tiếp sẽ mất mặt, nên không khỏi liếc mắt quan sát vẻ mặt của cô.

Tuy nhiên, Phương Lam cũng không có ý bám riết lấy vụ này.

Cô hòa nhã nhìn cậu, thuận theo ý của cậu mà nói: "Tôi hiểu, vũng nước đục này quá sâu, chúng ta không cần phải nhảy vào.

Tôi đã nói với chị của Trương Đại Xuyên là mình bó tay với vụ án này, mời cô ấy nhờ người giỏi hơn."

Chiêm Đài thở phào nhẹ nhõm, may mà Phương Lam không tiếp tục bướng bỉnh, không truy hỏi đến cùng để tìm ra bằng được tung tích của Trương Đại Xuyên.

Có vẻ như cái tính cố chấp, kiên trì thái quá trước đây của cô thật sự không xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp buộc cô phải có trách nhiệm với người ủy thác, mà là cô muốn tra đến tận ngọn nguồn, và muốn làm rõ lý do mất tích của những người kia.

Điền Hữu Lương và Trương Đại Xuyên biến mất trong một buổi biểu diễn, Ngô Du mất tích trên một chiếc xe buýt, và Tiểu Trương ra ngoài đi dạo rồi không trở lại.

Họ đều là những chàng trai trẻ tuổi.

Cô cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện tại hiện trường vụ án, không bàn đến chuyện thù lao, không màng đến tâm sức bỏ ra, còn bất chấp cả tính mạng, mang theo đầy vết thương và sự cô liêu, tất cả cũng chỉ để tìm ra tung tích của bọn họ, để làm rõ nguyên do bọn họ đột ngột biến mất.

Chiêm Đài nhớ đến chuyện cô từng gượng gạo nói rằng cô đang để tang chồng, nhớ tới ba chữ Lục Ấu Khanh, nhớ lúc cô cận kề cái chết mà vẫn nhất quyết không vào ở khách sạn.

Ngay cả khi đến Hạ Môn lần này, dù phải sống trong căn phòng thuê ngắn hạn bên cạnh Đại học Tập Mỹ, cô cũng không muốn cùng cậu ở nhà trọ thanh niên.

Đáp án đã ngay trước mắt, nhưng cậu lại tự lừa dối mình mà bỏ qua.

Sau mấy ngày bôn ba, vất vả điều tra vụ án, hiếm khi thấy Phương Lam có vẻ mặt thoải mái, cậu không muốn phá hỏng tâm trạng của cô lúc này.

Phương Lam nhận thấy sự lơ đễnh của cậu thì có phần không vui: "Cậu có đang nghe tôi nói không đấy? Tôi hỏi cậu là có khi nào Trương Đại Xuyên đang bị giam ở đâu đó không?"

Chiêm Đài lấy lại tinh thần, mỉm cười hối lỗi với cô, nói cho có lệ: "Có lẽ vậy."

Thật ra không phải ‘có lẽ’ mà là chắc chắn.

Thậm chí cậu rất hoài nghi, liệu Trương Đại Xuyên có còn sống hay không..
Bình Luận (0)
Comment