*Cầu Ngũ Phương: tên một cây cầu vượt ở Bắc Kinh.
Phương Lam tháo lớp băng gạc trên tay Chiêm Đài, rồi đắp một miếng băng dán vết thương chống thấm nước lên cánh tay trái của cậu.
Động tác nhẹ nhàng cùng với nét mặt tập trung của cô thật làm lòng người rung động.
Chiêm Đài nhẫn nhịn hết mức, cuối cùng khẽ đưa tay luồn vào những lọn tóc lòa xòa của cô, chạm vào má cô.
Ngón tay cậu có vết chai, khi vuốt cằm cô khiến cô cảm thấy hơi đau, còn làm cô đỏ bừng hai má.
Nhưng xen lẫn với cảm giác nóng bừng là một thoáng mát lạnh, cậu không rõ rằng có phải vì cô đã rớt nước mắt trong lúc cậu không để ý hay không, mà ngón tay cậu bỗng chốc như bị kim chích, thế là nhanh chóng rụt tay về, mặt đầy bối rối.
Phương Lam lại ngẩng đầu lên, lúm đồng tiền lấp ló bên má, dịu dàng cầm tay của cậu: "Để tôi giúp cậu gội đầu."
Cậu ngồi trên ghế thấp, cúi người xuống.
Cô đứng bên cạnh, cầm vòi sen bằng một tay, tay còn lại nhẹ nhàng xoa mái tóc đen ngắn của cậu.
Dưới bàn tay của cô, mái tóc ngắn ngủn và khô cứng thường ngày liền trở nên mềm mượt vào nếp, cũng giống như cậu không khác gì một chú chó vâng lời lúc này.
Phương Lam không khỏi nhớ lại bộ dạng của cậu chạm vào cằm cô vừa nãy.
Cô cười buồn, cảm thấy bản thân mình trước đây thật ngu ngốc.
Giữa những người yêu nhau, nếu thật sự có tình cảm thì cớ sao lại không có ham muốn chứ?
"Tôi nghĩ, hiện tại còn có một khả năng khác." Cô khẽ nói, dòng nước ấm chảy ra từ vòi hoa sen phun xuống gáy cậu.
"3 chương mới nhất vừa được cập nhật, chắc chắn không phải được viết bởi cùng một tác giả.
Nhưng nếu 3 chương đó được viết bởi 3 tác giả xa lạ chưa từng xuất hiện đồng thời, thì khả năng này là rất cao."
"Chương thứ nhất, được viết ra bởi người có biết vợ chồng anh chị của cậu.
Chương thứ ba được viết bởi người biết rõ về hành trình của chúng ta." Phương Lam tắt vòi hoa sen, sau đó duỗi tay lấy khăn lông, lau nhẹ tóc cho cậu.
"Hành tung của chúng ta trông có vẻ bí mật, nhưng nếu xét kỹ thì lại có khá nhiều người biết.
Có thể khẳng định một người trong số đó là tay săn ảnh Sam.
Từ đầu chí cuối, chúng ta không hề đề phòng anh ta, anh ta dựa vào lộ trình rồi suy đoán chúng ta sắp trở về Thâm Quyến, đây không phải là một việc quá khó khăn."
"Huống hồ, tôi đến Hồng Kông sớm hơn cậu một ngày, thời gian lưu trú ghi trên giấy thông hành chỉ có 7 ngày.
Trong vòng 7 ngày, chúng ta nhất định phải trở về Thâm Quyến."
Ánh mắt Chiêm Đài sáng bừng, cậu ngồi thẳng người lên.
Mái tóc của cậu đã được cô lau khô.
Tiếp theo, cô thấm ướt khăn mặt và lau mặt giúp cậu, lau dọc từ trán xuống sống mũi cao thẳng.
"Nếu cử người liên tục canh chừng ở bến cảng, thì có thể biết chuyện chúng ta rời Hồng Kông về Thâm Quyến trong những ngày này không?" Chiêm Đài cố gắng lờ đi cảm giác bàn tay của cô đang xoa trên mặt mình, ra sức giữ tỉnh táo để phân tích giữa lúc người đang nóng hầm hập.
"Cho người cắm chốt ở bến cảng, đồng thời biết ngày mà chúng ta nhập cảnh vào Hồng Kông là có thể đoán chính xác ngày muộn nhất mà chúng ta phải xuất cảnh." Chiêm Đài nghiêm túc nói: "Thật ra, tôi biết có một người như vậy."
Tần Phúc.
Để tìm kiếm tung tích của Phương Lam, cậu đã vận dụng “không thành kế”, còn không ngại tiết lộ thân thế đệ tử Âm Sơn Thập Phương và đạo pháp cao siêu của mình ở bến cảng La Hồ, thành công thu hút sự chú ý của người có tiếng nói của phái Vân Tuyền ở Nam Hải là Tần Phúc.
Hắn đích thân đưa cậu qua cửa hải quan của bến cảng, vì vậy sẽ biết rõ ngày đầu mà cậu và Phương Lam nhập cảnh vào Hồng Kông.
Tần Phúc lại làm ăn nhiều năm ở bến cảng, vừa có quan hệ vừa có năng lực bám đuôi, hắn sẽ là người đầu tiên biết khi nào bọn họ xuất cảnh.
Hơn nữa, cậu đã tiết lộ thân thế đệ tử Âm Sơn Thập Phương của mình, cũng để lộ Bích Trản Vân Lạp và huyên Bạch Cốt, dù cho Tần Phúc chỉ có hứng thú với cậu, hay có hứng thú với Âm Sơn Thập Phương, thậm chí chỉ đơn giản vì muốn cướp bảo vật và tiền tài, thì có nhiều khả năng là hắn vẫn luôn lưu tâm đến hai người họ.
Phương Lam ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Có năng lực, đã tiếp xúc với cậu, lại có động cơ hơn kẻ khác.
Hắn ta càng đáng nghi hơn Sam."
Cô xoay người gác vòi sen lên tường, sau đó xách ghế đi và nhỏ giọng dặn dò: "Lúc tắm cậu nhớ để ý vết thương, gắng giơ tay cao lên."
....!
Chiêm Đài giận Tống Thư Minh không phải chỉ vì anh ấy hoài nghi Phương Lam.
Xét một cách công bằng, những lời nói của anh ấy không phải là không có lý, mà ngược lại còn rất có lý.
Tống Thư Minh đã đưa ra chính xác toàn bộ những điểm đáng ngờ trong cuộc gặp gỡ giữa cô và cậu.
Mà, hiện tại cậu lại không tài nào chứng minh hay giải thích được về những điểm đáng ngờ đó.
Khi dẫn theo Phương Lam về nhà, cậu ôm tâm trạng đưa bạn gái về gặp người lớn trong gia đình.
Song tình cảm mà cậu vất vả có được lại bị nghi ngờ, điều này khiến cậu rất tức giận, nhưng hơn hết lại là cảm giác bất lực.
Rốt cuộc, cậu không biết mình đang giận Tống Thư Minh hay giận bản thân nhiều hơn.
Sáng hôm sau, Phương Lam nằng nặc đòi Chiêm Đài đưa cô đến nhà hai vợ chồng Lâm, Tống.
Lâm Tố ra mở cửa, thấy Chiêm Đài liền nhoẻn miệng cười.
Cậu vẫn còn cáu kỉnh, nhưng không thể trút giận lên cô ấy nên xị mặt ngồi trước bàn.
"Cảnh sát hình sự đã kiểm tra camera giám sát." Lâm Tố nhắc đến vụ án liên quan tới chương thứ hai, "Camera đặt ở cửa hàng trước ngõ, chủ yếu để phòng trộm, nhưng khi camera quét đến góc chỗ cây liễu thì phát hiện có một cái túi ni lông.
Vào mùa hạ cây liễu xanh um, nhánh cây dài che hết tầm mắt, khiến địa điểm đặt chiếc túi dưới gốc cây trở thành góc chết."
"Cảnh sát hình sự vẫn đang cố gắng thu thập tin tức từ hệ thống camera, nhưng tạm thời không thể xác định được thời gian và kẻ đã đưa các mảnh xác đến đó." Lâm Tố nói.
"Đã xác định được danh tính của người bị hại chưa chị?" Phương Lam hỏi.
Lâm Tố lắc đầu: "Chỉ có một cánh tay, không thể so sánh đối chiếu với kho dữ liệu, cũng không thu hoạch được gì từ trang web.
Thời gian đăng tải một chương chỉ có vài giây, với thời gian ngắn như vậy, cảnh sát hình sự lần theo địa chỉ IP chỉ có thể truy ra đó là điểm truy cập bí mật ở nước ngoài, chứ không thể lần tìm xa hơn.
Thật ra, vụ án có thể tiến triển đến bước này đã là một việc khó mà thực hiện được với sức người bình thường."
Lâm Tố nhíu mày, trông vô cùng khó xử.
Lát sau, cô ấy nói bâng quơ với Chiêm Đài: "Hay là cậu thử đi xem sao?"
Thử thì thử, cậu nhướng mày, cánh tay phải còn bị băng bó như cái bánh chưng, nhưng vẻ mặt lại không hề yếu ớt, ánh mắt kiên định như đứa trẻ bướng bỉnh không chịu thua.
Trước mặt Phương Lam, cậu luôn tỏ ra tài giỏi, tác phong nhanh nhẹn, mọi việc đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Đây là lần đầu tiên bắt gặp vẻ mặt giận dỗi ngây thơ của cậu, Phương Lam nhếch môi cười trộm.
Chiêm Đài vô tình quay đầu lại liền chạm vào ánh mắt có phần cưng chiều của cô, cậu không khỏi ngẩn người.
Bị nhìn thấu nỗi lòng, cô bèn dời ánh mắt, không dám tiếp tục nhìn cậu.
Tống Thư Minh đã đợi trong phòng khám nghiệm tử thi.
Lúc gặp Chiêm Đài, anh ấy nở nụ cười và vỗ vai cậu.
Cho đến khi nghe thấy anh ấy hòa nhã chào hỏi Phương Lam đi theo sau cậu, vẻ mặt sầm sì của Chiêm Đài mới dịu đi.
"Trong trường hợp này, nếu chị Lâm Tố không mang thai, hoặc tay phải của tôi không bị thương, thì có thể trợ giúp bằng cách bói gạo." Cậu nhỏ giọng giải thích với cô.
"Thế cho nên hiện giờ chỉ có thể còn nước còn tát vậy." Cậu mỉm cười, đoạn lấy chiếc hồ lô bằng ngọc bích ra khỏi túi quần.
Chiếc hồ lô này giống hệt với hồ lô bằng gỗ du sam đeo trên cổ cô, nhưng lại có màu xanh nhạt, trong sắc xanh xen lẫn sợi vân màu hồng phấn khó nhận ra, như thể đã từng bị ngâm trong máu rất nhiều năm tháng..