Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù

Chương 44



Editor: D Ẹ O
Cùng lúc đó, lớp Tám cũng bùng nổ.
Cẩu Tân Đậu bắt được tin hot cầm điện thoại truyền bá thị phi cho cả lớp: "...Mấy hôm trước, trên weibo có xuất hiện một tài khoản cộng đồng tên 'Hốc cây* dưới Thập Nhị Trung thành phố Dung', tất cả mọi người đều có thể gửi tin về trang này thông qua một bảng biểu mẫu đặc biệt, rất nhiều bạn học Thập Nhị Trung đã gửi tin vạch trần sự kiện đơn cử tuyển thẳng gần đây, và ngay ngày hôm qua, rất nhiều tài khoản có sức ảnh hưởng cao cũng đồng loạt share tin này, thu hút sự chú ý của dư luận, chuyện giờ đã bung bét, nghe đâu có rất nhiều người còn gọi điện thoại thẳng cho sở giáo dục và phòng chiêu sinh bên tỉnh để dò hỏi, nặng thì mắng nhiếc thẳng thừng..."
*Hốc cây: nghĩa bóng là bí mật ẩn giấu.
Cả lớp xúm lại quanh Cẩu Tân Đậu nghe như mê như say, thấy cậu ta ngừng, vội giục cậu kể tiếp: "Sau đó thì sao? Bây giờ tình huống thế nào?"
Cẩu Tân Đậu tiếc nuối tỏ vẻ: "Tao cũng chẳng rõ, mấy chuyện trên là được thằng bạn trường ngoài nó nhắn qua QQ tao mới biết."
Thời giờ smartphone vẫn chưa phổ biến, weibo cũng chỉ vừa mới phát triển chưa bao lâu, nó vẫn còn quá mới lạ với dân chúng. Mà điều kiện để các học sinh cấp 3 sắp tốt nghiệp luôn phải vùi đầu vào sách vở được tiếp xúc với mạng xã hội lại càng ít, phần mềm giao lưu chủ yếu vẫn là chim cánh cụt (Tencent), tuy thỉnh thoảng cũng có lướt weibo, nhưng vẫn còn khá mù mờ về công dụng và tầm quan trọng của nó.
Thực ra không riêng gì học sinh, mà ngay cả những người trưởng thành bình thường có cơ hội được lướt web cả ngày cũng chưa chắc đã hiểu rõ lực tương tác mạnh mẽ mà weibo mang lại có tác động to lớn nhường nào đến cộng đồng.
Khái niệm truyền thông vẫn chưa phát triển, phần lớn mọi người vẫn thờ ơ coi weibo như một trang mạng xã hội thông thường.
Cẩu Tân Đậu cũng phải vật vã lắm với chiếc điện thoại hệ điều hành Symbian của mình mới đăng nhập được vào QQ, lục tìm tin tức, song vẫn không tra được hồi kết của màn kịch đầy gay cấn đang sục sôi trên weibo.
Bạn học vừa mới hỏi cũng tiếc nuối cảm thán: "Muốn hóng quá giờ sao ta!"
"Ấy, thằng bạn tao mới gửi ảnh MMS, anh em tốt!" Cẩu Tân Đậu vừa nói, hàng loạt ánh nhìn đói khát lập tức bắn về phía màn hình: "Mau mở ra đọc thử coi! Nhanh!"
Phần ảnh được gửi tới do cậu bạn của Cẩu Tân Đậu dùng điện thoại để chụp lại bài đăng weibo hiển thị trên máy tính, độ phân giải khá mờ, cả đám mất hết sức ba bò chín trâu mới rặn xong cả bài.
Tiếng nói của thành phố Dung: Dạo gần đây, trên mạng xã hội có xuất hiện một tài khoản cộng đồng tên 'Hốc cây dưới Thập Nhị Trung thành phố Dung' đã công khai một tin động trời, nghi ngờ phó hiệu trưởng Thập Nhị Trung Hoắc X Xuyên lạm dụng chức quyền, lén tiết lộ đề thi cho con trai là Hoắc X Thụy, hiện đang là học sinh lớp 12 của Thập Nhị Trung, làm rối kỷ cương, giúp cậu con trai đạt được hạng nhất trong nhiều lần thi cử, đồng thời lợi dụng thủ đoạn gian trá không công bằng đề cử Hoắc X Thụy trở thành học sinh được tuyển thẳng vào đại học F, đạp rơi người vốn xứng đáng để nhận được vị trí này. Điều này đã khiến dư luận phải xôn xao về nhiều mặt, nhiều phương tiện truyền thông tại thành phố Dung đã điện cho sở giáo dục để tìm hiểu rõ tình hình, hiện sở giáo dục đang tiến hành điều tra, vẫn chưa đưa ra kết luận chứng thực.
Bài post này cũng được một lượng lớn những trang nổi tiếng có lượng người theo dõi đông đảo chia sẻ, số lượt thích và bình luận của nó cũng rất cao.
Mọi người tuy không thể mở bình luận xem phản ứng của dân mạng ra sao, nhưng căn cứ theo tình hình này, ít nhiều vẫn phán đoán được chuyện đã gây ra chấn động nhường nào.
Mà điều dở khóc dở cười ấy là thân làm người đứng giữa tâm bão, cả Thập Nhị Trung lại chẳng hề hay biết gì.
Cả bọn nhìn mà lòng thấy ngứa ngáy: "Trời má, tao cũng muốn lên bóc phốt!"
Có đứa hùa theo: "Muốn lên mạng ngay bây giờ!"
"Có cái trang hốc cây kia đúng sướng, tao muốn phốt Kha Thải Châu."
"Aish, tao không có tài khoản weibo, đợi tan học tao phải đăng ký một cái mới được."
"Đù má, thân là học sinh Thập Nhị Trung, thế mà drama to như thế tao lại biết sau cả cộng đồng mạng."
"Không biết vị thần nào đã tung tin này lên mạng ha, ăn gì tao cúng."
"Thấy bảo nhiều người cùng vạch tội lắm kia mà? Sao dạo này tao có thấy tý gió thổi cỏ lay nào đâu nhỉ? Chả nhẽ học sinh khối mình giấu kỹ đến thế?"
"Là ai tao cũng kệ, cả khối ghi công."
...
Lớp Tám cũng không phải ngoại lệ, scandal bùng nổ đã loan khắp toàn trường, Quách Đương Lập và bọn đàn em Lý Cao trở thành đại sứ tuyên truyền cho weibo, cả đám đứng ở góc cầu thang, chặn đường bạn học đi ngang qua ra sức chèo kéo: "Bạn gì ơi, về nhớ đăng ký tài khoản weibo liền đi, và nhớ hãy share bài post vạch mặt Hoắc Bình Xuyên."
"Trên weibo có một tài khoản tên 'Hốc cây dưới Thập Nhị Trung thành phố Dung' để trút bầu tâm sự, bạn à, cơ hội để tổng sỉ vả bà chăn Kha đến rồi đấy."
"Lâm Khiển bị oan quá oan, chúng ta là bạn học của nhau, nhất định phải lấy lại công bằng cho cậu ấy, về nhà nhớ like và share liền tay, không share không phải học sinh Thập Nhị Trung."
"Hoắc Nghiệp Thụy ăn gian cậu có tức không? Không tức không phải đàn ông, nhớ về chửi gắt vào... Không được, cậu chửi vậy không thấm, để đấy tôi bày cho này."
"Trong nhà không máy vi tính? Ra quán net, đây, tôi cho cậu năm đồng ra net, khỏi trả lại cũng được..."
Bạn học lần đầu được lưu manh cho tiền: "...Cảm ơn."
"Bạn gì ơi...Ồ, là mày đấy à..."
"Là tao." Dương Tông Kiệt một lời khó nói hết khi chứng kiến cảnh Lý Cao đưa tiền cho bạn học vừa nãy, định kiến về đám lưu manh trong đầu vỡ tan nát, phải biết, trước đây họ chỉ có chặn đường bạn học vòi tiền chứ nào có chuyện ngược đời như bây giờ.
Khóe miệng Dương Tông Kiệt giật giật: "Xem ra tụi mày ghét cay ghét đắng hiệu trưởng Hoắc." Không tiếc tự bỏ tiền cổ động bạn học truyền bá vụ bê bối của ông ta.
"Sai." Lý Cao nghiêm túc nói, "Tụi tao làm vậy chủ yếu là vì muốn đòi lại công bằng cho đại ca."
Quách Đương Lập cũng góp lời: "Ngay cả đại ca bọn tao mà cũng dám leo lên đầu ngồi, Hoắc Bình Xuyên bị vậy là đáng kiếp lắm."
Dương Tông Kiệt: "..."
Cậu thật sự rất muốn hỏi Quách Đương Lập, liệu mày có còn nhớ mày cũng từng là đại ca một thời không?
Nhưng cậu còn chưa kịp hỏi, Lý Cao đã khoác tay lên vai cậu, vừa đe dọa vừa dụ dỗ: "Tính ra thì mày cũng từng lấy tài liệu của đại ca tụi tao kia mà, xét về tình về lý cũng nên thể hiện chút lòng thành chứ nhỉ."
Dương Tông Kiệt: "..." Sao hồi đó mày không nói cầm tài liệu còn có cả nghĩa vụ đi kèm!
Quách Đương Lập cũng sáp lại, nhìn cậu ta: "Vậy giao cho mày truyền bá bên lớp Bốn."
Tự nhiên bị phong lên làm đại sứ tuyên truyền, Dương Tông Kiệt: "..."
Cậu gian nan hỏi: "Làm vậy trong trường rồi có sao không?"
Quách Đương Lập trợn trắng mắt: "Chắc tao sợ."
Sự thực đã chứng minh, nỗi lo của Dương Tông Kiệt cũng không phải không có căn cứ, chuông vào lớp vang lên, giáo viên chủ nhiệm các lớp lập tức về lớp mình truyền đạt lại yêu cầu của lãnh đạo, nghiêm cấm học sinh không được đồn đãi bậy bạ về "Lời đồn" trên weibo trong trường.
Giáo viên chủ nhiệm lớp Bảy căng thẳng nói: "Hiệu trưởng Hoắc nghe tin có học sinh chặn bạn học để truyền bá chuyện này đã rất nóng giận, quyết điều tra cho ra học sinh của lớp nào..."
Quách Đương Lập và bọn đàn em Lý Cao chột dạ liếc nhìn nhau, không dám nhìn thẳng giáo viên chủ nhiệm, lại chợt nghe giáo viên chủ nhiệm đường hoàng nói: "Nhưng thầy tin chắc chắn đó không phải học sinh ở lớp chúng ta, cả lớp của thầy đều là những học trò ngoan, nếu giám thị Kha hay thầy cô lớp khác có qua hỏi, thì các em cứ nói mình không biết."
Cả lớp cùng đáp: "Vâng ạ."
Giáo viên chủ nhiệm cười híp mắt nói: "Các em cứ tiếp tục chăm chỉ học hành là được, cố gắng tiến bộ trong đợt thi tháng tới."
...
Hoắc Bình Xuyên không thể nào ngờ, ông ta đã dàn xếp tất cả mọi thứ một cách chu đáo nhất, chỗ đứng vững chắc cả trong lẫn ngoài, có hậu trường, địa vị ở Thập Nhị Trung lại càng khỏi phải bàn cãi, nhiệm kỳ của hiệu trưởng Khâu sắp kết thúc, địa vị chỉ còn trên danh nghĩa, không ai có thể chống lại được ông ta, sau cánh cổng trường là thiên hạ của ông ta.
Ngay cả Lâm Nhã Chí cũng vậy, mấy hôm trước hắn ta có đệ đơn báo cáo gửi lên sở, cũng bị âm thầm chuyển vào hòm thư của Hoắc Bình Xuyên, khiến ông ta bất mãn, thầm nghĩ cách làm sao để chỉnh Lâm Nhã Chí cho bỏ giận.
Nhưng nào ai hay, kế hoạch lại đổ bể ngay phút chót.
"Ba, con sẽ bị hủy tư cách xét tuyển thật ư?" Hoắc Nghiệp Thụy không thể chấp nhận sự thực này.
Nhớ lại chuyện ban nãy xảy ra trong lớp, cậu ta vẫn cảm thấy bức bối trong lòng.
Cậu ta chỉ vừa mới được hả hê, chỉ còn chờ xem Lâm Khiển biến thành con chó nhà có tang, nhưng rồi tin động trời giáng xuống như thiên thạch, khiến cậu ta không kịp định thần.
Cả lớp nhỏ giọng rỉ tai nhau, những tiếng xì xào ồ ạt:
"Wow! Thiệt luôn, Hoắc Nghiệp Thụy bị hủy tư cách xét tuyển?"
"Éc, thì ban đầu nó cũng đâu phải của cậu ta đâu mà? Mất cũng đáng đời."
"Sạo quá không đó? Hồi trước bảo ai kia cầm quyền, ngay cả hiệu trưởng Khâu cũng không làm gì được người ta cơ mà?"
"Cười ỉa, phó hiệu trưởng một trường thôi mà bày đặt, làm như mình là quý tộc thời xưa chắc?"
"Pft—— xin lỗi nha, để tao cười cái đã, há há há—— Ôi giời ơi, tao cười tao đi toilet, gyahaha——"
"Chà chà chà, vận đổi sao dời ha—— Chẳng hay một vài người nào đó hiện giờ tâm trạng đang ra sao?"
...
Cũng đáng đời Hoắc Nghiệp Thụy, chỉ vì quá đắc chí muốn Lâm Khiển bẽ mặt, vứt bỏ tấm mặt nạ cậu ta đeo bấy lâu nay, tự rước lấy không ít thù hận, khiến gần như cả lớp đều ngứa mắt.
Mà điều làm Hoắc Nghiệp Thụy giận dữ và xấu hổ nhất đó là Hứa Dao vừa đánh vừa xoa: "Bạn Hoắc à, cậu cũng đừng quá bận lòng, nếu thành tích thi tháng của cậu không thẹn với lương tâm, thì tham gia thi đại học dựa theo học lực này cũng chắc chắn sẽ được chọn vào một trường không tồi mà ha."
Cuối cùng Hoắc Nghiệp Thụy vẫn không chịu được ánh nhìn soi mói từ các bạn học, cố giả vờ bình tĩnh bỏ ra khỏi lớp, dùng thời gian ngắn nhất chạy vọt đến văn phòng phó hiệu trưởng.
Sắc mặt Hoắc Bình Xuyên còn xấu xí hơn cả cậu ta.
Hoắc Nghiệp Thụy không tài nào chấp nhận được: "Cha, điều này không phải sự thật đúng không cha? Chẳng phải cha đã nói chúng ta có quan hệ với bề trên rồi hay sao, rằng vé vào đại học chắc chắn sẽ thuộc về con rồi cơ mà..."
"Câm miệng." Hoắc Bình Xuyên gắt gỏng ném cây bút máy trong tay vào mặt Hoắc Nghiệp Thụy, "Nếu không phải tại thằng vô dụng nhà mày, chép đáp án mà cũng chép sai thì chuyện đâu có ra nông nỗi này."
Vốn dĩ kế hoạch của ông ta không một chút sở hở, chỉ cần Hoắc Nghiệp Thụy thi được thành tích không ai sánh bằng, thì quy trình đề cử sẽ suôn sẻ đâu vào đấy, không ai có thể bới móc.
Nhưng nghiệt ngã nửa đường lại đứt gánh.
Bí mật bị khơi mào trên weibo, có hai chứng cứ lớn quan trọng, một là quy trình đề cử có vấn đề, một là tại sai lầm trong lần thi tháng của Hoắc Nghiệp Thụy.
Về phần quy trình còn có thể lách luật để biện giải, thế nhưng việc Hoắc Nghiệp Thụy có thể viết ra được đáp án chính xác của một đề bị in sai mới khó nói, biết tìm đâu ra bằng chứng để khiến cư dân mạng tin phục.
Hoắc Bình Xuyên không có tài khoản weibo, cũng không biết internet huyên náo xôn xao ra sao, lúc nghe cấp trên nói ông ta cũng rất kinh sợ, vốn định giúp Hoắc Nghiệp Thụy ém nhẹm chuyện này xuống, thế nhưng lần này dù nói thế nào cấp trên cũng không chịu, đã vậy người nọ còn châm chọc: "Con trai ông bây giờ đã là 'Thánh thi cử' được cả nước nhòm ngó, nếu còn dám tặng danh ngạch cho thằng nhóc, nguyên bộ máy giáo dục của thành phố Dung này chắc chắn sẽ phải thay máu."
Hoắc Bình Xuyên vội đăng ký một tài khoản weibo muộn màng, nhìn những tiêu đề che ngập bảng hot search, "Hoắc X Xuyên Thập Nhị Trung", "Vấn nạn rối loạn kỷ cương tại Thập Nhị Trung"..., rất nhiều tài khoản khá nổi có sức ảnh hưởng rộng đều share những tin liên quan.
Cũng ngay lúc ấy, Hoắc Bình Xuyên mới hiểu ý cấp trên là gì khi nói "Thánh thi cử".
Chiều soi bóng Khinh ngủ Khiển: Cậu học sinh tên Hoắc Nghiệp Thụy quá dữ, đề tuy sai nhưng vẫn có thể cho ra đáp án đúng, quả là Thánh thi cử, tay cầm chân lý. Hãy mau mau share tin về Thánh thi cử, bảo đảm các bạn sẽ vượt qua mùa thi thành công, khoanh lụi điền bậy đều trúng, nếu như không trúng, vậy là do thầy cô ra sai đề, được thánh thi phù hộ đảm bảo không bao giờ sai.
Tài khoản này có hơn gần 400 nghìn fan, nếu đặt ở nhiều năm sau, khi lưu lượng weibo bùng nổ thì con số này chẳng là gì, song đặt tại thời điểm hiện tại, một tài khoản như vậy đã được tính ở top đầu, người nọ vừa lên tiếng lập tức có rất nhiều fan hưởng ứng, danh hiệu "Thánh thi cử" của Hoắc Nghiệp Thụy cứ thế lan xa.
Hoắc Nghiệp Thụy bị bút máy đập vào mặt, sững sờ không dám nói năng gì, như con rùa rụt cổ, nơm nớp lo sợ hỏi: "Thật sự nghiêm trọng đến vậy sao cha?"
Trong nhận thức của một học sinh, Hoắc Nghiệp Thụy không tài nào nghĩ ra được, tại sao chuyện của riêng một trường trung học bình thường lại có thể khiến cả cộng đồng mạng xôn xao.
Hoắc Bình Xuyên tái xanh mặt, nói: "Khoảng thời gian này con tạm nghỉ học trước đi, đợi cha dàn xếp xong xuôi rồi tính."
Hoắc Nghiệp Thụy giật mình: "Vậy...Vậy con vẫn phải thi đại học sao?"
Hoắc Bình Xuyên nhìn thằng con mình như nhìn một thằng đần: "Con nói thử xem?"
Hoắc Nghiệp Thụy sợ muốn nhũn chân: "Nhưng mà...Cha...Con..."
Hoắc Bình Xuyên mất kiên nhẫn: "Con cái gì mà con? Dù không lên được đại học F thì cùng lắm chả nhẽ không thi nổi vào một trường trọng điểm khác?"
Hoắc Nghiệp Thụy cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Vâng thưa cha."
Đợi khi Hoắc Nghiệp Thụy rời khỏi văn phòng, Hoắc Bình Xuyên mới mở điện thoại lên, nhìn lại đoạn tin nhắn được gửi tới từ một số lạ:【Chuyện lần này đã khiến cả dư luận xôn xao, phía trên vừa gửi thông báo, nhất định phải cho công chúng một lời giải đáp, ông hãy nghĩ cách đẩy ai đó lên chết thay.】
...
...
Sau khi tan học, tiểu tổ phụ đạo tụ tập trước cửa văn phòng của Kha Thải Châu như thường lệ, trùng hợp gặp phải Kha Thải Châu đang tay xách nách mang chuyển đồ dùng ra khỏi phòng.
Trịnh Bằng Khinh lễ phép hỏi: "Giám thị Kha, cô đã mượn văn phòng xong chưa?"
Kha Thải Châu: "..."
Đổng Minh Ân dửng dưng chen lên trước, ngu ngơ hỏi: "Kha bà... Phi, sao giám thị Kha lại chạy đến đây? Cô cũng muốn phụ đạo sao?"
Kha Thải Châu không cam lòng trừng bọn học sinh, mạnh miệng nói: "Tôi chỉ đến để kiểm tra xem văn phòng có bị các cậu làm hư hại gì không thôi."
Dứt lời không đợi bọn họ có cơ hội nghi ngờ, cô ta khuất nhục ôm đồ đạc bỏ chạy.
Đổng Minh Ân cảm thán: "Bà chằn Kha quý trọng của công ghê thật."
Trịnh Bằng Khinh: "..."
Đuổi các đồng bọn nhỏ vào phòng ôn tập, Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh mới được hưởng thế giới hai mình, dựa tường trao đổi thông tin.
Trịnh Bằng Khinh vuốt tóc Lâm Khiển, nói: "Vận may của chúng ta không tồi, chuyện còn thuận lợi hơn cả mong đợi."
Lâm Khiển cười: "Không thuận lợi em cũng sẽ khiến nó suôn sẻ."
Trịnh Bằng Khinh men theo đường kẽ tóc vuốt xuống tai y: "Tất nhiên, bạn trai anh lợi hại nhất."
Lâm Khiển gật đầu: "Nói ra thì, lần này cũng may nhờ có Kha Mộc Tử, mới giúp chúng ta đỡ tốn công hơn rất nhiều."
Lỗi sai trong đề toán kia không phải một sự tình cờ, sau lần thi tháng đầu, Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh đã bắt đầu nghi ngờ Hoắc Nghiệp Thụy, họ lục lại ký ức đời trước.
Để chứng thực cho suy đoán của mình, Lâm Khiển tìm đến người bạn vừa mới thân Kha Mộc Tử, nhờ cậu hack vào hệ thống của Thập Nhị Trung trước ngày kỳ thi tháng lần hai diễn ra, lén sửa lại câu hỏi phụ trong đề toán, sau đó lại lén đổi lại cho đúng một lần nữa, tạo thành bằng chứng giả đề bất ngờ xuất hiện lỗi in ấn.
Đương nhiên, Lâm Khiển cũng đã kể rõ cho Kha Mộc Tử nghe về mục đích của y, Kha Mộc Tử là trạch nam tâm tư đơn thuần, nghe chuyện họ muốn vạch trần gian lận trong thi cử, cậu lập tức nhận lời giúp đỡ, bởi vậy mới có án vạch trần Hoắc Nghiệp Thụy.
Ngay cả weibo 'Hốc cây dưới Thập Nhị Trung thành phố Dung' cũng là công lao của Kha Mộc Tử, còn cái gọi là 'nhiều người cùng vạch trần', đó là kế hoạch do một tay Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh bày ra.
Nói đến đây, Trịnh Bằng Khinh cũng không khỏi nể phục: "Kha Mộc Tử không hổ là thiên tài đứng đầu cả một công ty lập trình trong tương lai, chỉ mới ở tuổi này đã có thể hack vào hệ thống trường học."
Lâm Khiển lặng đi, cuối cùng vẫn nói thật: "Theo như ý giám đốc Kha nói thì chủ yếu vẫn là tại hệ thống trường ta quá thảm, cậu ấy nói dùng máy học tập Tiểu bá vương cũng hack được."
Trịnh Bằng Khinh: "..."
.
Tác giả có lời muốn nói: Đúng, đây vẫn là cái năm hệ điều hành cũ còn tồn tại, chơi weibo chủ yếu là lên bằng máy tính...
Trịnh Bằng Khinh: Muốn quyên chút tiền cho trường nâng cấp quá làm sao đây...

Bình Luận (0)
Comment