Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 26


Lần này rời phủ vội vã nên Tần Thời không mang theo tùy tùng, phát hiện ra Từ Á Ngôn bệnh nặng hắn lập tức ra lệnh cho người đi tìm đại phu, cũng may là nơi này luôn có sẵn đại phu trong điền trang, không bao lâu sau đại phu đã được kéo đến.

Đại phu lần đầu tiên đứng trước mặt người quyền cao chức trọng như Tần Thời, hơn nữa người nằm trên giường còn là vương phi, nếu có sơ sót gì thì đừng nói là mạng của lão, tất cả người trên dưới điền trang này cũng không gánh nổi tội.

Nghĩ vậy tâm trạng đại phu căng thẳng không dám thở mạnh, tay run đến mức không cầm nổi thùng thuốc.

Tần Thời suốt ruột từ trước, thấy đại phu lề mề không nhịn được quát lên:
"Còn đứng ngây ra đấy, mau khám cho vương phi!"
Nhờ có tiếng quát này đại phu không dám chậm trễ thêm, vội vội vàng vàng đến bên giường bắt mạch cho Từ Á Ngôn.

Từ Á Ngôn nằm trên giường vẻ mặt khó chịu thấy rõ, mồ hôi chảy đầm đìa, lâu lâu còn lẩm bẩm câu gì không nghe rõ.


Ban đầu đại phu hoảng sợ nhưng sau khi bắt mạch vẫn rất chú tâm, một lúc sau lão mới đứng dậy nói: "Bẩm vương gia, vương phi bị nhiễm phong hàn rồi, thảo dân sẽ kê vài đơn thuốc vương phi uống một hai hôm sẽ đỡ thôi, vương gia không cần quá lo lắng."
"Có chắc chỉ bị phong hàn?" Trong phủ Tần Thời lúc nào cũng dùng ngự y trong cung, ở nơi hẻo lánh này hắn có chút không yên tâm lắm hỏi lại: "Nhìn y rất khó chịu."
"Thảo dân nào dám bắt mạch bừa." Đại phu hốt hoảng nói: "Hiện tại trời trở lạnh vương phi không cẩn thận bị nhiễm cũng không có gì là lạ, nơi này mỗi năm đều rất nhiều người bị, loại bệnh phổ biến như vậy thảo dân tuyệt đối không thể nhầm."
"Mau, mau đi sắc thuốc." Tần Thời thấy sắc mặt Từ Á Ngôn kém như vậy không giống như chỉ bị phong hàn bình thường, nhưng hắn không phải đại phu cũng không còn cách nào khác, phất tay thúc giục: "Nhanh lên một chút."
"Dạ." Trước khi đi đại phu còn dặn thêm: "Đến nửa đêm vương phi có thể sốt cao hơn, vương gia nên cho hạ nhân suốt đêm túc trực."
Tần Thời tỏ ý đã hiểu, sau khi người rời đi hết hắn thấy khăn trên trán Từ Á Ngôn đã lạnh không nghĩ ngợi nhiều tự tay thay cho y.

Không bao lâu sau thuốc đã được mang lên, nha hoàn tỏ ý muốn giúp Từ Á Ngôn uống thuốc nhưng bị Tần Thời từ chối, hắn một tay đỡ lấy bát thuốc, một tay nâng người Từ Á Ngôn lên nhỏ giọng gọi: "Niệm Sinh, dậy uống thuốc một chút."
Từ Á Ngôn bị làm phiền khẽ cau mày lại, cả người đều dựa vào trong lồng ngực Tần Thời, y mơ mơ màng màng mở miệng ra uống một chút thuốc nhưng vì sức hơi yếu nên không tránh khỏi tràn ra ngoài.

Tần Thời lập tức dùng vạt áo của mình lau đi.

Cũng may Từ Á Ngôn rất hợp tác, sau khi dỗ y uống hết thuốc Tần Thời mới dám thở nhẹ một hơi, hắn đỡ Từ Á Ngôn nằm lại như cũ cẩn thận dém chăn cho y thật kỹ.

Cẩn thận như vậy cũng là hắn cảm thấy có lỗi đi.

Vừa rồi đại phu nói Từ Á Ngôn không cẩn thận nhiễm lạnh nhưng Tần Thời biết nguyên do chính là do hắn.

Thường ngày ở quân doanh toàn đối diện với mấy tên mình đồng da sắt, có khi giữa đêm đông bọn hắn còn lội xuống sông tắm cũng không có chuyện gì, không ngờ đến Từ Á Ngôn dễ bị ốm như vậy.

Tần Thời nhìn lại vùng da trắng mềm mại trên cổ y lại nhìn lại người mình.


Cũng đúng, sao lại so sánh y với một kẻ suốt ngày lăn lộn như hắn.

Tần Thời còn đang nghĩ mông lung thì Từ Á Ngôn ở trên giường đột nhiên trở mình, y khó chịu quấn chặt lấy chăn nhưng miệng vẫn không ngừng kêu lạnh.

Tần Thời định kiếm thêm một cái chăn khác đắp thêm nhưng ngại Từ Á Ngôn nặng không chịu được, hắn lần nữa kéo chăn của y lên thật kín nhưng Từ Á Ngôn vẫn run lên bần bật nói trong mơ màng.

"Lạnh...!lạnh quá."
"Lạnh lắm sao?" Tần Thời sờ lên trán Từ Á Ngôn, quả nhiên như lời đại phu nói nửa đêm người còn sốt cao hơn, hắn hết thay khăn rồi lau người cho y rất nhiều lần mà cũng không đỡ một chút nào.

Từ Á Ngôn lạnh đến mức run cầm cập, y như cảm nhận được hơi ấm vươn tay kéo lấy vạt áo Tần Thời.

Sắc mặt Từ Á Ngôn hiện tại nhợt nhạt đến đáng sợ, Tần Thời không đành lòng nhìn, hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh ôm lấy Từ Á Ngôn vào lòng, dùng hơi ấm trên người mình sưởi ấm cho y.

Tần Thời vuốt tóc của Từ Á Ngôn cẩn thận hỏi: "Còn lạnh nữa không?"
Từ Á Ngôn dịch người áp sát lại gần, ngày thường Tần Thời lúc nào cũng hòa nhã với người xung quanh nhưng ít người biết hắn không thích người khác chạm vào, vậy mà hôm nay bị Từ Á Ngôn dính lấy như vậy một chút khó chịu cũng không có, thậm chí hắn còn nghĩ chỉ cần Từ Á Ngôn đỡ lạnh bảo hắn ôm y chặt hơn một chút cũng được.


Nhờ có hơi ấm trên người Tần Thời quả nhiên Từ Á Ngôn cảm thấy thoải mái hơn hẳn, sắc mặt cũng giãn ra không còn khó chịu như trước, hơi thở đều đều như đã chìm vào trong giấc ngủ.

Tần Thời giữ mãi một tư thế cảm thấy khó chịu, hắn hơi nhích người ra một chút nào ngờ Từ Á Ngôn đột nhiên ghì chặt lấy không cho hắn cử động.

"Đừng đi mà..."
Giọng nói của Từ Á Ngôn khàn khàn như đang làm nũng làm cả người Tần Thời như mềm nhũn, hắn dừng lại sợ đánh thức y nên không dám nhúc nhích thêm.

Từ Á Ngôn thỏa mãn ôm chặt lấy hắn thì thào nói:.

đam mỹ hài
"Mẹ...!cho con ôm một lúc thôi.".

Bình Luận (0)
Comment