Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 6


Trong cung yến tiệc linh đình đến rạng sáng cuối cùng cũng chịu tan.

Tần Sở lâu ngày mới được gặp đệ đệ nên vui mừng uống hơi nhiều rượu có chút say xẩm, nhất quyết lưu Tần Thời ở lại một đêm.

Hiện tại văn võ bá quan đều đã rời đi chỉ còn hai huynh đệ họ, Tần Thời nhận một bát canh giải rượu từ tay thái giám nhíu mày nói: "Hoàng huynh không uống được rượu sao còn cố, đệ biết huynh thương nhớ đệ nhưng cũng không cần phải vui mừng như vậy, cũng may chúng ta là huynh đệ ruột nếu không người khác còn tưởng..."
Thái giám lặng lẽ lui ra ngoài, căn phòng càng trở nên yên tĩnh.

Tần Sở vơ lấy một cuốn kinh thư bên cạnh đập lên đầu Tần Thời, cho dù cả hai đều chức cao vọng trọng, một người là đế vương, một người là vương gia một nước nhưng tình cảm lại thân thiết hơn bao giờ hết, không có ai nhìn chằm chằm một cái là ném luôn quy tắc này nọ sang một bên.

Mỗi khi Tần Thời nói năng lộn xộn thì Tần Sở cũng không coi trọng thể diện gì mà ra tay đánh hắn như thường, chỉ tiếc Tần Sở đã ngà ngà say, cuốn kinh thư rơi vào hư không, đến một sợi tóc của Tần Thời cũng không chạm tới.

Tần Thời khẽ nhíu mày nói: "Nếu để các cô nương ngoài kia biết hoàng thượng ra tay tàn nhẫn như vậy với thân đệ, chỉ sợ có là hoàng cung cũng sẽ bị các nàng trèo vào làm loạn."
Tần Thời rất chú trọng nhan sắc, động tác đầu tiên là giơ tay lên che chắn gương mặt kiếm cơm của mình.

Tần Sở bất đắc dĩ thở dài trách: "Còn đùa được nữa? Đệ có biết nửa năm trước biên ải báo tin đệ bị trọng thương đã khiến ta lo lắng đến mức nào không?!"
"Hoàng huynh phải tin vào đệ chứ." Tần Thời cũng không muốn nhắc đến những chuyện khổ sở nơi chiến trường, biết Tần Sở lo lắng nên mới cố gắng làm trò cười cho qua, "Ở kinh thành này còn nhiều người thương nhớ đệ như vậy, đệ nào dám bỏ mình."

"Đừng nói mấy lời linh tinh!" Tần Sở dựa lưng vào ghế, bưng bát canh giải rượu lên nhấp một ngụm, "Lần này đệ xử lý mọi chuyện ổn thỏa như vậy đúng là chuyện mừng, nói đi, muốn ban thưởng gì hoàng huynh đều cho!"
"Muốn gì cũng cho? Hoàng huynh không sợ đệ đòi ngai vàng sao?" Tần Thời cười ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Ta mong còn không kịp." Hai huynh đệ nhìn nhau bật cười.

Nếu để người khác nghe thấy chỉ sợ ngày mai khắp kinh thành sẽ loan tin tức Tam vương gia thắng trận trở về, nổi lòng thâm âm mưu tạo phản, dẫn binh đoạt ngôi hoán vị.

Tần Sở vẫn không quên chuyện trọng thưởng nói: "Hiện tại đệ là thân vương, binh quyền đều do đệ nắm giữ, chức vị cũng không còn cao hơn được nữa, hay ta ban cho đệ vàng bạc châu báu, biệt phủ, điền trang,...!đệ thấy thế nào?"
Tần Thời xua xua tay, "Thôi đừng, mấy thứ đó đệ cũng nhiều quá rồi."
Tần Sở vẫn không buông tha, "Trong phủ đệ vẫn chưa có ai ấm giường hay ta tặng cho đệ mấy người?"
"Đừng!" Tần Thời càng hoảng hơn lắc đầu nguầy nguậy.

"Cuộc sống của đệ đang yên ổn, hoàng huynh đừng đem mấy người đó đến quấy rối."
Nhắc đến chuyện này Tần Sở không khỏi cảm thấy phiền não, tuy chỉ hơn vài tuổi nhưng gã đã có hoàng tử công chúa cả dàn vậy mà Tần Thời tướng mạo tốt như vậy, tiền đồ rộng mở mà vẫn chưa chịu thú thê, chưa con nối dõi khiến người làm huynh trưởng như gã thật đúng là đau đầu.

Phụ hoàng mẫu hậu mất sớm, thân là ca ca, chuyện chung thân đại sự của đệ đệ càng phải lo, Tần Sở vỗ bàn một cái rầm nhất quyết nói: "Không được, lần này đệ nhất định phải rước vương phi về phủ ta mới yên tâm!"

Khóe môi Tần Thời giật giật, có một chút muốn xoay người bỏ trốn.

Nửa canh giờ sau, Tần Thời mặt không biểu cảm nghe về lai lịch của bảy bảy bốn mươi chín tiểu thư khuê nữ trong kinh thành.

Hắn mệt mỏi xoa nhẹ trán, sao bảo hoàng thượng bận chính sự lắm, đến lai lịch tên tuổi của từng người cũng nhớ được hết là thế quái nào?!
"Nếu đệ không thích khuê nữ của Tả thị lang cũng có thể nhìn qua đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, nghe nói Lâm tiểu thư không giống những khuê nữ khác, không chỉ dung mạo xinh đẹp mà còn rất giỏi về binh công võ lược, có phải đệ cũng thấy mấy cô nương giỏi võ rất mạnh mẽ oai phong phải không..."
Hắn cũng đâu phải lấy nương tử về đánh nhau, cần người giỏi võ làm cái gì?!
Tần Thời đi đường mệt mỏi cả ngày, ban nãy còn phải tiếp rượu bao nhiêu triều thần, giờ đã quá nửa đêm lại bị hoàng thượng giữ lại vì cái chuyện hôn sự này...!thật là quá đáng!
Nói nhớ hắn mà lôi mấy chuyện này ra bàn có khác gì ép hắn phải rời đi sớm?
Thà là đánh trận còn dễ hơn.

Tần Thời suýt chút nữa ngủ gục bị Tần Sở vỗ mạnh một cái kêu dậy, "Đệ rốt cuộc có đang nghe ta nói cái gì không?!"
"À...!hả?" Tần Thời dụi mắt ngó dọc ngó nghiêng, hắn quên mất hoàng thượng đang say, người này cứ say là nói liên tục không có điểm dừng, nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của đại ca Tần Thời vội vàng chữa cháy.

"Chuyện hôn sự của đệ thật sự không cần hoàng huynh nhọc lòng, đệ chưa muốn lấy là bởi vì..." Tần Thời vội bịa bừa ra một cái cớ.


"Thật ra đệ đã có người trong lòng rồi!"
Hai mắt Tần Sở sáng lên, vội vàng nói: "Sao không nói sớm! Vậy còn chờ gì nữa, đó là tiểu thư nhà ai, để ngày mai ta lập tức hạ chiếu chỉ ban hôn!"
Tần Thời tỏ vẻ khó xử, nhìn hoàng huynh một cái muốn nói lại thôi.

Tần Sở sốt ruột thấy rõ, lớn tiếng thúc giục, "Mau nói đi, không lẽ cô nương đó không vừa mắt đệ?"
"Không phải." Trên đời này làm gì có ai không muốn gả cho hắn.

Tần Thời nghĩ thầm trong lòng rồi vội vàng quỳ xuống, giả vờ lúng túng nói: "Hoàng huynh, thật ra...!thật ra người mà đệ thích...!là một nam nhân."
Tần Sở há hốc miệng nửa ngày cũng không nói nên lời.

Nhìn biểu cảm này Tần Thời hết sức đắc ý cúi đầu xuống che đi ý cười trên môi, thâm tình nói: "Đệ biết bản thân yêu thích một nam nhân là không đúng, nhưng hoàng huynh yên tâm, đệ sẽ không hủy hoại thanh danh của hoàng thất đâu, chỉ cầu mong huynh đừng ép đệ thành thân với nữ nhân khác, đệ không thể có lỗi với người đó!"
"Đệ..." Tần Sở phải uống hết một chén trà mới có thể lấy lại bình tĩnh, tức giận đập mạnh tay xuống bàn quát lên.

"Có mỗi chuyện này mà không nói sớm?! Người mà đệ thích chẳng lẽ hoàng huynh này lại ngăn cản hay sao? Nói đi, là ai có diễm phúc này? Ngày mai ta sẽ cho người truyền chỉ cưới người đấy về cho đệ!"1
Tần Thời: "..." Hình như không giống kịch bản cho lắm.

Không phải hiện tại hoàng huynh nên tức giận mắng chửi hắn một hồi, sau lại đành phải theo ý nguyện không ép hắn lập thất nữa hay sao?!
Tần Thời còn đang không hiểu sao mọi chuyện lại thành như thế này, Tần Sở đã lại gần đỡ hắn đứng lên, vỗ nhẹ lên vai an ủi: "Không sao, có hoàng huynh chống lưng dù đệ có lấy ai đi chăng nữa cũng không có kẻ nào dám lời ra tiếng vào, đệ chỉ cần nói ra là ai ta sẽ thay đệ làm chủ!"

Tần Thời giật giật khóe môi, chuyện như hiện tại hắn quả thật không ngờ đến.

Quanh năm hắn ở chiến trường, ngoài mấy kẻ suốt ngày cầm đao chém giết ra còn có thể có ai?
Cái tên Cố Thương Hàn mặt lạnh như băng kia sao?
Thôi đi, hắn còn muốn sống.

Hay là Tống Diệp?
Nhìn cũng được nhưng mà không phải kiểu người hắn thích.

Cẩm Minh?
Nghĩ đến phải thân mật với kẻ đó toàn thân Tần Thời lại nổi gai ốc.

Sau khi cẩn thận quét qua vài trăm người hắn có thể nhớ tên trong quân doanh vẫn không có ai thích hợp, bên tai liên tục là tiếng Tần Sở thúc giục, Tần Thời hết cách đành nói bừa ra một cái tên.

Đến khi ra khỏi cung rồi Tần Thời vẫn hận không thể tự vả cho mình một cái, nhìn trời đêm trước mặt mà nước mắt bi thương chảy thành dòng, cố gắng tự an ủi.

"Hoàng huynh say như vậy chắc ngày mai sẽ quên chuyện này thôi, sẽ quên thôi..."1.

Bình Luận (0)
Comment