Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 151

Lại là một năm mưa thuận gió hòa, hoa trong Tĩnh Vương phủ nở đầy, ánh mặt trời ấm áp chiếu nghiêng qua từ đầu cành, đợi cho gió xuân quét qua, những cánh hoa trắng tựa ngọc bay bay.

Cố Hoài Du ngồi trong đình, một cánh tay chống cằm, hai mắt mang theo ý cười nhìn hai người đang đấu võ mồm với nhau kia.

“Hoàng thượng.” Tống Thời Cẩn có chút ghét bỏ nhìn Vệ Nghiêu đã ngồi một hồi lâu: “Ngài nên về cung rồi.”

Vệ Nghiêu hắng hắng giọng, đang là lúc biến giọng, cổ họng của nó nghe có chút quái dị, “Ta không phải đến thăm huynh.”

Một câu nói liền khiến cho Tống Thời Cẩn rất muốn đánh nó.

“Cả ngày ngài cứ chạy đến phủ ta…” Ngừng một lát, Tống Thời Cẩn tiếp tục nói: “Lẽ nào là ngài nhìn trúng nha hoàn nào trong phủ của ta?”

Năm năm trôi qua, lịch sử của Đại Chu cũng bước sang một trang mới theo sự băng hà của Nguyên Đức Đế. Vệ Nghiêu đã đăng cơ được bốn năm rưỡi, thời gian cũng cuốn đi sự non nớt của nó, biến nó thành một thiếu niên phong độ ngời ngời nho nhã dịu dàng, cũng tạo nên một tấm mặt nạ Đế vương cho nó, vui buồn không lộ, ghét hay thích cũng không nằm ở lời nói—— người ta gọi đó là “mặt than”.

Có điều với Tống Thời Cẩn và Cố Hoài Du thì nó vẫn là Vệ Nghiêu đó, những thứ như suy đoán, kiêng kị mà người khác tưởng lầm, đều không hề tồn tại.

“Du tỷ tỷ, tỷ quản huynh ấy đi!” Trong lòng Vệ Nghiêu khổ sở, đệ vẫn chỉ là một đứa con nít mà!

Cố Hoài Du nhìn Tống Thời Cẩn càng ngày càng ấu trĩ hơn, không quên chọc ghẹo Vệ Nghiêu: “Ta thấy Vương gia nói, rất là có lý.”

Vệ Nghiêu: “…” Thiên vị đến thế này, nó không thể nào thắng được.

Tống Thời Cẩn vui vẻ: “Thăm xong thì về cung đi, phu nhân nhà ta còn phải nghỉ ngơi.”

Vệ Nghiêu chỉnh lại thần sắc, hỏi ra những gì lo lắng trong lòng: “Cổ đó thật sự là giải rồi sao? Có tổn thương thân thể gì không?”

Trên người Cố Hoài Du có hai con cổ nó biết, cũng có lẽ là vì nguyên nhân này, mà hai người thành hôn năm năm rồi cũng không có con cái gì. Hai ngày trước, Phệ Hồn cổ cuối cùng cũng cắt đứt liên hệ với ký chủ, Tôn thần y dứt khoát làm một hơi, nhân cơ hội giải luôn con cổ còn lại, Cố Hoài Du ngủ mê man suốt một ngày mới tỉnh lại.

Đây cũng là mục đích mà hôm nay Vệ Nghiêu đến đây, không tận mắt nhìn thấy, nó không yên lòng.

“Giải rồi, không hại cơ thể.” Tống Thời Cẩn vươn tay nắm lấy bàn tay Cố Hoài Du, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái: “Sau này sẽ không có vấn đề gì nữa.”

Trong lòng Vệ Nghiêu thở hắt ra một hơi, còn chưa kịp nói tiếp, lại nghe thấy Tống Thời Cẩn nói: “Có điều, tấu chương của thần Hoàng thượng hãy phê chuẩn đi!”

Mấy năm qua, dưới sự phò tá của Tống Thời Cẩn và một đám lão thần cốt cán, Vệ Nghiêu xử lý việc nước càng ngày càng thuận tay, Đại Chu cũng đang đón chào một thời kì thịnh thế mới, hiện nay đã chẳng còn ai dám xem thường nó nữa rồi.

Từ một năm trước, Tống Thời Cẩn đã từng dâng tấu, nói là vết thương cũ tái phát, lực bất tòng tâm, xin từ chức Nhiếp Chính Vương, Vệ Nghiêu biết là hắn đang nói bậy bạ, nên cũng không phê chuẩn.

Bây giờ nghe thấy hắn nhắc lại, nó buột miệng nói: “Tại sao lại gấp gáp như vậy? Ta còn chưa đến tuổi tự mình thượng triều mà.”

Tống Thời Cẩn thong thả nói: “Gấp đi sinh con trai.”

Cố Hoài Du ngây người ra, lại nhìn gương mặt gợi đòn của Vệ Nghiêu, bật cười một cái.

Không chỉ Lâm Chức Yểu, mà Lâm Tu Ngôn thành thân trễ hơn họ cũng đã có con rồi, bây giờ vẫn còn hưởng thụ thế giới của hai người, chắc chỉ còn mình họ thôi.

……

Đúng thật là nói cái gì thì cái đó đến, lúc chiều tối, tin tức Lâm Chức Yểu lại mang thai lần nữa truyền đến Tĩnh Vương phủ.

Cố Hoài Du soạn xong danh sách quà mừng vui vẻ mà chạy đến thư phòng tìm Tống Thời Cẩn, nhưng không biết tại sao mọi chuyện lại tiến triển thành như thế này nữa.

Sách chất đống trên bàn rơi xuống dưới chân bàn, nàng nằm trên bàn lạnh lẽo trơn tuột, eo bị một đôi bàn tay to lớn mạnh khóe nắm chặt không thể nhúc nhích được, y phục trên người vẫn coi như là hoàn chỉnh, nhưng mầ lại hoàn toàn khác biệt với bầu không khí nóng rực trong phòng.

Sự va chạm hết lần này đến lần khác, chặt đứt sợi dây lí trí, đến cả tiếng rên rỉ cũng trở nên đứt quãng.

“Chàng… nhẹ chút…”

Nàng ngửa đầu ra, mái tóc vờn quanh bờ môi trở thành sợi dây siết đứt lí trí của hắn.

Tống Thời Cẩn không nói tiếng nào, hơi thở nặng nề và động tác ngày càng mạnh mẽ hơn là câu trả lời tốt nhất cho nàng.

Hai chân Cố Hoài Du mềm nhũn ra, thở gấp một tiếng, rồi nàng lại vội vàng cắn chặt răng lại, còn chưa kịp cho nàng bình tĩnh lại, thì cả người nàng đã bị Tống Thời Cẩn ôm ngồi lên bàn.

Cửa sổ đóng chặt tách biệt hết ánh sáng ở bên ngoài, nàng chỉ cần hơi mở mắt liền có thể thấy được con ngươi u tối của Tống Thời Cẩn, bên trong lửa đang bùng cháy, cháy đến mức khiến cho đầu óc của nàng mơ màng.

Quỷ xui ma khiến thế nào, Cố Hoài Du nhấc tay lên ôm lấy cổ hắn, Tống Thời Cẩn phối hợp cúi đầu xuống, nàng liền chủ động hôn lên bờ môi hơi lạnh của hắn.

Mưa bão đang rơi rầm rầm, nàng tựa như con cá bị sóng cuốn lên bờ, gần như bị sự sung sướng tựa như muốn tắt thở chồng chất lên nhau.

Tống Thời Cẩn chợt dừng động tác lại, hơi rút lui, hôn lên mang tai của nàng, thấp giọng nói: “Phu nhân, chúng ta sinh một đứa con đi…”

Cố Hoài Du cắn môi, bàn tay đang siết vai dần siết lại, kéo người vào trong lòng mình, đồng thời nói một tiếng gần như là không thể nghe thấy: “Được.”

Tống Thời Cẩn ấn mạnh về phía trước một cái, khiến cho nàng run hết người lên.

Tiếng rên rỉ thấp tựa như viên đá lửa, một khi đã bùng cháy thì không thể nào trở về nguyên dạng được.

Cuối cùng, vẫn là Tống Thời Cẩn thu dọn cho hai người xong xuôi, ôm nàng đã cạn kiệt sức lực về phòng.

Trong cơn mơ mơ màng màng, Cố Hoài Du nghĩ, nếu như cho nàng một cơ hội nữa, nói gì thì nàng cũng không đi quyến rũ Tống Thời Cẩn.

——————

Một năm sau

“Hồng Di! Cao thêm chút nữa, đẩy cao thêm chút nữa~” Một bé gái ba, bốn tuổi trên xích đu, nhón đôi chân ngắn ngủn cười hi hi.

Hồng Ngọc dùng sức đẩy, lúc được đẩy lên cao nhất tiểu nha đầu đột nhiên buông tay ra, thân hình của Lục Chi bên cạnh chợt lóe lên, ngay tại khoảnh khắc tiểu nha đầu rơi xuống liền đón được đứa bé, chân cũng đồng thời đạp lên xích đu một cái, mang theo tiểu nha đầu lộn một vòng trong không trung.

“Lục Di~ Người thật là lợi hại, còn muốn nữa!” Lâm Tiêu Tiêu nằm trên vai Lục Chi, đôi mắt tròn xoe như hai trái nho chớp chớp sáng lung linh. Trò chơi này mỗi ngày nó đều chơi vô số lần, chơi hoài cũng không thấy chán.

Mặt Lục Chi nghiêm lại, tỏ vẻ mình rất là không muốn bị gọi là Lục Di.

“Tiểu tiểu thư, như vậy rất nguy hiểm.”

“Một lần.” Lâm Tiêu Tiêu đáng thương hề hề, đưa ra một ngón tay đảm bảo: “Lần cuối cùng, có được không mà, Di Di, con đảm bảo sẽ không buông tay nữa.”

Còn chưa đợi Lục Chi tỏ thái độ, một công tử thiếu niên liền sải bước đến, người đó nắm lấy cổ áo của Lâm Tiêu Tiêu, thuận thế ôm nó vào trong lòng: “Lại ngứa đòn hả?”

“Không có, không có!” Lâm Tiêu Tiêu vội vàng lắc lắc đầu, khiến cho hai chiếc chuông ở hai bên vang lên thanh thúy: “Tiểu thúc thúc sao lại đến rồi!”

Lâm Tử Khiêm đặt Tiêu Tiêu sang một bên, ngồi chồm hổm xuống véo mặt nó: “Ta mà không đến thì con bay lên trời rồi.”

Lục Chi khóc không ra nước mắt, chẳng phải là bay lên trời rồi sao…

Sở Nguyệt ở bên cạnh thở dài một hơi: “Đứa bé này cũng không biết là giống ai, còn nghịch hơn cả con trai nữa.”

Lâm Chức Yểu cười nói: “Có lẽ là muội…” Nói về nghịch, có lẽ là những người ở đây chẳng ai nghịch bằng nàng rồi.

Đang nói chuyện, Lâm Tử Khiêm liền dắt Tiêu Tiêu lặng lẽ đi đến.

Cũng không biết tại sao, từ nhỏ Lâm Tiêu Tiêu đã vô cùng thân thiết với Cố Hoài Du rồi, vừa đến liền chạy đến bên cạnh nàng, “Cô cô, đệ đệ khi nào thì ra vậy?”

“Nếu như là muội muội thì sao? Tiêu Tiêu có thích không?”

Lâm Tiêu Tiêu nghĩ ngợi: “Thích…”

Cố Hoài Du xoa xoa đầu nó, đang tính nói chuyện, thì chợt cảm thấy trong bụng đau nhói, tiếp đó có một dòng chảy nóng chảy từ trong người ra.

“Hình như, bây giờ chuẩn bị ra rồi.”

Sở Nguyệt và Lâm Chức Yểu đều là người từng trải, sau khi bất ngờ một lát, liền vội vàng gọi người đến, ôm người chạy về phòng đỡ sinh.

Lâm Tiêu Tiêu đã bao giờ thấy tình huống này đâu, gương mặt nhỏ cau lại, “Òa” một tiếng bật khóc: “Nương… Cô cô…”

Sở Nguyệt vội vàng ôm người qua: “Tiêu Tiêu ngoan, con không khóc, ngày mai là có thể thấy đệ đệ rồi, nếu như con lớn tiếng quá, dọa đệ đệ thì làm sao?”

Tiêu Tiêu chợt che miệng lại, tin lời nói dối của nương nó, không dám vang lên tiếng khóc nào, chỉ sợ đệ đệ bị dọa chạy mất.

Tống Thời Cẩn nhận được tin, liền tung vó ngựa chạy nhanh từ trong cung về, cũng không thèm đợi ngựa dừng hẳn lại, liền chạy thẳng đến phòng sinh, tiếp đó là Tôn thần y và Cao Chính Viễn.

Cũng bởi vì là thai đầu tiên, nên cả quá trình sinh sản vô cùng chậm chạp, mãi đến gần trưa cổ tử cung mới mở hết toàn bộ.

Cố Hoài Du nhẫn nhịn từng cơn đau thắt lại, cố gắng không lên tiếng, nàng phải giữ sức, mới có thể sinh đứa bé ra một cách mạnh khỏe.

Cũng may là từ sau khi có thai, Tôn thần y liền chuyên tâm điều dưỡng thân thể cho Cố Hoài Du, lại thêm bình thường nàng cũng hay vận động, không bao lâu thì người bên ngoài liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc vang lên.

“Chúc mừng Vương phi, là một vị tiểu công tử!”

Cố Hoài Du có chút mệt mỏi, nghiêng đầu nhìn đứa bé vẫn còn nằm trong tã lót, chỉ cảm thấy cả trái tim nàng dường như chìm tronng nước ấm, mềm mại vô cùng.

“Vẫn khỏe chứ?” Tống Thời Cẩn cúi người xuống hôn lên trán nàng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, vô cùng đau lòng.

Cố Hoài Du cười cười, ánh mắt lướt lên mặt hắn.

Chỉ cần có chàng bên cạnh, tất cả đều ổn!
Bình Luận (0)
Comment