Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 88

Bóng trăng treo trên cao, ánh sáng lạnh lẽo khiến đất trời như nhuộm một tầng khói trắng, sao giăng đầy trên bầu trời, lều trong bãi săn thắp lên những ngọn nến lập lòe, khóm lửa vẫn còn đang cháy sáng, thị vệ mang theo đao đi canh bên ngoài.

Bước chân chỉnh tề dần dần đi đến, Tôn thần y đặt một cái chén bạc lên bàn, con dao nhọn dài cỡ ngón trỏ lóe lên tia sáng lạnh dưới ánh nến, sau khi châm một ngọn nến mới lên, ông mới đưa tay ra: "Cái vòng."

Cố Hoài Du đưa mắt, Lục Chi bước lên trước hai bước, đặt cái vòng mà nàng đã lấy xuống từ lâu vào trong tay Tôn thần y.

Tôn thần y siết cái vòng soi dưới gần ánh nến một hồi lâu, trên thân vòng rộng không đến một ngón tay có những cành cây quấn quanh, trăm đóa hoa nở rộ hoặc he hé điểm xuyến trên đó, màu ngọc lam và men Pháp Lang làm chính, viền cánh hoa được mạ bằng nét vàng, màu cánh hoa hồng nhạt đến nhụy hoa thì dần đậm hơn, nhiều viên đá quý được khảm nạm trong đó, thủ công tinh tế, khá là quý trọng.

Cố Hoài Du sáp lại gần mà nhìn, chất men mịn phẳng, không nhìn ra được điều gì. Nàng không tin, Đức Phi chỉ đơn giản là tặng cho nàng cái vòng như thế thôi, nếu như có điều gì kì lạ nhất định sẽ giấu rất kỹ, không dễ dàng bị người khác phát hiện ra như thế.

"Thứ này không giống như là mới làm." Tôn thần y cạy cái chốt ra nhìn kĩ, cau mày nói: "Đã khá lâu rồi."

"Sư phụ có nhìn ra điều gì bất thường không?" Cố Hoài Du hỏi.

Tôn thần y đưa lên mũi ngửi ngửi, vẫn không có mùi gì lạ, ông cho rằng nơi dễ động tay động chân nhất chính là kiểu dáng và chốt vòng, nhưng mà soi dưới ánh nến một hồi lâu vẫn không thấy có gì kì lạ.

Tôn thần y lắc lắc đầu, "Tạm thời chưa phát hiện gì."

Lục Chi nghĩ một lát, lại dời một ngọn nến qua: "Có khi nào là chiếc vòng này rỗng, bên trong nhét thứ gì đó?"

Tôn thần y đang cân thử, lại cầm lên bàn gõ mấy cái, lắc đầu: "Cầm trong tay khá nặng, không giống như là rỗng."

"Vậy có khi nào là lúc đúc cái vòng này thì thêm thứ gì đó vào? Ví dụ như là trộn lẫn trong mấy màu trên này?" Lục Chi lại nói.

"Không thể, yêu cầu đối với chất liệu và nhiệt độ khi đúc Pháp Lang vô cùng cao, nếu như nguyên liệu có tạp chất, thì màu sắc sẽ không thuần, không đúng màu..." Còn chưa nói xong, trong đầu Tôn thần y lóe lên, nhìn về phía Lục Chi, cười nói: "Thông minh đó, sao ta lại không nghĩ đến chứ!"

Lục Chi nhìn Cố Hoài Du một cái, mặt đầy nghi hoặc, nếu như không phải là rỗng, lại không có thêm thứ khác vào, vậy thì sao lại khen nàng thông minh?

Tôn thần y cầm lấy con dao tinh xảo ở bên cạnh lên, hỏi: "Không để ý nếu ta cạy ra một chút chứ?"

Cố Hoài Du nói: "Cứ tự nhiên." Vòng Pháp Lang đặt làm ở kinh thành rất nhiều, dù sao thì nàng cũng không tính đeo chiếc vòng này, sau khi về kinh thì đặt một cái giống y vậy là được."

Tôn thần y cầm lấy con dao, dựng đứng cái vòng lên, mũi dao nhọn cà cà qua lớp men màu sắc, sau khi cạo ra một mảnh nhỏ, lại dùng dao nhọn hất lên, sau khi đặt lên ngọn lửa một lát thì bỏ vào trong bát.

"Lấy nước ra đây."

Nước lạnh đổ vào chén, phấn men bị tản ra, nổi dần dần lên mặt nước, dần không thấy một chút nào hết, giống như là những vệt sáp trên chân ruồi.

Tôn thần y vẫy tay với Cố Hoài Du: "Qua đây nhìn đi, cũng may là Lục Chi nhắc nhở ta mới ra, kĩ thuật đúc Pháp Lang của tiền triều không cao, lúc đúc xong thường hay để lại rỗ trên bề mặt, mỗi một khi xuất hiện hiện tượng này thì thợ sẽ dùng thạch sáp bôi hòa vào trong bột phấn để cứu chữa, đổ vào trong những cái rỗ đó, rồi lại lại mài đi hoặc khắc hoa văn lên. Vừa nãy ta còn đang nghi ngờ, cái chốt vòng này nhìn có vẻ đã lâu lắm rồi, tại sao màu men lại sáng bóng như thế, bây giờ xem ra, là sau khi đúc men xong thì lại bôi lên một lớp nữa để che đi những khuyết điểm trên đó."

Cố Hoài Du hiểu ra: "Ý của người là, những thạch sáp được đắp vào này bị trộn lẫn thứ khác?"

"Rất có khả năng, nếu không như thế thì bà ta đâu cần phải thoa lên một lớp ngoài lớp men chứ." Tôn thần y lấy một cây kim châm bạc, đặt vào trong chén, một lát sau lấy ra soi dưới ánh nến, dùng tay xoa xoa nước dính trên châm, sau khi đặt lên mũi ngửi thì trầm giọng nói: "Cái vòng này ta mang về cất đã, trong này thêm thứ gì vào, ta còn phải xem kĩ hơn."

Cố Hoài Du gật gật đầu: "Vậy thì nhờ vào sư phụ rồi."



Tôn thần y thu cái vòng về: "Chuyện này con cứ coi như không biết trước, đợi ta tra rõ rồi nói sau."

"Chắc là hôm nay người cũng thấy rồi, trong tay Cầm Mỹ nhân cũng có một cái y như của con, cũng không biết là nàng ta đeo bao lâu rồi."

Trên mặt Tôn thần y lóe lên tia chần chừ, một lát sau, lại thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Chuyện khác con đừng lo, tranh đấu trong hậu cung, cũng sẽ không liên lụy đến con được."

Cố Hoài Du gật đầu, thấp giọng nói: "Con biết, con chỉ là lo, hiện nay Cầm Mỹ nhân đang có thai, nếu như xảy ra chuyện, không biết là sẽ gây ra họa lớn đến mức nào nữa."

Tôn thần y nghĩ một lát, vẫy tay với Cố Hoài Du, đợi nàng đến gần một chút rồi mới dùng giọng mà chỉ có hai người có thể nghe được nói: "Hôm nay ta nhìn, cũng không chắc lắm, nói chung sau này con gặp nàng ta tránh được bao xa thì tránh."

Cố Hoài Du gật đầu, khóe mắt liếc thấy một con thỏ trắng muốt chạy vào, dọa cho Hồng Ngọc đang đứng canh ở cửa giật mình một cái.

Tôn thần y vội vàng hắt chén nước kia xuống đất, Cố Hoài Du lại nhìn kĩ hơn, đó chẳng phải là con thỏ mà Cầm Mỹ nhân được Hoàng thượng ban cho sao? Vừa mới dặn Lục Chi dời ngọn nến đi thì một tiểu cung nữ liền vén màn bước vào.

"Ai ya, sao ngươi lại chạy đến đây rồi!" Nàng xách con thỏ lên, cúi cúi người với Cố Hoài Du: "Đa tạ Cố tiểu thư."

Cố Hoài Du cười cười: "Đa tạ ta làm gì?"

Cung nữ cúi người nói: "Con thỏ này có duyên với người, liên tục chạy đến gặp người hai lần, nếu như không phải người ở đây có khi nó đã bị ai đó lột da rồi, vẫn mong Cố tiểu thư đi cùng với nô tỳ một chuyến, Cầm Mỹ nhân nhất định trọng thưởng."

Lý do này quá miễn cưỡng, lều của nàng cách lều của Cầm Mỹ nhân rất xa, đang yên đang lành con thỏ sao lại có thể chạy đến chỗ nàng được chứ, Cầm Mỹ nhân có lòng tìm nàng, không biết là tại sao nữa.

Lặng lẽ đưa mắt với Lục Chi, Cố Hoài Du nói: "Vậy thì đi thôi."

Cung nữ ôm con thỏ dậy, cười xoay người đi, bước ra ngoài trước một bước, Cố Hoài Du rũ mắt đi theo phía sau. Đến khi Hồng Ngọc vén màn lên, một ngọn gió thổi đến, cả người Cố Hoài Du lắc lư, loạng choạng mấy bước rồi ngất sang một bên, được Lục Chi nhanh tay nhanh chân đỡ kịp.

"Tiểu thư!" Lục Chi nửa ôm Cố Hoài Du, khóc nói: "Tiểu thư, người đừng dọa nô tỳ!"

Sau khi tiểu cung nữ thấy nàng kêu lên một tiếng, vội vàng xoay người lại, Lục Chi lúc này đã ôm đầu Cố Hoài Du vào trong lòng mình.

"Cố tiểu thư bị sao vậy?" Ngây ra một hồi, tiểu cung nữ mới hỏi.

Lục Chi vừa khóc vừa nói: "Đều trách nô tỳ, hôm nay chưa đến giờ Mẹo thì tiểu thư đã dậy để chuẩn bị, đến nước cũng chưa uống được một ngụm, lại không quen ngồi xe ngựa, chóng mặt một hồi lâu mới đến nơi. Buổi tối cũng chưa dùng bữa, cả người vốn đã yếu ớt, nô tỳ... nô tỳ... hu hu hu..."

Tiểu cung nữ nghi ngờ nhìn về phía Lục Chi, đang tính nói chuyện, thì Lục Chi đã cuống lên: "Hồng Ngọc! Mứt hoa quả mà đại phu dặn tỷ mang theo đâu, nhanh, nhanh lấy cho tiểu thư!"

Hồng Ngọc lập tức phản ứng lại, vỗ vỗ lên mặt mình: "Đều trách ta hết, vậy mà lại quên mất!" Nói xong liền vội vàng chạy vào trong lều.

Tôn thần y mang gương mặt của Lâm ma ma chạy đến, đầu mày cau lại thành một nhúm, run rẩy mà nói: "Đây là bệnh cũ nhiều năm của tiểu thư, nhất định là quá mệt mỏi, lại tái phát rồi. Cô nương này, mong cô nương về bẩm báo với Cầm Mỹ nhân, mong Cầm Mỹ nhân tha thứ cho."

Trong lều rối thành một nùi, Lục Chi đột nhiên bế bổng Cố Hoài Du lên sải bước về phía giường, sau khi đặt người lên giường thì lại nhìn cung nữ mà khóc lóc ỉ ôi mấy tiếng.

Tiểu cung nữ vốn dĩ cũng có nghe nói vị Cố tiểu thư này bởi vì thân thể không được khỏe mà đưa ra ngoài nuôi dưỡng, bây giờ thấy sắc mặt ba người đều hoảng loạn, Lục Chi thì nước mắt nước mũi tùm lum, nhìn có vẻ không giống như là giả, nên chỉ đành thở dài một hơi.

"Nếu đã như thế, vậy thì thực sự là quá đáng tiếc rồi, Cố tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt đi." Nói xong, liền ôm thỏ bước ra ngoài.



Lục Chi vẫn còn đang khóc lóc, Hồng Ngọc lấy mứt hoa quả ra, đút vào trong miệng nàng một miếng y như thật, rồi lại bận rộn một phen.

Tôn thần y bước đến bên ngoài cửa nhìn một cái, bóng dáng tiểu cung nữ đã đi khá xa, xoay người lại nói: "Được rồi, đừng giả vờ nữa." . truyện xuyên nhanh

Cố Hoài hít một hơi, xém chút là bị mứt hoa quả nghẹn chết rồi, khí nãy Lục Chi che mặt nàng ôm chặt cứng trong lòng, thực sự là quá bức bối.

"Khuya như vậy rồi, nàng ta tìm tiểu thư làm gì?" Hồng Ngọc hỏi.

Cố Hoài Du nuốt nguyên miếng mứt xuống, nhẹ giọng nói: "Tóm lại là chẳng phải chuyện tốt lành gì."

Tuy là nàng không hiểu vị Cầm Mỹ nhân này, nhưng hôm nay vừa nhìn đã có thể nhận ra, được sủng mà kiêu dùng trên người nàng ta là thích hợp nhất, phân vị còn thấp mà đã dám không xem ai ra gì rồi.

Mới vừa có thai đã vội ra uy khắp nơi, nói là Hoàng tử, Hoàng thượng thì vui vẻ rồi, nhưng mà mỗi một người trong hậu cung có ai mà không phải là một sự tồn tại tàn nhẫn, lặng lẽ lấy mạng nàng ta cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Hơn nữa, cho dù không có động thủ với nàng ta, thì ai dám bảo đảm sẽ là một Hoàng tử chứ? Nếu như đủ tháng sinh ra không phải là Hoàng tử, bởi vì nàng ta lớn tiếng tuyên bố nên Hoàng thượng lúc đó hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu. Nếu như là Hoàng tử, thì hiện tại Hoàng hậu đang không có con, sao lại cho phép một Mỹ nhân nhỏ nhoi như nàng ta nuôi lớn chứ?

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này nàng ta còn tạo ra nhiều kẻ địch cho mình như thế, nhìn thế nào cũng không giống như là một người biết suy nghĩ, Cố Hoài Du cũng không sợ chuyện hôm nay sẽ khiến nàng ta đối đầu với nàng, dù sao thì, nàng ta có thể sống được bao lâu còn chưa biết được.

Hoặc là còn không kịp đợi Cầm Mỹ nhân làm gì thì Đức Phi đã động tay trước rồi.

Cố Hoài Du thở dài một hơi, nói: "Tắt đèn đi."

Tiếng côn trùng mùa hè nằm trong bụi cỏ vang lên, trong lều Đức Phi chỉ còn một ngọn đèn, dưới tấm mành nặng nề, Đức Phi chỉ mặc một cái áo trong, chân trần đứng trên mặt đất, bên cạnh có một lão bà bà ăn mặc kì lạ, trên đầu đội khăn đen, trong tay cầm một cây thuốc đang cháy, hươ xung quanh người Đức Phi.

Khói lửa bốc lên, Đức Phi bị sặc đến mức cả mặt đỏ hết lên, đợi cho đến khi lão bà bà đốt xong thuốc trên tay, mới nhịn không nổi mà bịt miệng nói: "Thứ này còn phải đốt bao lâu nữa!"

Lão bà bà toét miệng ra, hàm răng đen lại lóe lên ánh xanh, kết hợp với làn da như vỏ cây khô của bà ta, nhìn vào có chút đáng sợ, giọng của bà ta thấp và khàn, giống như là rắn đang khè khè: "Độc trên người nương nương, tạm thời vẫn chưa tìm thấy nguồn gốc, chỉ đành áp chế như thế này, nếu như dừng, thì phản phệ lại càng đau hơn, còn đau hơn lần trước nữa."

Lớp mặt nạ dịu dàng của Đức Phi rách toạc ra, lộ ra sự oán độc u ám bên trong: "Vậy thì ngươi mau tìm đi, Phù gia nuôi ngươi nhiều năm như thế là để làm gì chứ? Độc này không phải là do chính ngươi chế ra sao? Sao bây giờ ngươi lại nói với ta là không có cách giải?"

Cổ họng lão bà bà giống như là bị viêm mà khò khè hai tiếng, đuôi mắt xếch lên lộ ra tròng mắt tối đen: "Độc bị người khác thay đổi, nương nương người cũng biết, thế gian này có trăm ngàn loại độc, thuốc này được chế kĩ lại phức tạp, nếu như thêm hoặc thay đổi một hoặc hai vị thuốc, muốn tìm ra, cũng không phải chuyện dễ dàng."

"Thật sự là không phải người của ngươi làm?" Loại độc này là do lão bà bà trước mắt đích thân chế ra, tất cả các phương thuốc đều nằm trong tay bà ta, nếu như không phải là bà ta hạ độc, thì Đức Phi không nghĩ ra là còn ai biết nữa.

Lão bà bà lắc đầu: "Không phải, lão thân cũng rất muốn biết là ai có bản lĩnh như vậy, nếu như bắt được, nhất định sẽ đích thân đi gặp kẻ đó."

Đang nói, thì màn bị Tĩnh Thu cô cô vén lên, bà ta bị sặc phải ho một tiếng, vội vàng nín thở lại, cúi người nói: "Nương nương, Nhị Hoàng tử đến rồi."

- -----------

Mọi người ơi, sau bao ngày ấp ủ thì Cáo cũng đã chính thức có được một trang blog dành riêng cho mình, đó cũng sẽ là ngôi nhà chính mà Cáo chia sẻ những bộ truyện tinh thần của mình đến với mọi người nè. Truyện sẽ được cập nhật sớm nhất tại blog cá nhân và cập nhật sau trên Wattpad nên mọi người cùng chú ý theo dõi và ủng hộ cho blog của Cáo nha!!!!!!!

Yêu mọi người! <3

Link blog cho bạn nào cần: https://trichtinhlau2811.home.blog/
Bình Luận (0)
Comment