Boss Đại Nhân Ta Thua Rồi

Chương 62

Sau khi đôi mắt Hàn Phong nhắm lại, máu không ngừng lan rộng trên người hắn, lan xuống nền sàn cùng lúc đó Vũ bước vào thấy tình hình Hàn Phong như thế nhíu mày nhìn tôi rồi dừng lại trên người Hàn Phong không nói câu nào liền đưa Hàn Phong rời khỏi tòa thành.

- Tôi không được sợ, không được sợ. - Tự chấn an mình tôi không cùng Vũ đi đến bệnh viện mà lại trốn trong căn phòng của mình ngồi co ro bên góc giường hai mắt hiện lên tia sợ hãi. Đây là lần thứ hai tôi có ý định giết chết hắn, không biết hắn có chết hay là không?

___________________________________________________________________

Trong một tầng hầm xa lạ...

- Hàn Phong đã tìm được Uyển Nhi rồi sao? - Người thần bí nhíu mày, bàn tay nắm chặt lại.

- Phải, không ngờ hắn là thật lòng với cô ta, cho dù ba năm vẫn một mực đi tìm. - Triệu Tử Hào cúi đầu nói, mái tóc hoa râm của ông ta khẽ nhuốm một ít mồ hôi.

- Hừ. Hắn tìm được trước ta. Hắn tìm thấy cô ấy ở đâu?- Người thần bí đanh giọng, lạnh lùng nghiến răng nói.

- Ở nước Nga. - Triệu Tử Hào khúm núm, nghe giọng nói đáng sợ của người thần bí, ông ta toát ra cả mồ hôi lạnh.

- Hừm. Nhưng cũng tốt, ta khỏi phải tốn công để tìm kiếm. - Người thần bí cười lớn, nụ cười ghê rợn vang vọng khắp tầng hầm tối tăm.

___________________________________________________________________

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu cho đến khi có tiếng mở cửa đánh thức tôi dậy. Người đó cất giọng lạnh lùng:

- Tôi là Anh Luân. Uyển Nhi sao cô lại phải đâm Hàn Phong?

Là Anh Luân sao? Tôi không muốn đôi co với hắn liền giả vờ ngủ mặc dù tai tôi đang vểnh lên xem hắn nói cái gì.

- Cô có biết đây là lần thứ hai cô đâm hắn ta không hả? - Anh luân không nghe có tiếng trả lời, tức giận quát lớn. Bàn tay anh nắm chặt lại, gân xanh nỗi đầy trên trán.

Tôi nghe anh ta chấp vấn thì cố tình không muốn nói nhiều trái lại còn trùm chăn che kín đầu. Vùi mặt vào chăn ra sức nhắm mắt lại nhưng dù có cố làm cách nào đi nữa cũng không để tôi ngừng nhớ đến cạnh tượng của hắn. Chắc là hắn sẽ chết, sao mà qua khỏi được chứ, máu đã nhiều đến thế cơ mà.

Ba à, con đã trả thù được cho người rồi. ba có vui không ba?

- Mẹ kiếp cô mà không phải là người mà hắn ta yêu tôi đã một đấm giết chết cô rồi. - Anh Luân lạnh lùng nói, vì kích động mà đấm mạnh vào cửa.

Nghe đến câu này, tôi tung chăn ra ngồi thẳng dậy đối diện với Anh Luân, nhếch một bên môi cười lạnh lùng hỏi lại:

- Hắn yêu tôi?

- Phải. Cô là bị thiểu năng hay không biết hả? - Anh Luân thấy lúc này người đối diện hắn mới chịu tung chăn thì nhíu mày tức giận nói.

Tôi cười cười.

- Anh đang kể chuyện tiếu lâm cho tôi nghe đấy à?

Anh Luân nắm chặt tay, là anh ta đang làm chuyện vô ích hay sao? Tự nhiên lại đi thuyết phục cái con bé cứng đầu này. Anh Luân hừ lạnh rồi nói:

- Cô.... Cô đã đâm thằng bạn ngốc của tôi một lần mà còn có thể đứng ở đây hùng hổ như vậy thì cho thấy hắn ta đã thật sự yêu cô rồi. Vậy mà cô còn làm cho cái chuyện đó tiếp diễn thêm một lần nữa, có phải là thấy hắn chế cô mới vui phải không?

Tôi không suy nghĩ gật đầu chắc nịch, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng:

- Phải. Là tôi muốn hắn ta chết.

Nghe đến như thế, Anh Luân nhìn tôi ngờ ngờ vẻ không thể nào tin được chính miệng tôi nói ra những lời như thế. Sau một lúc lâu, Anh Luân mới hét lớn, cơn tức giận đang sôi trào trong huyết quản của anh ta.

- Uyển Nhi cô có còn là con người hay không vậy hả? Cô đã gây ra cho hắn biết bao nhiêu tổn thương rồi hay không? Hắn đúng là rỗi hơ chạy từ đông sang tây suốt ba năm đi tìm người không có trái tim như cô.

Tôi thật là muốn cười lớn. Những lời này cũng có thể nói được sao? Ý là tôi đang là người sai! Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của Anh Luân cất giọng trầm thấp nhưng giấu trong đó là có bao nhiêu uất ức bao nhiêu là oán hận

- Hahaha, anh biết tại sao hắn phải đi tìm tôi hay không? Hắn tìm là để bắt ép tôi ở bên làm thú tiêu khiển cho hắn bớt nhàm chán, tìm tôi là để không ngừng giày vò tôi. Anh hiểu không hả?

Nghe tôi nói như thế, ánh mắt của Anh Luân có chút biến chuyển nhưng vẫn giữ ý định bào chữa cho hắn:

- Hắn làm thế tất cả đều là vì cô.

- Bây giờ là vì tôi sao? Anh thật nực cười. Anh hiểu được hắn bao nhiêu, anh có biết hắn khiến cuộc sống của tôi trở nên như một địa ngục, Khiến cho tôi phải tốn bao nhiêu nước mắt để dối lòng tin tưởng hắn hay không? Anh nói đi anh giải thích cho tôi hiểu đi, tôi hoàn toàn không hiểu và cũng không bao gờ muốn hiểu đâu. - Tôi hét toáng lên.

- Tôi... Nhưng tôi chắc chắn một điều. Hắn đối với cô là dùng tình yêu, là một mực yêu thương.

- Nếu đã là tinh yêu như vậy thì tôi hỏi anh. Một người cố tình giày vò anh, bắt ép hay thậm chí xem anh không bằng con người nhốt lại thì gọi đó là tình yêu hay sao? Nếu như anh đã nghĩ vậy thì ngay cả anh lẫn hắn đều khiến tôi ghê sợ, tình yêu của mấy người thật nhẫn tâm khiến tôi muốn tránh xa càng xa càng tốt. - Tôi nhìn Anh Luân bằng ánh mắt khinh thường, cứ tưởng anh ta không giống hắn nhưng nào ngờ đều là chung một giuộc với nhau

- Cô có dám nói từ trước đến giờ mình không hề yêu hắn hay không?

- Tôi thừa nhận là tôi đã từng rất yêu hắn nhưng bây giờ tôi không thể tôi phải sử dụng lí trí. Tôi không thể yêu một người giết chết ba mình được. Tôi không làm được.

- Cô nghe tôi nói, hắn là bất đắc dĩ mới phải làm thế, là do ba cô thông đồng với Triệu Tử Hào giết chết Hàn Phong.

- Nhưng ông ấy là ba của tôi, anh kêu tôi làm sao mà chấp nhận.

- Tôi...

Anh Luân chưa nói hết câu thì cũng lúc đó điện thoại anh vang lên.

- aLÔ.

-...

-Sao? Chuyển biến xấu. Được rồi tôi về ngay mới đi có một chút mà không được

Cúp máy, Anh Luân dùng nét mặt nghiêm trọng quay sang nói với tôi.

- Uyển Nhi, nguy rồi Hàn Phong e là không qua khỏi, cô đâm hắn ta rất nặng, bây giờ cô tốt nhất hãy đến nhìn mặt cậu ấy lần cuối đi.

Tôi nghe Anh Luân nói vậy thì chết lặng, hắn chết sao? Ba ơi con trả thù được rồi đó ba thấy không? Còn đã giết chết Hàn Phong rồi. Nhưng ba à, con đau lắm, con đau quá ba ơi. Con thà chấp nhận người đó là con chứ không phải Hàn Phong đâu, ba ơi con xin lỗi ba con rất yêu Hàn Phong.

Anh Luân rơi nước mắt khiến tôi cũng rơi theo nhanh chóng theo anh ta đến bệnh viện nhìn mặt Hàn Phong lần cuối, suốt quãng đường dài không ai nói với ai câu nào, cứ lẳng lặng như thế.

Cho đến khi tôi nhìn thấy Hàn Phong, cách một cánh cửa bằng kính, tôi nhìn vào gương mặt anh xao trắng bệch của Hàn Phong mà đau lòng, trái tim đã nhói lên từng cơn sôi trào đau khổ. Tôi đi vào phòng, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi tôi, tôi đứng bên cạnh hắn nhíp tim đang rất yếu. Hắn sẽ chết hay sao? Hàn Phong sẽ chết hay sao.

Tôi ngước nhìn Hàn Phong, ánh mặt trơi soi vào mặt tôi ánh lên từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê không ngừng rơi xuống tay hắn. Tôi không cầm cự nỗi rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy hắn chết nhưng tôi không hề vui.

Nắm một bên tay Hàn Phong tôi quyết định trước khi hắn chết lộ rõ hết tâm tư của mình.

- Hàn Phong anh đang ngủ sao? Anh đừng ngủ nữa, để em xem vết thương của anh có sao hay không. Hàn Phong bây giờ em mới nhận ra là em yêu anh, yêu anh rất nhiều. Cứ nghĩ là khi anh chết em có thể trút bỏ mọi gánh nặng cho mình, vui sướng mà sống hết đời nhưng sự thật là không phải như vậy.

Nước mắt ròng rả rơi xuống lòng bàn tay to lớn không hề cử động của Hàn Phong khiến tôi đau đến muốn ngất đi, cất giọng trầm khàn qua tiếng nấc nghẹn ngào.

- Anh đừng bỏ rơi em mà, nếu được lựa chọn lại em sẽ không làm như thế nữa. Em chấp nhận người nằm ở đây là mình chứ không phải là anh. Hàn Phong anh đừng bỏ rơi em. Phong.

Tôi khóc thật to, gục đầu xuống chiếc giường bệnh, Hàn Phong sẽ ra đi thật sao? Đền giờ phút này tôi mới nhận ra mất đi hắn tôi sẽ ra sao nhưng đã là quá muộn.
Bình Luận (0)
Comment