Nghe được lời nói của Lâm Hạo vừa la lên, Trần Vân Hi đứng sững sờ tại chỗ, có chút khó tin nhìn về phía Lâm Hạo.
Sát nhân!…… Sát nhân giết người Mộ gia……! –
“Vân Hi! Nổ súng! Mau nổ súng! Giết hắn! Giết hắn! Về sau sẽ không còn người biết là chúng ta làm!” – Lâm Hạo ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Trần Vân Hi, đây là biện pháp duy nhất để tự cứu mình, nếu không, chờ Mộ Lăng Khiêm rời đi nơi này, bọn họ sẽ xong đời. Không chỉ là bọn họ xong đời, gia tộc bọn họ cũng sẽ không yên!
Nếu Mộ gia cho người ra tay, thì bất luận cái gì Nam Đức thị đều sẽ làm gia tộc anh ta táng gia bại sản, sống không bằng chết.
Huống chi, lần này cư nhiên là Mộ gial tự mình tới cứu
. Mà bọn họ, chẳng những đã trói lại Ôn Hướng Dương, lại đem Ôn Hướng Dương biến thành dáng vẻ này. –
“Vân Hi! Mau nổ súng! Đừng do dự, nếu không chúng ta không có đường sống!” Lâm Hạo thấy Trần Vân Hi còn sững sờ, thì mê hoặc, uy hiếp tất cả đều dùng.
Trần Vân Hi lấy lại tinh thần, nắm chặt súng trong tay, hai mắt hiện lên tia cực hạn âm độc cùng giọng cười lạnh lùng.
Không sai, Mộ gia tự mình tới, trừ bỏ giết Mộ Lăng Khiêm và Ôn Hướng Dương, các nàng không còn đường khác để sống.
Giết hắn!
Giết bọn họ!
Người Mộ gia chẳng những sẽ không biết là bọn họ làm, bọn họ còn có thể thừa dịp người Mộ gia, bên trong náo loạn, nhân thời điểm đó sẽ chạy thoát khỏi tay Triệu gia, Thái tử gia, chạy ra đường sống. Trần Vân Hi nghĩ vậy thì lộ ra một mặt tàn nhẫn mà đắc ý tươi cười. Cô giải quyết chuyện này, địa vị của cô ở Lâm gia sẽ được nâng cao, tương lai tốt đẹp sẽ nghênh đón cô.
Trần Vân Hi liền hành động bóp cò súng, trên mặt Lâm Hạo lộ ra ý cười. Thời điểm hai người vô cùng đắc ý, Mộ Lăng Khiêm cũng không có bất cứ phải ứng gì mà vẫn đứng ngay tại chỗ.
Hai người đều cho rằng là Mộ Lăng Khiêm đang sợ, trên mặt càng đắc ý, tươi cười đều nứt tới tận mang tai. Người Mộ gia? Thì thế nào? Còn không phải sẽ sợ hãi bọn họ vì trong tay họ có súng? Mộ Lăng Khiêm! Anh ta phải chết là không thể nghi ngờ!
Nhưng, một giây, hai giây, ba giây, súng trên tay Trần Vân Hi không có tiếng vang, vang lên lại là tiếng xương cốt bị bẻ gãy. Tay Trần Vân Hi bị bẻ gãy!! -“A ——!” Trần Vân Hi hét lên, phá vỡ thanh âm yên tĩnh ở nhà xưởng.
.Không……! Chuyện này không có khả năng……! Từ vừa rồi đắc ý đến bây giờ dại ra, chỉ cho Lâm Hạo ba giây thời gian, Lâm Hạo trừng lớn hai mắt âm lãnh đục ngầu, cả người giống như ngốc tử sững sờ ở tại chỗ.
Hắn thậm chí không thấy được Mộ Lăng Khiêm chạy tới như thế nào, duỗi tay nhanh nhẹn như thế nào đoạt lại được súng trong tay Trần Vân Hi, đem tay Trần Vân Hi bẻ gãy. Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện Mộ Lăng Khiêm đứng thẳng nhưng tư thế có chút không đúng, bụng chỗ đó còn bị chảy máu.
Hắn bị thương! Hắn trên người thế nhưng có thương tích! Lâm Hạo dường như phát hiện đại lục mới, hướng về phía Trần Vân Hi liền hô: “Bụng hắn có thương tích, đâm anh ta! Mau cầm đao đâm vào bụng anh ta! Đâm chết anh ta!”
Mộ Lăng Khiêm lãnh khốc mắt liếc qua Lâm Hạo một cái. Theo đó là tiếng la kết thúc, Mộ Lăng Khiêm khống chế Trần Vân Hi, một cái tay khác “Rắc” một cái. Âm thanh gãy vụn lại vang lên, Trần Vân Hi cấp bách ôm ngang cái tay bị bẻ gãy, kịch liệt đau đớn kêu la, hướng về phía Lâm Hạo quát: “Lâm Hạo, sao anh vậy?” Anh ta cư nhiên làm trò trước mặt hắn!
Anh ta là cố ý muốn bẻ gãy tay của hắn sao? Thấy Trần Vân Hi ngu xuẩn căn bản không phải là đối thủ của Mộ Lăng Khiêm, còn trơ mắt nhìn Mộ Lăng Khiêm cướp đi súng, Lâm Hạo gấp đến độ nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Hạo còn tưởng thừa dịp Mộ Lăng Khiêm lúc này bị thương, sẽ đi lên cùng Mộ Lăng Khiêm vật lộn một phen. Đúng lúc phía sau hắn lại lần nữa vang lên tiếng thắng xe. Hắn quay đầu lại, còn không có thấy rõ ràng tới là người nào, cũng đã bị một người áo đen áp đảo ở trên mặt đất.
“!”Nghe được người cung kính với Mộ Lăng Khiêm, tâm Lâm Hạo đều lạnh xuống. Vệ sĩ của Mộ Lăng Khiêm tới, lần này thì xong đời. Làm sao bây giờ? Hắn nên làm cái gì bây giờ?!
Hắn tuyệt đối không thể để Mộ Lăng Khiêm và Ôn Hướng Dương còn sống mà rời khỏi nơi này!