Editor: Rin đẹp trai~
Nghiêm Khắc ngã trên mặt đất, nhìn người đàn ông kia đi đến bên cạnh Ôn Hướng Dương.
Mỗi một bước, anh đều có thể cảm thấy được người đàn ông kia sắp ngã xuống. Nhưng, người đàn ông đó đã đi thẳng đến trước mặt Ôn Hướng Dương, ngồi xổm xuống màanh ta không hề bị ngã, thậm chí còn bế Ôn Hướng Dương lên, chỉ là chân hơi lảo đảo vài cái, xuýt chút nữa thì hai người đã cùng nhau ngã xuống.
Đó chẳng lẽ là một loại nghị lực phi thường, anh ta thật sự là người sao?
Nghiêm Khắc có thể thấy máu ở trên người Mộ Lăng Khiêm từngchút từng chút chảy ra, nếu là người thường chỉ sợ đã sớm ngã xuống, căn bản không thể nào đứng vững như vậy, còn có thể bế Ôn Hướng Dương lên như vậy.
Mộ Lăng Khiêm ôm Ôn Hướng Dương đi ra ngoài, anh đi tới trước mặt Nghiêm Khắc, dừng một chút, không có tránh ánh mắt của đối phương, giọng nói khàn khàn nói: ” Cố gắng, chờ tôi trở lại.”
Mộ Lăng Khiêm nói, khiến cả người Nghiêm Khắc cứng đờ tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Tính mạng của anh ta còn khó bảo toàn, may mắn anh ta còn có thể mang Ôn Hướng Dương rời đi, chẳng lẽ sau đó còn có thể trở lại cứu anh ra ngoài sao?
Thời điểm Mộ Lăng Khiêm bế Ôn Hướng Dương lên, Nghiêm Khắc căn bản không phải chưa từng nghĩ tới là muốn cứu Mộ Lăng Khiêm, nhưng là khả năng của anh có hạn, cũng bởi vì khả năng có hạn nên anh chỉ có thể đem một người không quen biết như Mộ Lăng Khiêm và Ôn Hướng Dương đặt xuống đây.
Anh cứ tưởng là, sau khi thoái khỏi đây có thể gọi điện thoại cầu cứu.
Sau khi Mộ Lăng Khiêm đứng đây hơn mười giây, lại lần nữa nhấc chân bước đi. Nghiêm Khắc nhìn Mộ Lăng Khiêm ôm Ôn Hướng Dương rời đi sau vài phút, chỉ là anh không yên tâm đem Ôn Hướng Dương giao cho bất cứ ai.
Ý chí cực lớn, làm anh kìm nén cơn đau, cố gắng đứng dậy lần nữa.
Nghiêm Khắc chọn con đường này quả là an toàn nhất, Mộ Lăng Khiêm từng bước nhấc thân thể nặng nề đi ra ngoài.
Mộ Lăng Khiêm không phải chưa từng trải qua cảnh cửu tử nhất sinh này.
Anh mười ba tuổi liền vào quân đội, hai mươi ba tuổi đã đột nhiên xuất ngũ, anh dẫn dắt chiến đội, anh đánh bại những người đó, đến bây giờ trong các quân khu lớn thì anh vẫn là truyền kỳ.
Mà chính anh, 5 năm trước, từng một mình tự độc chiến đối thủ, tạo nên cuộc đấu súng mạnh nhất, còn đánh bại đối thủ rồi lập công lớn, sáu năm trước, từng ở trong rừng cây bị người ta đuổi giết, suốt hai ngày không ăn không uống không ngủ, còn xử lý luôn người đuổi giết anh.
Không chỉ có vậy còn có rất nhiều chuyện.
Vận mệnh của anh, trước giờ đều không phải do ông trời sắp đặt!
Tầm mắt của Mộ Lăng Khiêm xác thật đã hoàn toàn biến mất, anh đã không thể nhìn thấy con đường phía trước, chỉ là anh dựa vào trực giác của mình mà tiến lên, anh có thể nhìn thấy mập mờ một mảnh lửa đỏ ở phía trước, khắp nơi đều bị ngọn lửa thiêu đốt.
“Tích đô —— tích đô —— tích đô ——”
Thời điểm nhà xưởng bốc cháy, bên ngoài nhà xưởng, một chiếc xe Maserati chạy như bay tới phía trước nhà xưởng.
Lý Lam Hi mặc bộ váy dài màu lam,xe dừng một cái, liền gấp gáp đẩy cửa xe ra, lao ra ngoài.
Màn đêm đang bao phủ, ánh lửa tận trời, trong nhà xưởng còn liên tục phát ra tiếng nổ lớn, cô không khỏi bịt kín miệng.
Đúng lúc đó, xuyên qua màn lửa, cô thấy cách đó không xa có hai người nằm trên mặt đất, cô vội vàng hướng về phía hai người bên đó chạy qua.
Trên mặt đất một nam một nữ nằm đó, lông mày, tóc, quần áo đều bị cháy đến lung tung rối loạn, cô không thể nhận ra Diệp Ảnh, chỉ nhận ra Nghiêm Hân.
Thân thể Lý Lam Hi loạng choạng, nôn nóng la lớn hỏi Nghiêm Hân:”Tiểu Hân! Tiểu Hân. Làm sao chỉ có cậu? Hướng Dương đâu? Hướng Dương đang ở đâu?”
Bị lay động mà ngay cả một chút phản ứng Nghiêm Hân cũng không có.
Lý Lam Hi bỗng ý thức được có khả năng Ôn Hướng Dương vẫn còn bên trong, cô gấp đến mức liền nghĩ đến chạy vào bên trong nhà xưởng.
Lý Lam Hi không phải đến một mình, cô mang theo một đoàn cảnh sát.
Cảnh sát thấy Lý Lam Hi muốn chạy vào bên trong, một cảnh sát trẻ tuổi vội vàng ngăn cản:” Lý tiểu thư! Bên trong xảy ra vụ nổ quá lớn, cô không thể vào.”
“Cái gì mà không thể vào?! Bạn tốt của tôi còn ở bên trong!” Lý Lam Hi đẩy vị cảnh sát kia ra, mở cổng nhìn vào bên trong, nhưng cô mới đẩy ra một cái, lại bị một người khác ngăn cản.
“Ngăn cô ấy lại.” Lần này cản cô không phải cảnh sát, mà là Vân Dịch.
Lý Lam Hi thấy Vân Dịch ngăn cảncô, cô giãy giụa, nhìn về phía Vân Dịch quát lớn:” Vân lão tam, anh ngăn cản tôi làm gì?! Bạn tốt của tôi còn ở bên trong, anh muốn tôi trơ mắt nhìn cô ấy chết sao?”
Vân Dịch căn bản không để ý, nhai kẹo cao su lơ đãng ngước mắt, liếc mắt nhìn Lý Lam Hi một cái: “Cô thật là phiền phức.”
Chờ sau khi cô biết cô bạn tốt kia có quan hệ gì với lão đại, cô sẽ biết cô có bao nhiêu phiền phức.
” Lấy cho tôi xô nước, tôi đi cứu người!” Vân Dịch cởi áo khoác trên người, liền có cảnh sát nhanh chóng cầm một xô nước đi đến. Anh cầm xô nước hướng từ đầu đổ xuống.