Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 213

Beta: Stuki^^

Lần này giọng Nghiêm Khắc gầm lên giận dữ truyền ra, trong phòng bệnh không khí bỗng yên lặng đến đáng sợ. Trương Tử Nguyệt đầy mặt đắc ý nâng cao cằm, tự cao nhìn Ôn Hướng Dương và Lý Lam Hi.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy qua đại mỹ nữ sao?” Lý Lam Hi nhìn khuôn mặt kia của Trương Tử Nguyệt liền muốn dùng giày cao gót đập cô ta, thật sự lúc nãy còn đánh quá ít.

Trương Tử Nguyệt thấy Lý Lam Hi còn dám đe dọa cô, cô chỉ vào cửa, hừ lạnh một tiếng nói: “A Khắc kêu các ngươi đi ra ngoài, hai người không nghe thấy sao? Muốn mất mặt? Còn có Ôn Hướng Dương, cái con người này…”

“Tôi kêu là cô đi ra ngoài!” Trương Tử Nguyệt nói còn chưa nói xong, đã bị lời Nghiêm Khắc làm cho cứng họng.

Trương Tử Nguyệt nghe vậy, chậm rãi di chuyển cơ thể, khó có thể tin nhìn Nghiêm Khắc: “A Khắc, anh nói cái gì vậy? Anh cư nhiên kêu em đi ra ngoài? Chuyện này còn không phải là do con tiện nhân này làm ….”

“Câm miệng! Cô còn dám mắng Tiểu Lam nửa lời, tôi cam đoan sẽ không khách khí đối với cô!” Ôn Hướng Dương đứng lên, tới gần Trương Tử Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo làm trong lòng cô ta trong sợ hãi.

Cứ như vậy, cô ta trừng mắt nhìn đôi mắt đầy lạnh lẽo chưa từng có của Ôn Hướng Dương nhìn mình. Trước kia cô ta đi tìm Ôn Hướng Dương gây phiền phức, Ôn Hướng Dương chưa bao giờ dám đánh trả, đều không ngoại lệ làm cô ta không chiến mà thắng. Ở trong mắt cô ta, Ôn Hướng Dương chính là người vừa nhát gan, sợ phiền phức lại yếu đuối, dễ bị ức hiếp. Cô ta nếu là đánh chết Ôn Hướng Dương, Ôn Hướng Dương cũng không dám ở trước mặt Nghiêm Khắc nói ra nửa lời.

Chính là, hôm nay, Ôn Hướng Dương chẳng những dám mặt Nghiêm Khắc đánh cô ta, còn dám hét bảo cô ta câm miệng?

Vì cái gì?

Vì cái gì Ôn Hướng Dương biến hóa to lớn như thế?

Đột nhiên, Trương Tử Nguyệt mắt chợt lóe. Chính là đây, khẳng định là bởi vì Nghiêm Khắc ở chỗ này!

Cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ!

Cô ta có phải lúc nãy bị đánh đến hỏng não hay sao, cư nhiên đã quên Nghiêm Khắc ở chỗ này. Đáng chết, nếu không phải bị tức giận đến điên rồi, cô ta tuyệt đối sẽ không ở trước mặt Nghiêm Khắc động thủ đánh Ôn Hướng Dương.

Trương Tử Nguyệt trên mặt biểu tình biến ảo không biết bao nhiêu lần. Lý Lam Hi cũng đại khái đoán ra được thân phận của Trương Tử Nguyệt, nói vậy người này chính là nữ nhân ở trong điện thoại nói năng lỗ mãng thô tục với cô khi ấy?!

Lý Lam Hi đột nhiên đi đến trước mặt Nghiêm Khắc, trên cao nhìn xuống, đáy mắt tràn đầy khinh thường: “Nam nhân vô dụng không đáng sợ, đáng sợ chính là vị hôn thê của mình đều quản không được. Một người lớn như vậy đứng ở chỗ này, còn để Hướng Dương bị đánh. Anh nói, người đàn ông này có ích lợi gì?”

Nghiêm Khắc cũng bị Lý Lam Hi nói đen mặt, giương mắt lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt đáp trả: “Lý tiểu thư, đây là chuyện nhà của tôi, cùng cô không có quan hệ.”

Ôn Hướng Dương thấy hai người muốn mắng chửi đi lên, cô kéo lại tay Lý Lam Hi, đối với Lý Lam Hi lắc lắc đầu: “Tiểu Lam, chúng ta trở về đi.”

Ôn Hướng Dương không muốn Lý Lam Hi cùng Nghiêm Khắc gây mâu thuẫn. Rốt cuộc chuyện này quyền quyết định còn nằm trong tay Nghiêm Khắc,Tiểu Lam vừa mới trải qua một lần tai tiếng, không nên có chuyện vào thời khắc mấu chốt này.

Cô không thích Trương Tử Nguyệt, nhưng cô cũng không muốn Nghiêm Khắc bởi vì cô, cùng Trương Tử Nguyệt có mâu thuẫn.

“Hừ, nhờ mặt mũi của Hướng Dương, tôi lười đến cùng loại đàn bà này so đo!”

Thái độ và ánh mắt tràn đầy xem thường của Lý Lam Hi, làm Nghiêm Khắc trầm mặt. Nếu không phải cho Hướng Dương mặt mũi, anh ta tuyệt đối sẽ lập tức gọi điện thoại trở về, hủy bỏ cùng Lý Lam Hi hợp tác.

“Tiểu Lam, chúng ta đi thôi.” Ôn Hướng Dương lôi kéo cánh tay Lý Lam Hi, nhìn phía Nghiêm Khắc nói: “Cách Cách, anh phải nghỉ ngơi thật tốt, chúng em đi về trước.”

“Ân, chính em cũng phải chú ý.”

Tầm mắt Nghiêm Khắc dừng ở năm dấu ngón tay còn in trên mặt của Ôn Hướng Dương, lại nhìn Trương Tử Nguyệt liếc mắt một cái.

Anh ta lo lắng Trương Tử Nguyệt lại tìm Ôn Hướng Dương gây phiền toái, thế cho nên câu: “Trở về nhớ bôi thuốc” đều chỉ có thể nuốt trở về.
Bình Luận (0)
Comment