Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 229

Editor: Bông Béo

Beta: Stuki

Cô không hề nghĩ ngợi liền rút tay của chính mình còn bị Mộ Lăng Khiêm đang nắm về, duỗi tay đi xem vết thương của Mộ Lăng Khiêm.

Miệng vết thương của hắn lại nứt ra rồi.

Cô thậm chí còn không biết, miệng vết thương của hắn khi nào vỡ ra.

Mộ Lăng Khiêm, anh thật sự nói được thì làm được.

Anh làm được thậm chí sẽ không nói cho em biết.

Anh không đau sao?

Anh thật sự không đau sao?

Mộ Lăng Khiêm bị Ôn Hướng Dương vén áo lên, hắn cúi đầu nhìn bụng của chính mình, một lần nữa đem bệnh tình nặng thêm lên.

Mới vừa rồi ở chỗ hành lang thời điểm nhìn đến Nghiêm Khắc nắm tay của Ôn Hướng Dương, miệng vết thương của hắn liền nứt toạc ra rồi, chỉ là, hắn căn bản không có để ý tới.

Mộ Lăng Khiêm tưởng kéo áo xuống, nhưng đôi tay nhỏ Ôn Hướng Dương lại gắt gao bắt lấy áo của hắn, đôi mắt cũng là gắt gao nhìn chằm chằm miệng vết thương của hắn, quật cường không chịu để hắn kéo xuống.

Ôn Hướng Dương lớn mật như vậy, nhưng thật ra là điều hiếm thấy.

Ôn Hướng Dương không nói gì, cô một câu đều nói không nổi nữa.

Giờ khắc này, trong đầu cô chỉ còn lại có Mộ Lăng Khiêm.

Cô thậm chí đã quên Lý Lam Hi lúc nào đều có khả năng trở về, lúc nào đều có khả năng phát hiện quan hệ của cô cùng Mộ Lăng Khiêm.

Ôn Hướng Dương chạy ra ngoài, đi tìm Hoa Úc.

Hoa Úc cũng bị tay Ôn Hướng Dương đang run run sưng đỏ làm cho hoảng sợ.

“Thuốc, Mộ thiếu cần thuốc?!” Ôn Hướng Dương bắt lấy Hoa Úc, tay như cũ vẫn run run.

“Thuốc?”

Hoa Úc bị phản ứng của Ôn Hướng Dương làm cho hoảng sợ, như vậy, lão đại của hắn sẽ không phải chết chứ?

Hắn vội vàng cầm theo hộp thuốc.

Ôn Hướng Dương bắt được hộp thuốc, cũng bất chấp tất cả, một hơi liền đem băng gạc của Lăng Khiêm tất cả đều thay ra.

Bị thương, cần băng bó.

Cô cứ như vậy không màng tay nhỏ của chính mình đang bị sưng, giúp Mộ Lăng Khiêm xử lý miệng vết thương.

Xử lý tốt miệng vết thương, Ôn Hướng Dương ngẩng đầu lên, hàm răng run run mà nhìn Mộ Lăng Khiêm, chỉ nói một câu: “Nếu như em còn gặp lại anh ấy, em sẽ bị thiên lôi đánh xuống!”

Mộ Lăng Khiêm biết anh ấy là chỉ Nghiêm Khắc.

Vì người thương ở phía trước, dứt khoát sẽ không gặp lại anh Nghiêm Khắc!

Anh ấy về sau tùy thời điểm vẫn có thể thấy, nhưng mà thương tích của Mộ Lăng Khiêm không thể lại tái phát.

Cô tin tưởng Nghiên Khắc sẽ không để ý.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc mà thề độc của Ôn Hướng Dương, làm ánh mắt của Mộ Lăng Khiêm có một tia độ ấm, hắn duỗi tay xoa xoa tóc của Ôn Hướng Dương. Cô gái nhỏ này,bộ dáng thề độc này, thật đúng là đẹp.

Ôn Hướng Dương thấy Mộ Lăng Khiêm cứ nhìn chính mình, ánh mắt không hề băng lãnh như vậy, khóe miệng lạnh lùng tựa hồ còn có thể nhìn thấy độ cong nhàn nhạt. Cô dần thả lỏng, thậm chí tâm tình còn đi theo lên, ánh mắt cũng nhiễm dịu dàng cùng nhu hòa.

Nếu là Mộ Lăng Khiêm có thể cười nhiều hơn, không đối với cô hung dữ như vậy thì tốt rồi.

Chỉ là nhìn người nam nhân này, hắn thật sự rất tuấn tú, không chỉ dung mạo, còn có khí chất.

Chỉ cần quên mất thân phận của Mộ Lăng Khiêm, Ôn Hướng Dương sẽ đối với Mộ Lăng Khiêm chân thực bình thường. Vẻ mặt của cô thèm nhỏ dãi nhìn khuôn mặt tuấn tú tà mị của Mộ Lăng Khiêm, khuôn mặt nhỏ bị ánh mặt trời chiếu ấm áp dào dạt, rất là nhu hòa.

Ánh mặt trời dừng ở trên hai người, năm tháng tĩnh lặng, giống như một bức hoạ hoàn mĩ.

Nhưng mà, theo cửa truyền đến thanh âm củaTiểu Lam: “Hướng Dương, tớ đã về rồi.” Ôn Hướng Dương trên mặt ấm áp nháy mắt biến mất, cô vội vàng lùi lại, theo bản năng kéo giãn khoảng cách cùng Mộ Lăng Khiêm, cũng làm cho bàn tay của Mộ Lăng Khiêm đang đặt trên đầu cô rơi vào khoảng không.

Mộ Lăng Khiêm nhìn Ôn Hướng Dương cách xa chính mình, đôi mắt liền nheo lại.

Mới vừa cảm thấy cô gái này nghe lời, cô liền lại bắt đầu xa cách hắn……

Mộ Lăng Khiêm chán ghét Ôn Hướng Dương bởi vì bất cứ lý do gì mà lựa chọn xa cách hắn, hắn cũng sẽ không cho phép cô xa cách hắn như vậy!

Hắn cất bước tiến lên, một phen liền đem Ôn Hướng Dương kéo đến lồng ngực của chính mình trong, còn mạnh mẽ chế trụ cái ót của cô, hôn lên môi cô.

Ôn Hướng Dương mắt to trừng lên, theo bản năng định giãy giụa, rốt cuộc thanh âm của Tiểu Lam đều đã xuất hiện ở cửa, chính là nghĩ đến vết thương của Mộ Lăng Khiêm, cô chỉ là khẩn trương đến cả người run rẩy, chính là chịu đựng không có giãy giụa.

Tiểu Lam……

Tiểu Lam đã ở cửa.

Khoá cửa sao?

Quan hệ của cô cùng Mộ Lăng Khiêm, rốt cuộc bị bại lộ ở trước mặt Tiểu Lam sao?
Bình Luận (0)
Comment