Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 29

Edit: Coco

【 Chúc mừng người chơi đã hoàn thành thành công đêm thứ ba! 】

Ân Thất chỉ thấy trước mắt chuyển động nhỏ, cậu đã lập tức về tới nơi này.

Những người chơi khác sôi nổi chạy tới.

"Chúng em vừa có một phát hiện mới đó." Lưu Anh Tuấn nói lại cho Ân Thất một lần nữa về kết quả mà tất cả mọi người vừa mới thảo luận, "Anh nói xem, Boss là người quyết định phán quyết của trò chơi này thật sao?"

Rốt cuộc thì có phải là Boss là người quyết định thắng thua của trò chơi hay không, Ân Thất cũng khó mà kết luận được, "Khó mà nói lắm......"

Cậu phải vào bàn chơi một lần nữa để thí nghiệm một chút thì mới có thể biết được quy tắc trò chơi là như thế nào.

"Vậy bé đã nghiên cứu ra được ký ức tuần hoàn của Boss sao?" Người phụ nữ nhìn Ân Thất.

Nếu không nhờ người phụ nữ nhắc tới, Ân Thất cũng suýt thì quên mất chuyện này. Đến bây giờ cậu cũng vẫn chưa nghiên cứu ra được ký ức tuần hoàn của Boss là chỉ cái gì?

Thông qua quan sát mấy bàn chơi trước đó của Ân Thất, lẽ nào ký ức tuần hoàn của Boss ý là chỉ việc Boss có ký ức với bàn chơi đơn lẻ sao?

"Con chỉ phát hiện ra rằng Boss có ký ức về những bàn chơi trước đấy."

"Ồ vậy thế chẳng phải là tên nhóc con kia có phải nó sẽ nhớ rõ rằng nó đã "chơi" chết anh mấy lần rồi sao?" Lưu Anh Tuấn mở miệng phá "mood".

Ân Thất: "......"

Lần đầu tiên là thiếu niên hạ độc.

Lần thứ hai là ăn phải thuốc ba không.

Lần thứ ba là dị ứng phấn hoa......

(*thuốc ba không: theo như mình tìm hiểu thì nó là "There is no drug sales qualification, no invoice, and no drug filing". Nói chung là thuốc không có chứng nhận, không hóa đơn và không được đăng ký lưu hành)

Có thể cậu ta còn chơi "chó" thêm vài lần nữa đấy.

【 Mời người chơi tiến vào đêm thứ tư của trò chơi! 】

Âm thanh thông báo của game lại vang lên.

Ân Thất vẫn tuân theo quy tắc cũ nhập tên của mình vào trong khung.

【 Cảnh mô phỏng đang được xây dựng......】

【 Cảnh mô phỏng của bàn chơi đã được xây dựng hoàn thành! 】

Ân Thất phát hiện ra lần này, cậu được xuất hiện bên trong một căn phòng được trang trí tinh tế. Vừa mới được đưa đến đây đầu cậu lập tức có cảm giác nặng nề, sau đó là đau tưởng chừng như vỡ ra vậy.

Ngoại trừ đau đầu ra, cậu còn cảm giác cơ thể mình cũng hoàn toàn không được ổn cho lắm. Cả người không có sức lực, kể cả động tác đơn giản như đứng lên cũng không thể làm được.

【 Kịch bản đang được tải lại......】

【 Kịch bản được bổ sung đã tải xong! 】

【 Bạn và Boss - Hàm Số đều là người thừa kế tranh đoạt tài sản, bởi vì cơ thể ôm yếu nên từ sau khi bạn trở về từ nước ngoài cũng chưa từng ra khỏi phòng......】

Lần này cậu được vào vai anh em tranh đoạt tài sản với thiếu niên, theo như phát hiện của cậu thì quan hệ của hai người anh em cùng cha khác mẹ.

Khắp cả căn phòng có hơi tối tăm, ánh đèn mờ ảo khiến cho người ta khó có thể nhìn rõ gương mặt của người thanh niên trên giường.

Ân Thất nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mà lúc này trong đại sảnh của ngôi nhà, thiếu niên vừa mới trở về từ bên ngoài đã bị một phu nhân xinh đẹp gọi lại.

"Mấy ngày nay đi chơi lêu lổng ở đâu?"

Có thể nghe ra sự không hài lòng bên trong giọng nói của người phụ nữ với thiếu niên, sau đó không biết người phụ nữ đã nghĩ gì đó, ghé sát vào thiếu niên "Người kia đã được đưa về vào tối qua......"

Người phụ nữ vừa nhìn thoáng qua căn phòng đang đóng chặt cửa trên tầng với ánh mắt rất mơ hồ, "Con phải cẩn thận đấy!"

"Đã trở lại?" Thiếu niên ngước mắt nhìn thoáng qua về hướng tầng trên.

"Còn không phải do ngày hôm qua ba của con nhờ người hộ tống trở về sao, đến tận bây giờ còn không thèm nhìn đến một cái."

Người phụ nữ nói đến đây trong mắt hiện lên một tia thù hận.

Hai mẹ con bọn họ ngây ngốc ở cái nhà này mười mấy năm trời, cũng chưa bao giờ thấy lão già kia quan tâm đến mẹ con hai người như vậy đâu.

"Đừng nói là mẹ chưa từng nhắc con đó." Đột nhiên người phụ nữ nói nhỏ lại, "Ba của con không cho con quản lý việc của công ty, chỉ sợ là để chờ cho con của ông ta khỏe lên thôi."

Chờ cho con của ông ta khỏe lên? Thiếu niên cười cười.

"Vậy thì khiến hắn không thể đứng dậy được đi!"

Thiếu niên vừa dứt lời, đã khiến cho người phụ nữ đứng trước mắt hoảng sợ.

"Con đừng làm gì xằng bậy...... Giết người là phạm pháp!"

"Mẹ nghĩ cái gì thế, bệnh của anh cả có phải là ngày một ngày hai đâu mà." Thiếu niên nói rồi kết thúc cuộc trò chuyện với người phụ nữ, chạy lên tầng.

Cho đến trước cửa một căn phòng thì dừng lại, nâng tay lên, nhưng lại ngừng lại trong nháy mắt.

Cuối cùng thiếu niên vẫn là không có gõ cửa, về tới chính mình phòng bên trong.

Trong mấy ngày nay đồ ăn của Ân Thất đều do một vài người hầu trực tiếp đưa vào trong phòng.

Đã vào trong bàn chơi mấy ngày mà Ân Thất vẫn chưa nhìn thấy Boss, không biết có phải là do quan hệ của hai anh em không được tốt lắm hay không, mà thiếu niên cũng chưa từng đến nhìn qua cậu một lần.

Ân Thất còn chưa chờ được Boss tới chơi mà đã chờ được người đứng đầu hiện tại của nhà họ Hàm tới thăm rồi.

Người đàn ông này có vẻ cũng đã có tuổi rồi, thân thể cũng không được tốt lắm.

"Chỉ sợ là nhà họ Hàm căng nhất cũng chỉ có thể đến đây mà thôi......"

Mẹ ruột của Hàm Số là người mà gia chủ nhà họ Hàm cưới vào cửa sau khi mẹ đẻ của con trai lớn mất đã nhiều năm. Cũng chính là người do bản thân nhân vật mà Ân Thất đảm nhận khuyên lão già nhà mình cưới.

"Ba nhìn xem ba nói cái gì vậy, con còn có em trai mà." Ân Thất xem lão gia tử vẫn luôn không cách nào có hứng thú.

Người đàn ông lớn tuổi chỉ thở dài một hơi, dường như không vừa lòng với đáp ản của Ân Thất.

"Bác sĩ nói như thế nào?"

"Nhanh......"

Sau đó là một sự yên lặng kéo dài.

"Con xem hay là ba tìm cho con một người vợ?" Lão già nhà cậu có vẻ nghĩ đến ý tưởng bồi dưỡng một người thừa kế từ bé.

Chẳng qua là lời nói này vừa mới được thốt ra đã bị Ân Thất phủ định.

Đùa vui cái gì vậy, Ân Thất chỉ tới đây để hoàn thành nhiệm vụ chứ không phải tới đây để kết hôn.

"Con nghỉ ngơi cho tốt đi." Gia chủ nhà họ Hàm cuối cùng thất vọng rời đi rồi.

Việc gia chủ nhà họ Hàm đến tìm Ân Thất đã được truyền tới tai thiếu niên, vốn là người đã là người khả nghi, giờ đây cũng không thể không bị nghĩ nhiều một chút.

Cũng không thể trách thiếu niên, qua những sự việc đã xảy ra trước đấu, phong thái của thiếu niên cũng trở nên bất bình thường.

"Thầy ơi, thầy còn chưa nói cho em biết, hai câu mà thầy thêm vào phía trước cho em là gì?" Thiếu niên nhìn tờ giấy đã hơi nhăn ở trên bàn.

"Thầy ơi có phải thầy vẫn còn giận em, nên vẫn cứ luôn trốn em, không cho em nhìn thấy......"

"Đến tận trong mơ cũng vẫn không thể nhìn thấy người!"

Thiếu niên đối xử với trang giấy giống như là đối xử với đồ vật quý báu vậy, gấp trang giấy lại ngay ngắn sau đó bỏ vào ngăn kéo, cuối cùng còn khóa nó lại.

Mới vừa ra khỏi cửa phòng, thiếu niên lập tức nhìn thấy một người hầu trên tay bưng cái khay, trên khay còn có một ít đồ.

"Đây là cái gì?" Thiếu niên nhìn đồ vật trên khay.

Người hầu cũng không nghĩ tới việc sẽ chạm mặt Hàm Số ở chỗ này, "Đây là cơm tối cho đại thiếu gia......"

"Cơm cho anh cả sao?" Anh cả không đi xuống ăn cơm? Mấy ngày nay cậu ta về nhà cũng không thấy thanh niên đi xuống dưới, mãi cho đến hiện tại, thiếu niên cũng chưa gặp mặt thanh niên một lần.

Vẻ mặt của thiếu niên có chút kỳ quái, cậu ta không tránh đườngm người hầu cũng không thể đi.

"Cái này nhìn rất thanh đạm đó nha" Thiếu niên cầm lấy cái chén cẩn thận quan sát.

Sau đó dùng ngón tay cái nhẹ nhàng cọ xát lên thành bát tinh tế một chút.

"Vậy thì tôi không quấy rầy công việc của các người nữa, chào hỏi anh cả hộ tôi." Thiếu niên thả lại cái bát đựng đầy cháo trắng vào khay, nghiêng người sang bên cạnh để nhường chỗ cho người ta.

Người hầu bưng dồ vào trong phòng

Thiếu niên nhìn căn phòng tối tăm kia, sau đó là tiếng cửa đóng lại.

Người hầu sau khi đem đồ vào bên trong còn tri kỷ đóng cánh cửa lại.

Lại là cháo trắng, vị nhạt đến độ mấy ngày này Ân Thất không thể nếm ra bất kỳ vị nào khác cả.

Trong một tuần, ngoại trừ tắm rửa, đi WC mấy lần thì Ân Thất chưa từng rời khỏi căn phòng này, cũng không gặp qua thiếu niên.

Sau một tuần chờ đợi, cuối cùng Ân Thất cũng nghênh đón được một gương mặt mới.

"Đại thiếu gia, gần đây cậu có cảm giác như thế nào?" Bác sĩ mặc áo blouse trắng, kiểm tra cho Ân Thất hết một lượt.

"Vẫn là như cũ thôi!" Ân Thất cũng không biết vì sao, sau hơn một tuần qua, thân thể của cậu càng ngày càng tệ hơn so với thời điểm được đưa đến đây.

Trước kia còn có thể cố gắng để ngồi dậy, mà hiện tại rõ ràng chật vật cố gắng hết sức cũng không thể dậy được.

Bác sĩ nhìn qua bệnh án, cuối cũng vẫn lắc đầu, "Tình huống không được khả quan cho lắm......"

Bệnh của đại thiếu gia khiến cho các cơ quan cơ thể trở nên suy kiệt dần, chỉ là, cả bác sĩ cũng không ngờ rằng, dạo gần đây các cơ quan của cơ thể càng thêm suy kiệt nghiêm trọng hơn.

"Vậy bác sĩ cứ nói đúng sự thật với ba tôi là được rồi!" Đã đến nước này, Ân Thất cũng không nghĩ đến việc lừa gạt để làm gì.

Chỉ là, thân thể càng ngày càng suy yếu khiến cho Ân Thất cảm thấy có hơi "lao tâm khổ tứ", cậu còn chưa gặp mặt thiếu niên, sợ rằng nhiệm vụ này sẽ phải thất bại một cách dễ dàng như vậy rồi.

Ân Thất cảm thấy chính mình phải có biện pháp khác nếu muốn gặp thiếu niên.

Sau khi bác sĩ rời đi, lão gia nhà cậu lại đến một lần nữa, lúc này trong mắt ông tràn đầy bi thương.

"Thật sự không có biện pháp nào?"

"Ba ơi, con muốn gặp em trai!" Tình trạng hiện tại của Ân Thất đang trở nên tồi tệ hơn theo từng ngày.

"Gặp nó làm cái gì?" Gia chỉ nhà họ Hàm vừa nhắc tới Hàm Số, hai mắt đã trừng lên, râu của ông dựng lên vì tức giận.

"Thằng nhãi ranh kia, vừa mới trở về đã chạy tới trường luôn rồi."

"Đã chạy tới trường rồi sao?" Ân Thất không hiểu rõ lắm.

"Nghe nói vài ngày trước có một thầy giáo khoa văn đã chết."

Ân Thất: "......"

À rồi vậy thì cậu hiểu đại khái chuyện là như thế nào rồi.

"Con nghỉ ngơi cho tốt đi." Cuối cùng thì lão gia nhà cậu cảm than vài câu sau đó rời khỏi phòng.

Đại khái là do nỗi ám ảnh muốn gặp thiếu niên quá nặng, vậy nên Ân Thất đã dựa vào ý chí kiên cường để xuống giường.

Vừa mới đứng trên mặt đất, cậu liền có cảm giác "đầu nặng chân nhẹ" một trận, còn được tặng kèm cảm giác choáng váng đầu.

Sàn nhà bình thường ở trong mắt cậu lại giống như đang chuyển động vậy, trước mắt cậu trở nên quay tròn.

Ân Thất còn chưa đi được bước nào đã có cảm giác choáng váng tăng lên vùn vụt, làm cậu đứng cũng không vững.

Cậu chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa, thong thả đi ra phía bên ngoài.

Người hầu bên ngoài vừa thấy Ân Thất ra khỏi phòng, tất cả đều trở nên khẩn trương, đây là lần đầu tiên đại thiếu gia bước ra khỏi phòng.

"Để em đỡ thiếu gia!" Một người hầu gái đi lên phía trước, đỡ lấy tay của Ân Thất. "Thiếu gia, cậu muốn đi xuống dưới tầng sao?"

"Đỡ tôi đi xuống dưới ngồi." Âm thanh cục kỳ suy yếu, khiến cho những người bên cạnh đều trở nên đau lòng.

Người hầu gái đỡ Ân Thất xuống tầng từng bước một, cẩn thận đỡ lấy Ân Thất đi đến sô pha trước đại sảnh, "Thiếu gia, cẩn thận!"

Sau khi ngồi xuống Ân Thất có cảm giác đỡ hơn trước nhiều, "Em đừng đi vội......"

Cậu ngồi trên sô pha nghỉ trong chốc lát, loại cảm giác choáng váng ghê tởm đã đỡ hơn nhiều rồi.

Ân Thất ngồi trên sô pha ở đại sảnh dười tầng rất lâu như một cái xác thật lâu cũng chưa đổi động tác lấy một lần, cậu dợi thật lâu cũng không nghe thấy tiếng thiếu niên trở về.

Không biết là đây đã là lần thứ mấy, "Nhị thiếu gia đã trở về chưa?"

"Nhị thiếu gia...... Còn chưa trở về." Người hầu gái nhìn Ân Thất đã hỏi liên tiếp mấy lần, có hơi ngập ngừng nói tiếp.

"Đại thiếu gia, cậu có muốn em gọi điện thoại thúc giục một chút không ạ?"

Người hầu gái đợi một hồi lâu cũng chưa thấy Ân Thất trả lời, "Đại thiếu gia?"

Người hầu gái lập tức trở nên sợ hãi, "Đại thiếu gia, cậu làm sao thế ạ?"

Người hầu gái nâng cao âm lượng đã đánh thức Ân Thất, thân thể suy yếu quá mức, khiến cậu vừa mới ngủ thiếp đi một chút.

"Đỡ tôi lên tầng nghỉ ngơi đi!"
Bình Luận (0)
Comment