Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 33

Edit: Coco

Cuối cùng hai người cũng chốt xong ngày cưới, xem đi xem lại, cuối cùng Ân Thất đã lựa chọn tháng sau.

Một ngày nọ, khi mà Ân Thất đang dọn dẹp lại nhà cửa, cậu phát hiện trong nhà có một tấm gương đã vỡ, một vết nứt ra ở phía bên phải như một vết rách, sau đó lan sang bên cạnh như mạng nhiên.

Cũng không biết đã bị vỡ từ lúc nào, vì vậy Ân Thất quyết định chọn ra một ngày để đi dạo xem đồ nội thất bên trong thành phố cùng với Hàm Số, tiện thể đi mua một tấm gương mới về.

"Em thấy mua một tấm gương toàn thân có được không?" Ân Thất nhìn tấm gương mấy lần, sau đó cậu nhìn về phía thanh niên, "Như thế trước khi đi làm em cũng có thể nhìn xem quần áo đã phối okila chưa."

Ở vấn đề này thanh niên dường như không có ý kiến gì, "Anh cứ quyết định hết là được rồi."

"Tấm gương này cũng nhỏ quá rồi......" Ân Thất nhìn quanh mấy lần, đi dạo xem đồ nội thất cá một ngày, cuối cùng cậu cũng nhìn trúng một tấm gương toàn thân cao ngang tầm cậu.

Trước khi quyết định mua, cậu còn kéo Hàm Số tới trước gương chụp mấy tấm ảnh, lúc vừa mới bắt đầu thanh niên còn không chịu, đứng thẳng đờ người bên cạnh Ân Thất.

"Em cười một cái đi, đừng cứ trưng cái mặt đấy ra!" Ân Thất dùng tay nhẹ nhàng đẩy đẩy người bên cạnh mấy cái.

Sau khi nhìn thấy khóe miệng miệng của thanh niên hơi hơi giương lên, lúc này Ân Thất mới hài lòng ấn chụp hình.

Chụp liên tục mấy tấm anh, nhìn ảnh chụp chung mà hai người bọn họ đã chụp, Ân Thất còn chưa chụp đã lắm nhưng vẫn cất điện thoại đi.

Cuối cùng thì Ân Thất đã nhờ người làm chỗ bán đồ nội thất đóng gọi lại gửi cái gương về nhà, sau khi Ân Thất điền địa chỉ ở bên trên, cậu kéo thanh niên trở về chung cư.

Khi về đến tòa nhà, Ân Thất nóng lòng đi về phía thang máy trong lòng ước thầm có thể kéo ai kia đi nhanh hơn. Một tay cậu kéo thanh niên đi thật nhanh vào thanh máy, thanh niên bị Ân Thất kéo đi không khỏi phải bước đi nhanh hơn.

Thời điểm Ân Thất đang chuẩn bị ấn mở thang máy, cửa thang máy đột nhiên mở ra khiến cho Ân Thất đang chuẩn bị vươn tay bị dọa sợ. Cửa thang máy đột nhiên mở ra, nhưng thật lạ là bên trong trống trơn không có một bóng người nào.

Điều nay khiến cho Ân Thất hơi bất ngờ, Hàm Số không biết Ân Thất đang nhìn cái gì, hắn kéo cậu vào thang máy.

Khi thang máy dừng lại ở tầng hai, Ân Thất đang chuẩn bị đi ra, thanh niên đột nhiên túm cậu lại rồi kéo Ân Thất về phía của mình.

Sau khi hai người ra khỏi thang máy trở về căn hộ.

Ân Thất lập tức mệt mỏi nằm nhoài lên trên sô pha.

Thanh niên rót cho Ân Thất một cốc nước, "Ngày mai em đưa anh đi gặp một người nhé."

Gặp ai? Ân Thất liếc nhìn người thanh niên ở bên cạnh hình như đang gọi điện thoại, không biết đang gọi điện thoại cùng ai.

"Gặp ai cơ?" Ân Thất tòm mò nhìn thanh niên, chẳng lẽ là gặp người lớn? Vừa nghĩ đến việc này, cậu không khỏi trở nên căng thẳng, câu hỏi còn không thể nói ra.

"Một cô gái!" Thanh niên ngồi xuống.

"Cô gái?" Cô gái nào cơ hả? Ân Thất càng nghe càng không hiểu thanh niên đang nói cái gì.

"Là người mà ba em đã nhắm chọn cho em."

Điều này khiến Ân Thất sợ tới mức ngớ người ra, như có một tia sét đánh xuống giữa trời quang, cậu nhìn thanh niên không thể tin được, "Đối tượng mà ba em chọn cho em sao?"

Dù cho như thế nào cậu cũng không thể dự đoán được loại chuyện như thế này.

Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng cửa Ân Thất, thanh niên mỉm cười, "Anh cứ yên tâm đi, ngày mai em đưa anh đi gặp người ta để nói rõ ràng cùng người ta."

Cú sốc trước đấy cậu còn chưa thể load nổi, thanh niên lại ném xuống cho cậu một quả boom lớn nữa.

"Em định đưa anh đi cùng?"

Thế thì cậu có bị người ta xé xác biến thành tro không, Ân Thất vẫn không thể tin được, nếu ngày mai cậu mà đi thì chắc hình ảnh đấy đẹp lắm đấy.

"Đúng vậy, chúng ta cùng đi đi." Dường như thanh niên đã hạ quyết tâm phải nói chuyện với người ta cho rõ ràng.

Ân Thất cảm thấy rằng chuyện của cô gái nhỏ đấy cậu có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng khó là phía của gia chủ nhà họ Hàm cơ, nếu sau khi biết rằng một người thừa kế nhà họ Hàm đã mất, còn một người thừa kế còn lại chơi bê đê. Cậu sợ rằng điều này sẽ khiến gia chủ nhà họ Hàm tức chết tại chỗ mất.

"Vậy thì bên phía ba của em thì sao?" Thực sự cậu cảm thấy không an tâm một chút nào.

"Em sẽ đưa anh đi, giải thích với ông ấy."

Thanh niên nói với vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lời này vào tai của Ân Thất lại không phải nhẹ nhàng thong dong như vậy.

Cho đến tận buổi sáng ngày hôm sau, thanh niên đưa Ân Thất đến nhà hàng đã hẹn trước Ân Thất vẫn còn khá căng thẳng.

Cậu ngồi xuống đợi không bao lâu, cô gái nhỏ nhà người ta đã đến nhanh rồi.

Ân Thất nhìn thấy, một cô gái trang điểm cực kỳ tinh tế trực tiếp kéo ghế dựa ra ngồi xuống phía đối diện cậu.

"Anh tìm tôi có việc gì?" Người phụ nữ nhìn trực tiếp về phía thanh niên, cả quá trình không liếc mắt nhìn Ân Thất đến một cái, coi như cậu không tồn tại.

Trong nháy mắt không khí trở nên có hơi khó xử.

"Từ tiểu thư, thật xin lỗi vì đã hẹn cô ra ngoài, tôi có việc muốn nói với cô." Thanh niên nhìn cô gái phía đối diện.

"Mời anh cứ nói!" Sau khi cô gái ngồi xuống, người phục vụ mang lên cho cô một ly cà phê.

"Chuyện mà ba tôi nói với cô mấy ngày trước, hy vong rằng cô không đồng ý, thật ra tôi đã có người yêu rồi." Thanh niên nói rồi nhìn thoáng qua Ân Thất ở bên cạnh.

"Người yêu?" Cô gái nâng ly nhấp một ngụm cà phê, "Ở đâu?"

Cô gái vừa nói xong, thanh niên liền giới thiếu Ân Thất với cô.

"Tôi với anh ấy quen nhau được một thời gian rồi, nếu không phải người nhà cứ nhắc mãi, tôi còn định một thời gian nữa sẽ đưa anh ấy về ra mắt với ba của tôi......"

Dường như thanh niên cũng không ngờ được, gia chủ nhà họ Hàm quay người lén tìm đối tượng sau lưng hắn.

Cô gái nghe thấy thanh niên nói vậy, trong mắt có chút kinh ngạc, cô cầm ly càn phê trên tay còn quên phải buông xuống.

Nàng tựa hồ có chút không thể tin được, hướng thanh niên bên cạnh cái kia vị trí nhìn vài lần, rồi sau đó ngữ khí có chút hư nói

Cô gái có vẻ như vẫn không thể tin được, nhìn về vị trí phía bên cạnh thanh niên mấy lần, rồi sau đó cô với giọng nhẹ hơn: "Người mà anh thích......"

"Đúng vậy, anh ấy là người yêu của tôi!"

"Nam hả?" Cô gái không chắc chắn nói, không biết cô gái vì lạnh hay vì cái gì khác mà bàn tay cầm ly của cô có hơi run run.

"Thật sự xin lỗi cô nhiều." Thanh niên phải nói lời xin lỗi với cô gái vì tính hướng của chính mình.

"Tôi...... Tôi hiểu mà......" Cô gái đứng lên, sau đó như đã thỏa thuận xong cùng với thanh niên "Khi nào về tôi sẽ nói chuyện rõ ràng cùng với bác trai."

Sau đó liếc mắt nhìn thanh niên một cái thật sâu dường như rất thận trọng, "Chúc anh hạnh phúc nhé!"

Sau khi cô gái nói xong lập tức đứng dậy rời đi, thời điểm rời đi còn không cẩn thận va một cái vào ly cà phê ở trên bàn.

Ân Thất nhìn mọi việc vừa xảy ra với vẻ mặt mơ hồ, chính mình còn chưa được nói một câu nào vậy mà mọi việc đã kết thúc rồi.

Thuận lợi như thế này khiến cậu không thể phản ứng được.

"Chúng ta đi về thôi."

Thanh niên nhìn Ân Thất.

Ân Thất đứng dậy, chuẩn bị cùng với thanh niên bãi giá hồi cung.

Mà Ân Thất còn không biết rằng cô gái nhỏ vừa gặp mặt với cậu ở trong nhà hàng, dường như còn chưa lấy lại hồn từ sự việc vừa rồi.

Chân của cô nàng mềm nhũn tìm một cái ghế đá dài công cộng ngồi xuống.

Sau khi nghỉ ngơi được khoảng vài phút, cô nàng lấy điện thoại ra gọi một cú.

Đầu bên kia điện thoại rất nhanh đã nhấc máy.

"Bác Hàm phải không ạ? Vâng ạ...... Là cháu đây ạ......"

"Cháu nhận thấy là cháu với anh Hàm nhà mình không phù hợp với nhau cho lắm ạ."

"Nguyên nhân không phải do tính cách đâu, là do cháu ạ, chủ yếu là do hai người chúng bọn cháu không phù hợp với nhau lắm ạ......"

Người lớn đầu dây bên kia dường như còn muốn níu kéo, ông rất khó khăn mới tìm được cho Hàm Số một cô gái môn đăng hộ đối, tính cách lại còn tốt. Nhưng đối phương lại vừa nói lời từ chối mất rồi, ông không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.

"Cháu thật sự xin lỗi ạ!"

"Tuy rằng con trai bác tính tình nó có hơi đầu gỗ một chút nhưng cháu cứ yên tâm đi, nó sẽ đối xử với cháu thật tốt mà." Cô gái nghe thấy người lớn đầu dây bên kia vẫn còn ý định tác hợp, cuối cùng cô cũng quyết định nói ra lời mà ban đầu cô còn không định nói.

"Bác Hàm ơi, anh hàm có phải bị vong theo phải không ạ?"
Bình Luận (0)
Comment