Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1027 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1027: Chuyên gia phá án (41)
Vưu Ái cất tấm bản đồ đi, cẩn thận rời khỏi toilet.
“Ai trong các cậu vừa nhận được bưu kiện đấy?”
Vừa bước vào cô ta đã nghe thấy tiếng Hà Tín quát ầm lên với mọi người, người trong đội hình sự đều lắc đầu.
Tim Vưu Ái đập thịch một cái, thọc vội tay vào trong túi, giữ lấy tấm bản đồ.
“Qua mấy phòng ban khác hỏi xem, có phải họ lấy nhầm không!” Hà Tín chỉ hai người, “Mau lên!”
“Bà cô à, cô đưa tới đây không được hay sao mà còn chơi trò gửi bưu điện nữa… Tôi không nhận được!” Bên Hà Tín vẫn đang gào lên với đầu dây bên kia, “Cô dùng điện thoại gửi cho tôi một tấm đi… Quên rồi á? Tần đại tiểu thư à, cô đừng trêu chọc tôi như thế được không, mạng người quan trọng lắm!”
Tim Vưu Ái đập càng nhanh hơn, là bản đồ Tần Vũ gửi tới…
Hơn nữa hình như còn rất quan trọng.
Cô ta vội quay người, muốn tìm lại gói đồ, nhưng cô ta vào toilet mới phát hiện nhân viên vệ sinh đã dọn dẹp rồi, không thấy gói đồ đâu nữa.
Vưu Ái nghiến răng, xé nát bản đồ vứt vào trong bồn cầu.
…
Hà Tín lèo nhèo năn nỉ rồi gầm gừ một hồi, cuối cùng cũng nhận được một tấm bản đồ của Thời Sênh gửi tới, so với bản mà Vưu Ái cầm kia, thì bản này còn chi tiết hơn, ngay cả số hiệu cũng được ghi chú lại.
Hơn nữa, địa điểm còn tăng thêm mấy cái nữa.
Hà Tín xin giấy phép của Thủ trưởng, điều động lực lượng cảnh sát toàn thành phố.
Tiết Chính Nghĩa cũng phái người qua hỗ trợ. Mọi người cùng xuất phát một lúc, tuy người của tổ chức R nghe tin tức phong phanh, chạy mất một ít, nhưng vẫn bắt được quá nửa.
Trong đó còn có cả một vài nhân vật chủ chốt.
Từ mấy kẻ chủ chốt này, họ cũng thuận theo manh mối bắt thêm được một nhóm lớn nữa.
Tuy tổ chức R bị bắt, nhưng tài liệu bên viện nghiên cứu khoa học vẫn bị người ta tải hết xuống, Cục An ninh Quốc gia liên hệ mười hacker đứng đầu trong nước, cũng đều không thể ngăn lại được.
…
“Tần Vũ, sao cô lại đến đây?”
Thời Sênh vừa bước vào đội hình sự, đã có người xông ra hỏi một câu như vậy.
“Sao tôi không thể tới?” Thời Sênh trừng mắt nhìn anh ta không chút thiện cảm. Cô đã từ chức đâu, hiện giờ cô vẫn là cảnh sát cơ mà!
Người kia bị chặn họng, trong lòng thầm phỉ nhổ, ngày nào mà cô chẳng cúp làm, ai biết cô có đến nữa không.
Hiện giờ đội hình sự đang bận rộn với vụ án của R, mọi người đều bận như lạc đà vậy, Thời Sênh chậm rãi xuyên qua đám người, đi về vị trí của mình.
“Tần Vũ, cô đến vừa đúng lúc.” Hà Tín ôm một chồng tài liệu đi ra, phát cho từng người một, cuối cùng ném một tập xuống trước mặt Thời Sênh, “Mau tới giúp chúng tôi.”
Thời Sênh lật ra không mấy bận tâm, sau đó lại ném sang người bên cạnh, “Không rảnh.”
Đúng lúc Hà Tín phát xong tài liệu quay về, lại lấy tập hồ sơ lại, ấn xuống mặt bàn Thời Sênh, “Tần Vũ, chứng cứ trong tay chúng tôi không đủ, nếu không tìm được đủ chứng cứ, thì không thể phán tội cho tất cả mọi người trong tổ chức R được.”
“Liên quan cứt gì đến tôi.” Thời Sênh bật máy tính lên chơi điện tử.
Hà Tín: “…” Rốt cuộc cô tới đây chỉ để chơi điện tử thôi phải không?
Điện tử ở nhà không đủ cho cô chơi hay sao mà cứ phải chạy tới đây chơi hả?!
Hà Tín lắc đầu thở dài, ai bảo cô ấy là con gái cục trưởng chứ!
Ông ta cầm lại đồ, đi vài bước lại quay ngược lại, “Tần Vũ, cô thực sự có gửi bản đồ cho tôi à?”
“Nói thừa.” Cô cần phải lừa ông ta sao?!
“Nhưng mọi người đều không nhìn thấy, cô chắc là mình không gửi nhầm địa chỉ chứ?” Hà Tín rất băn khoăn vấn đề này.
“Tôi còn chưa thiểu năng đến mức viết sai cả địa chỉ Cục Cảnh sát.”
“Vậy thứ đó đâu?” Hà Tín càng rối hơn, “Thứ quan trọng như thế, sao cô lại gửi bưu điện chứ?”
“Tôi thích.”
Hà Tín: “…”
Lật bàn, không nói chuyện nổi nữa!
Lão Trương nghe thấy đoạn đối thoại của Thời Sênh và Hà Tín, mặt rất thật thà hỏi người bên cạnh, “Chuyện gì vậy?”
Mấy hôm nay ông ta luôn ở bên ngoài, cơ bản không ở trong cục, hoàn toàn không hiểu Hà Tín và Thời Sênh đang nói gì.
“À, Tần Vũ gửi bưu kiện đến Cục Cảnh sát, bên trong có địa chỉ hang ổ của tổ chức R, nhưng không thấy bưu kiện đó đâu.”
“Không thấy á? Chẳng phải có người chuyên đi nhận sao? Sao lại không thấy, có viết đúng tên không?” Mặt lão Trương đầy vẻ thắc mắc.
Người kia xua tay, “Người ký tên nhận đồ chỉ ghi là đội hình sự chúng ta, không viết tên.”
Không viết tên à?
Lão Trương nhớ tới gói bưu phẩm ông ta nhận về lúc trước, “Đội trưởng Hà, bưu kiện gửi cho anh, có phải cái đó không?”
“Cái gì?” Hà Tín ngẩng đầu nhìn lão Trương, “Làm gì có ai đưa bưu kiện cho tôi.”
Lão Trương lắc đầu khó hiểu, “Ơ… Tiểu Ái nói sẽ đưa cho anh mà.”
Vưu Ái không đưa bản đồ cho Hà Tín, vì chuyện này mà suýt nữa để tổ chức R chạy thoát, lần này Vưu Ái sẽ không dễ dàng như lần trước nữa, bị ghi nhớ một tội lớn.
…
Kế hoạch Thiên Tinh không chỉ rơi vào tay người khác, còn bị người ta xóa sạch toàn bộ số liệu, cũng có nghĩa là bản kế hoạch trong tay người tải hết kế hoạch Thiên Tinh đó, chính là độc nhất vô nhị.
Thành viên chủ chốt của kế hoạch Thiên Tinh hoặc là chết hoặc là từ chức, hơn nữa, đó không phải là thành quả của một hai người, là sự nỗ lực nghiên cứu của rất nhiều người mới có được, trừ khi tìm lại được Kế hoạch Thiên Tinh, nếu không toàn bộ công lao đó đều lãng phí.
Người chịu trách nhiệm chính của kế hoạch Thiên Tinh năm đó đã chết nên đồng hồ đếm ngược của kế hoạch Thiên Tinh mới bị kích hoạt.
Mật khẩu được chia thành ba phần, cần ba người lần lượt nhập vào mới được, mật mã của từng người không giống nhau.Thế nên sau khi người chịu trách nhiệm chết, hai người còn lại cũng không biết mật mã của ông ta là gì.
Kế hoạch Thiên Tinh rơi vào tay người khác, Cục An ninh Quốc gia vẫn luôn điều tra, nhưng không có tin tức gì cả, người của tổ chức R không lộ mặt, cũng không có tin tức gì khác truyền tới.
Chuyện này cứ như đã ngừng hẳn lại vậy.
Hằng ngày vẫn có người làm phiền Thời Sênh như trước, muốn nhờ cô giúp tìm kế hoạch Thiên Tinh về.
“Họ vẫn ở dưới à?” Giang Túc đẩy xe lăn, ngừng lại phía sau Thời Sênh.
Thời Sênh kéo rèm cửa sổ xuống, quay người, “Thích canh thì cứ canh đi.”
“Em không thấy phiền à?” Lúc trước mấy người này cứ lượn lờ trước mặt cô là cô sẽ bực bội đến mức muốn chém người.
“Phiền chứ.” Thời Sênh day day trán, cô đánh cũng đánh rồi, nhưng người này vẫn cứ nhất quyết canh bên dưới cơ.
Giang Túc im lặng một lúc, “Trong tay em vẫn còn kế hoạch Thiên Tinh, sao không cho họ?”
Thời Sênh lườm anh một cái, nheo mắt lại, “Sao anh biết?”
Giang Túc thản nhiên, “Anh nhìn thấy trong máy tính của em, em không cài đặt mã.”
Thời Sênh nghĩ một chút, hình như cô lưu trong máy tính một bản, “Nhìn họ em thấy khó chịu, không muốn cho.”
Giang Túc: “…” Rốt cuộc thì ai mới vừa mắt em?
Đây là chuyện của cô, anh cũng không có tư cách gì mà quyết định thay cô.
Thời Sênh quỳ xuống trước mặt Giang Túc, đưa tay sờ sờ lên đùi anh, chuyển chủ đề, “Mấy ngày nay chắc hồi phục cũng tốt lắm rồi, em đỡ anh lên đi thử nhé?”
Giang Túc hơi nhíu mày, “Anh…”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn anh, cầm tay anh, “Đừng sợ, dù sao cũng phải thử chứ.”
Giang Túc khom người, cánh môi chạm nhẹ vào mặt Thời Sênh, hơi thở nóng hổi phả vào tai Thời Sênh, “Ừ.”
Thời Sênh đứng dậy đẩy xe lăn đến nơi rộng rãi một chút, cẩn thận đỡ anh đứng lên, cơ thể rời khỏi xe lăn từng chút một, trọng lượng dần đè ép lên hai chân.
Đầu gối hơi tê buốt.
Yếu đuối không chịu nổi trọng lượng này, người anh mềm nhũn, đổ nhào về phía trước.
Thời Sênh nhanh tay nhanh mắt đỡ anh lại, để anh dựa vào vai mình, vỗ nhẹ vào lưng anh, “Không sao, đừng vội.”
Cảm giác cáu giận trong lòng Giang Túc được mấy lời của cô xoa dịu đi. Anh ôm Thời Sênh, một lúc lâu cũng không nói gì.