Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1036 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1036: Nộp lên quốc gia (5)
Thời Sênh dọn dẹp đống đá lộn xộn đi, trên mặt đất có một ít đạo cụ, người này chết lúc vừa xuống mộ không lâu nên thức ăn, nước uống gần như còn nguyên.
Xem xét dấu vết thì có thể thấy là người này có đồng bạn, những người đó vì vội vàng chạy trốn nên không kịp mang đồ ăn theo.
Về phần người chết…
Thời Sênh dùng thiết kiếm đẩy cái xác ra, chọc chọc lên người hắn vài cái, không thấy có vết thương rõ ràng nào nhưng vẻ mặt người này lại cực kỳ hoảng sợ, tựa như đã thấy thứ gì đó rất kinh khủng.
Chắc là bị dọa chết rồi?
[…] Ký chủ, cô đang cười đấy à?
Dám đi con đường này, người nào mà không to gan lớn mật chứ?
Cô không sợ chết thì tới sờ sờ người ta kiểm tra một lần đi?
Thời Sênh từ chối thẳng thừng, “Ai biết hắn có bị nhiễm virus gì kỳ quái hay không, không thèm.”
Thời Sênh nghĩ tới cái phù đột nhiên biến mất thì giật mình một cái, cánh tay đột nhiên nổi da gà, tốt nhất cứ ra ngoài trước đi đã.
Trong này có thứ gì đó mờ mờ ám ám, sợ chết đi được!
Thời Sênh tiếp tục đào về trước, tảng đá vừa bị đẩy ra, bên kia vang lên một tiếng hét thất thanh, tựa hồ là bị dọa.
Có người!
Pằng!
Viên đạn từ bên kia bắn tới, bắn xuyên qua tầng bụi mù, không khí tựa hồ cũng bị bóp méo theo.
Thời Sênh nâng kiếm lên đỡ, viên đạn bị bắn ngược trở về, dội lên vách tường.
“Là cái gì vậy?”
“Không biết, không nhìn được…”
Phía đối diện có tiếng nói chuyện, lại thêm một viên đạn bắn tới.
“A a a, các anh đừng bắn nữa, mau bắt sống nó!” Lại một giọng nói vui vẻ khác vang lên.
“Giáo sư Tô, chúng ta không biết bên đó là thứ gì, làm sao mà bắt sống được?” Một giọng nói có phần tức giận vang lên, “Lúc trước anh thuê chúng tôi tới đây cũng không nói nơi này cổ quái như thế!”
“Ôi, tôi cũng không biết mà, tôi đã bỏ tiền thuê các anh, số tiền đó đủ cho con cháu các anh sống an ổn cả đời, cho dù các anh chết ở đây cũng đáng giá mà.”
“Giáo sư Tô!”
“Đừng nói nữa, mau giúp tôi bắt thứ bên kia lại.”
Thời Sênh: “…” Wtf?
Mình lại gặp biến thái rồi à?
Mẹ ơi, ở đây có biến thái!
Giết chết, giết chết, giết chết, giết giết!
Dám nói ông đây là “thứ gì đó”? Có “thứ gì đó” nào đẹp như ông không hả? Cả họ nhà ngươi mới là thứ gì đó.
[…] Vế sau mới là trọng điểm phải không?
#Ký chủ nhà ta cứ thấy biến thái là muốn giết là thái độ gì chứ? Người ta trêu cô, chọc giận cô sao?#
Thời Sênh không nói hai lời, khua kiếm chém qua, đám bụi sắp lắng xuống lại bay lên tán loạn, hình như có người ở phía bên kia bị kiếm khí đánh trúng, kêu rên mấy tiếng.
Tường xung quanh lại bị chém vỡ một mảng lớn, tiếng nói hỗn loạn từ trong đám bụi truyền ra.
“Rốt cuộc là cái quỷ gì thế? Giáo sư Tô! Giáo sư Tô, chúng ta rút lui thôi!”
Giáo sư Tô kia tỏ ý không vui, “Lui cái gì mà lui? Anh mau bắt nó lại cho tôi.”
“Bên kia là thứ gì chúng ta còn không biết, bắt kiểu gì? Giáo sư Tô, chúng ta rút lui đi, anh không lui thì đừng trách chúng tôi.”
“Giáo sư Tô…”
Theo tiếng quát lớn này, Thời Sênh nhìn thấy có một thân ảnh gầy gò xông qua đám bụi, xuất hiện trước mắt cô.
Đối phương nhìn thấy có người đứng bên này thì cũng sững ra, sau đó lại nhìn quanh bốn phía: “Sao lại có người ở đây…”
Thời Sênh: “…” Người này có bệnh à?
Không phải người, chẳng lẽ là quỷ chắc?
“Chẳng lẽ là hồ ly tinh biến hình?” Giáo sư Tô quay đầu lại nhìn Thời Sênh, đột nhiên trở nên phấn khởi, “Đúng, chắc chắn là thế rồi.”
Hai mắt giáo sư Tô như sáng lên, ánh mắt nhìn Thời Sênh như đang nhìn con chuột bạch trong phòng thí nghiệm vậy.
Thời Sênh đen mặt, vung thiết kiếm chém một cái, con hàng này chắc chắn là biến thái.
Giáo sư Tô cũng không tránh, để mặc thiết kiếm chém tới, nhưng đúng lúc thiết kiếm sắp chém lên người hắn, bên cạnh đột nhiên lao ra một bóng đen kéo hắn lăn sang một bên, sau đó lại vội vàng kéo hắn đứng dậy.
“A Ngộ, anh mau giúp tôi bắt cô ta lại.” Đối với chuyện mình suýt chút nữa bị chém, giáo sư Tô hoàn toàn không để ý, ngược lại còn thúc giục người vừa mới cứu mình.
“Thiếu gia!” A Ngộ kêu một tiếng, “Cô ấy là người.”
“Không phải, cô ta không phải người đâu, chắc chắn là hồ ly tinh.” Giáo sư Tô phản bác.
Thời Sênh: “…” Hắn còn tiếp tục mở mồm nói hồ ly tinh, bản cô nương sẽ giết chết hắn.
Thân hình của A Ngộ rất cao lớn, giáo sư Tô ở bên cạnh hắn không khác gì một thiếu nữ, hắn dễ dàng giữ chặt được giáo sư Tô, “Thiếu gia, cô ấy là người thật mà.”
Giáo sư Tô vẫn cực kỳ phấn khởi, “Sao cô ta có thể là người được, A Ngộ, cậu có nghe lời tôi không hả? Cậu nhận lương của ai hả, giờ tôi ra lệnh cho cậu bắt cô ta lại.”
A Ngộ: “…”
Hắn đột nhiên nâng tay vỗ xuống cổ giáo sư Tô.
Thân mình giáo sư Tô mềm nhũn, mất đi ý thức.
A Ngộ đỡ lấy anh ta, liếc nhìn Thời Sênh với vẻ đề phòng, “Thiếu gia nhà tôi không có ác ý đâu, vừa rồi có chỗ nào không đúng, tôi thay mặt thiếu gia xin lỗi cô.”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, “Có phải vừa rồi hắn muốn bắt tôi lại để giải phẫu không?”
A Ngộ nghĩ nghĩ, “Chắc vậy.”
Thời Sênh: “…” Sao anh lại có thể trả lời thành thật thế?
Vừa rồi gã này có thể cứu tên biến thái kia từ dưới kiếm của cô chứng minh hắn không phải quả hồng mềm. Nếu không phải quả hồng mềm thì cũng không dễ bóp rồi…
A Ngộ cảm thấy thiếu nữ đối diện nhìn mình có điểm kỳ quái, giống hệt ánh mắt thiếu gia nhà mình nhìn con chuột bạch, nhưng nhìn kỹ thì lại cảm thấy không giống lắm…
Dù sao hắn cũng cảm thấy rất không tốt.
Một cô nương xuất hiện một mình ở đây thì chắc chắn không phải người dễ chọc.
A Ngộ ôm lấy giáo sư Tô, cẩn trọng lùi về sau.
“Đứng lại!” Không phải quả hồng mềm thì cô cũng muốn bóp, biết đâu có thể bóp nát thì sao?
Không bóp nát được, vậy thì chỉ có thể đổ tại cô không bằng người ta, bóp đi bóp lại đến khi vỡ là được rồi.
[…] Ký chủ, tư tưởng của cô nguy hiểm như thế, không thể bóp đi bóp lại tới vỡ thì thôi đâu! Không thể!!!
A Ngộ nghe tiếng quát lớn thì chẳng những không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn.
Thời Sênh vung kiếm chém về phía A Ngộ, kiếm khí quét tới đâu, nơi đó liền sụp xuống.
Nhưng tốc độ của A Ngộ lại rất nhanh, dù mang theo một người nhưng trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
“Chạy nhanh thế…” Thời Sênh nói thầm một câu, cũng không đuổi theo.
Hướng A Ngộ chạy đã bị phá hỏng nên Thời Sênh chỉ có thể đi xuyên qua chỗ cô vừa phá, bên đó có rất nhiều đồ rơi vãi, còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng lại không có ai.
Thời Sênh tiến lên vài bước, chân đá phải một cái túi, cô ngồi xổm xuống, mở ra thì thấy bên trong có đủ các thứ linh tinh, rất nhiều đồ chỉ có ở phòng thí nghiệm.
… Hẳn là đồ của tên giáo sư họ Tô biến thái kia.
Thời Sênh lấy ở trong túi ra một cái chứng minh thư.
“Tô Niệm Chi…”
Tô Niệm Chi? Ai nhỉ?
Thời Sênh lục trong cốt truyện nhưng cũng không thấy người nào có tên như thế, chẳng lẽ chỉ là vật hy sinh? Không đúng… Người biến thái như thế, sao có thể là vật hy sinh được…
Tô Niệm Chi… Giáo sư Tô…
Giáo sư Tô!
Đúng! Trong tiểu thuyết này có một tên biến thái gọi là giáo sư Tô, hắn mê đắm trong các loại nghiên cứu mà khoa học không giải thích được, lúc nào cũng đối nghịch với nhân vật chính, cuối cùng bị log out, rời sân khấu, lĩnh cơm hộp.