Boss Là Nữ Phụ

Chương 1043

Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1043 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 1043: Nộp lên quốc gia (12)

“Ởđây có hai người.”

A Ngộ và Tô Niệm Chi bị phát hiện. Vì trước đó đã từng gặp qua nên bọn họ cũng chẳng kinh ngạc lắm, chỉ nhìn họ chằm chằm với vẻ phòng bị, sợ bị đánh lén.

A Ngộ chỉ có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho Tô Niệm Chi, chỉ cần nhừng người này không có ý đồ gì thì hắn sẽ không chủ động ra tay.

Đương nhiên, nếu Tô Niệm Chi muốn làm gì, hắn cũng không thể không nghe theo thiếu gia nhà mình.

Chờ bọn hắn kiểm tra xung quanh đã an toàn, Bùi Diệp mới thong thả đi tới trước mặt Thời Sênh, “Vòng cổ.”

Thời Sênh nghiêng đầu, nhìn thấy Diệp Dao trong đám người, mắt híp lại, “Muốn sao?”

“Cái đó vốn là đồ của tôi.” Diệp Dao bồn chồn đáp, “Đó là đồ mà ba tôi để lại cho tôi, cô có thể trả nó lại cho tôi được không?”

Thời Sênh nhíu mày, “Đây là thù lao tôi cứu các người, bây giờ cô lại đòi lại à?”

“Đó là họ tự tiện đồng ý, tôi không đồng ý.” Diệp Dao cắn môi.

“Nhưng mà Tiểu Bắc vẫn là cứu cô, đây là sự thật. Giờ cô đang vong ân phụ nghĩa đấy!” Tô Niệm Chi đột nhiên chen miệng vào.

“Thiếu gia!” A Ngộ giữ chặt Tô Niệm Chi, đây là chuyện của người ta, ngài chen vào làm cái gì hả?

Dường như bốn chữ “vong ân phụ nghĩa” đã kích thích Diệp Dao, cô ta lập tức kích động, “Là cô ta uy hiếp tôi.”

Cô ta vốn không nghĩ tới phải cho Thời Sênh cái gì.

Nếu không phải Hiểu Đình…

“Cái vòng.” Bùi Diệp lại lặp lại như cái máy, giọng nói cũng chưa thay đổi âm lượng.

“Không cho.” Thời Sênh cười kiêu ngạo, “Có bản lĩnh thì tới mà cướp.”

Đồ mà ông đã cầm trên tay lại còn muốn đòi lại, cửa vào cũng không có.

Bùi Diệp nhíu mày, hắn đột nhiên ra tay, tấn công vào mặt Thời Sênh.

Ha!

Nam chính đại nhân cũng giỏi nha!

Thiết kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Thời Sênh. Bùi Diệp híp mắt, nhanh chóng lùi lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiết kiếm.

Nguy hiểm.

Thanh kiếm đó…

Thời Sênh không cho Bùi Diệp cơ hội phân tích, vung kiếm chém tới. Bùi Diệp cơ hồ là bị đánh không có khả năng trả đòn.

Thời Sênh muốn thử giết chết Bùi Diệp nhưng vẫn có lực cản như mọi lần.

[…] Lâu như thế rồi mà Ký chủ vẫn không buông tha ý niệm này trong đầu, cũng quá đủ rồi.

Thời Sênh cắn răng, không giết được ngươi, vậy thì đánh!

Thời Sênh ném thiết kiếm đi, dùng tay không đấm đá Bùi Diệp một trận.

Người của Bùi Diệp ở bên kia có lẽ là bị dọa cho choáng váng, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, lập tức ùa lên.

Thời Sênh lấy một địch mười, đánh cho những kẻ kia tan tác.

Thời Sênh vỗ vỗ tay, vén tóc mái sang bên, “Mẹ cái lũ não tàn, còn muốn đánh ông đây. Lúc ông đây biết đánh nhau thì tổ tông chúng mày còn chưa sinh ra đâu.”

Vẻ mặt của cô vừa tự tin vừa đàng hoàng, trong ánh mắt đẹp tràn đầy sự kiêu ngạo.

Loại kiêu ngạo “trong thiên hạ này, ông đây là số một” không ngừng tràn ra.

Đám người gục trên mặt đất, có kẻ đã hôn mê bất tỉnh, có kẻ tức giận tới hộc cả máu.

Bọn họ nhiều người như thế mà không đánh lại được một đứa con gái.

Nhìn Bùi Diệp đang nằm trên mặt đất, đáy lòng lại cân nhắc một chút, lão đại cũng không đánh lại được, bọn họ không đánh lại được cũng là bình thường thôi.

“A!”

Diệp Dao đột nhiên hét lên một tiếng. Thời Sênh vừa quay đầu nhìn, nữ chính đại nhân bị đẩy lùi về sau, ngã lên trên một cái quan tài.

Thiết kiếm bay trên không trung, tản ra từng trận chiến ý.

Thời Sênh: “…” Lại dám lấy nó, nữ chính đại nhân quả nhiên to gan lớn mật.

Diệp Dao ôm trán, máu tươi chảy xuôi xuống các ngón tay, rơi xuống mặt quan tài.

Mặt trên quan tài trong suốt, cô ta có thể nhìn thấy thứ ở bên trong…

“A!” Diệp Dao lại hét lên một tiếng, từ trên quan tài lăn xuống, ra sức dùng cả chân lẫn tay bò về phía Bùi Diệp.

Mọi người bị biến hóa này của Diệp Dao làm cho ngây người. Tô Niệm Chi kích động chạy tới chỗ quan tài, cúi đầu nhìn vào.

Thời Sênh cũng bước tới, vừa liếc nhìn thì khóe miệng liền giật giật, “Đó là trứng à? Trứng khủng long hả?”

Trong quan tài có một quả trứng rất lớn, quả thực có thể so với trứng khủng long.

Trứng bên trong quan tài là cái tình huống quỷ gì?

Không đúng, nữ chính nhìn thấy trứng thì có gì mà phải kêu chứ?

Cho dù nó… ừ, hơi lớn chút, nhưng vẫn còn ở trong phạm vi có thể thừa nhận, đâu đã tới mức đột phá vũ trụ chứ?

Thời Sênh liếc mắt nhìn về phía Diệp Dao đang run rẩy, không biết nữ chính nhà chúng ta nhìn thấy cái gì nhỉ?

Bên trong quan tài còn lại cũng có một quả trứng, hai quả trứng nhìn cực kỳ giống nhau, chẳng có gì khác biệt cả.

Ngay cả độ lớn cũng hoàn toàn không khác biệt.

Hai mắt Tô Niệm Chi như gắn đèn pha, phấn khởi nói: “A Ngộ, mau mở nó ra.”

“Thiếu gia, không an toàn đâu.” A Ngộ không động đậy, trong đó có cái gì còn chưa biết, lỡ mở ra có nguy hiểm thì biết làm sao?

“Mở ra!” Giọng Tô Niệm Chi cao lên, lại bắt đầu cố tình gây sự, “Nhanh lên, cậu không làm thì tôi sẽ tự mình làm đấy.”

A Ngộ nhìn vị trí của mình và Tô Niệm Chi, nghĩ nghĩ với khoảng cách này cũng khó mà đánh ngất được thiếu gia, hắn chỉ có thể đi về phía cái quan tài.

Quan tài này ở bên ngoài, sau khi A Ngộ mở nó ra thì phát hiện bên trong vẫn còn một cái quan tài trong suốt khác.

Quả trứng kia giống như được đặt trong tủ kính triển lãm ở bảo tàng vậy.

Thời Sênh cảm thấy Diệp Dao chắc chắn đã nhìn thấy cái gì khác ở trong đó, cô nhanh chóng lùi về sau, còn lấy ra phù phòng ngự để đề phòng có chuyện xảy ra.

“Tiếp tục!” Tô Niệm Chi thúc giục A Ngộ.

A Ngộ liếc về phía Thời Sênh một cái, thấy cô đứng xa như thế, không chừng bên trong thật sự có cái gì đó cổ quái.

Thời Sênh giống như cái máy báo động nguy hiểm vậy. Cô đã bày ra tư thái phòng ngự thì 80% là có chuyện không may sẽ xảy ra.

“A Ngộ…” Tô Niệm Chi còn chưa nói xong thì đã bị A Ngộ bưng kín miệng, hắn giãy giụa hai cái rồi hoàn toàn ngất luôn.

Người của Bùi Diệp nhìn mà trợn mắt há mồm, tình huống gì vậy? Làm phản à?

Nhưng mà… nhìn cũng không giống lắm…

A Ngộ vác Tô Niệm Chi đi về phía Thời Sênh, Thời Sênh nói rất không có ý tốt, “Hắn muốn chết thì anh cho hắn toại nguyện đi. Hắn chết rồi anh sẽ tự do, ngăn hắn làm cái quái gì?”

“Ngài ấy mà chết thì tôi cũng phải chết.” A Ngộ thành thực trả lời.

Nếu Tô Niệm Chi chết mà hắn được tự do thì có lẽ hắn đã sớm để người ta giết chết thiếu gia rồi.

Thời Sênh nở nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa, “Thế thì tiếc quá.”

Thời Sênh và A Ngộ lại khôi phục hình thức đứng xem kịch, trường hợp này lại giống hệt như lúc đầu, có điều khác một cái là lần trước đám người Bùi Diệp đứng, còn bây giờ lại đang nằm.

“Em nhìn thấy cái gì?” Bùi Diệp đỡ Diệp Dao, không để ý tới vết thương trên mặt, hỏi cô ta.

Toàn thân Diệp Dao run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, yếu ớt phun ra hai tiếng: “Quái vật…”

Quái vật?

Bọn họ đi vào đây còn gặp ít quái vật sao?

Xác chết vùng dậy, sinh vật có vẻ ngoài kỳ quái, thông đạo như mê cung…

Bùi Diệp liếc nhìn về phía quan tài trong suốt bên kia, ở đó có chút ánh sáng làm cho hai quả trứng cũng như sáng lên, ngoài việc chúng hơi lớn một chút thì hình như cũng chẳng có chỗ nào cổ quái cả.

Mọi người vẫn rất trấn định, chắc cũng không ai nhìn thấy gì, chẳng lẽ chỉ có Diệp Dao nhìn thấy?

Bùi Diệp di chuyển ánh mắt nhìn qua Thời Sênh, đứa con gái này lại dám đánh hắn…

Không, cô ta là muốn giết hắn.

Lúc đầu khi giao thủ với cô ta, hắn có thể cảm nhận được sát khí, cô ta quả thật muốn giết chết hắn.

Nhưng không hiểu tại sao cuối cùng lại buông tha.

Bùi Diệp không hề nghi ngờ nếu Thời Sênh muốn giết mình, chỉ sợ hắn sẽ không phải đối thủ của cô ta.

Ôn Bắc…

Bình Luận (0)
Comment