Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 112 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 112: ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (26)
Em gái…
Không phải!
Em gái ông sẽ không thể nào trẻ thế này, em gái cũng sẽ không có kiểu… bất cần đời và cuồng vọng thế này.
Ông nghe được thanh âm nhẹ nhàng của cô gái đó.
“Bác, lần đầu gặp mặt, cháu là Cố Nam, con gái của Trình Tố.”
Bác, lần đầu gặp mặt, cháu là Cố Nam, con gái của Trình Tố.
Câu này như bị người ta ấn replay liên tục, lặp đi lặp lại trong tai ông.
Trình Tùng ngơ ngác nhìn Thời Sênh.
Con bé gọi ông là bác.
Đây là…
Con gái của em gái ông?
Trình Tùng bỗng nhiên phát hiện ra mình bị mất khả năng nói chuyện, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng lời đã tới bên miệng mà không thoát ra được.
Nhìn gương mặt này có thể chắc chắn đó là con gái của em gái ông rồi.
Quả thực là phiên bản khác của con bé.
“Cháu thật sự là con gái của Tiểu Tố?” Trình Tùng mất nửa ngày mới nghẹn ra được một câu, thanh âm run rẩy, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Thời Sênh nhún vai: “Bác không tin thì cháu cũng không có cách nào cả.”
Dù sao cô cũng chẳng có tín vật gì, càng không thể giám định người thân, cho nên Trình Tùng có tin hay không thì phải tùy vào ông ấy rồi.
Trình Tùng: “…” Không phải tới nhận người thân sao? Sao con bé lại bày ra cái vẻ chẳng thèm để tâm thế này?
Trình Tùng cũng không nghĩ ra cách nào, nhưng nếu đây thật sự là con gái của em gái ông, ông sẽ không mặc kệ được.
Hơn nữa ông cũng rất tin đây chính là con của con bé.
Có đôi khi, huyết thống là một thứ rất kỳ diệu, sẽ làm cho hai người xa lạ nảy sinh cảm giác thân thuộc.
“Cháu là Cố Nam?” Trình Tùng cảm thấy tên này hơi quen tai nhưng lại chưa nghĩ ra đã nghe ở đâu.
Tiểu Tố vậy mà đã lấy chồng, có con, điều đó có phải…
Đáy lòng Trình Tùng cực kỳ kích động nhìn Thời Sênh, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng.
“Vâng.” Thời Sênh tùy ý đá đá chân. “Bên ngoài căn cứ này vẫn còn treo ảnh chụp và tên của cháu đấy.”
Bị nhắc nhở như thế, Trình Tùng lập tức liền nghĩ ra.
Thành phố B truyền tới cảnh báo về một nhân vật rất nguy hiểm, không phải người đó có tên là Cố Nam sao?
An toàn của căn cứ do quân đội phụ trách, dù ông có tài liệu nhưng cũng chưa kịp xem.
Cái tên này cũng chỉ là nghe người dưới nhắc qua mà thôi.
Trình Tùng không ngờ, một cô gái trẻ như thế mà lại trở thành một nhân vật nguy hiểm.
“Bác không biết Tiểu Tố còn có con gái.” Trình Tùng như tự nói một mình.
Rồi ông hít sâu một hơi, nhìn Thời Sênh, giọng run run: “Cháu đã là con gái của Tiểu Tố, vậy cháu nhất định biết Tiểu Tố đang ở đâu?”
Thời Sênh nhíu mày, thế này nghĩ là Trình gia cũng không biết Trình Tố đi đâu ư?
Quả nhiên, Trình Tùng cũng không biết Trình Tố đã đi đâu. 17 năm trước, cô gửi cho gia đình một phong thư cuối cùng, sau đó không có tung tích nữa. Mấy năm nay Trình gia vẫn luôn cho người đi tìm nhưng vẫn không có manh mối gì.
“Cháu có thể đọc lá thư kia không?”
Trình Tùng chần chừ một chút rồi đi tới một chỗ trong thư phòng, kéo ra một cái ngăn ngầm trong tường, lấy lá thư kia đưa cho Thời Sênh.
Thư được bảo quản rất tốt, có thể thấy được Trình gia quan tâm tới Trình Tố thế nào.
Trong thư không nói gì đặc biệt, chỉ là một lá thư thăm hỏi bình thường, bà nói bà rất khỏe mạnh.
Nhưng trong thư lại nhắc tới hai từ…
“Huyện D” và “núi Kim Phượng”.
Vốn là thư nhà nhưng lại cố tình nói tới phong cảnh ở hai nơi kia rất đẹp, cái này không phải hơi quái dị sao?
“Núi Kim Phượng là chỗ nào?” Thời Sênh đưa thư lại cho Trình Tùng.
“Là một ngọn núi gần thành phố B.” Trình Tùng cười khổ một tiếng. “Bác cũng phát hiện hai nơi đó hơi khác thường, nhưng cho người đi điều tra lại không phát hiện ra bất kỳ cái gì.”
Thời Sênh và Trình Tùng nói chuyện rất lâu, cô cũng đưa quyển nhật ký kia cho Trình Tùng đọc.
Trình Tùng nói, Trình Tố học nghiên cứu gen, từ thời gian ghi lại trong nhất ký, rõ ràng cô về nước mà người của Trình gia không biết.
Bởi vì cách mỗi một đoạn thời gian sẽ có thư từ nước ngoài gửi về, vì vậy Trình gia vẫn luôn tin rằng cô đang ở nước ngoài.
Ông cũng hoàn toàn không biết gì về người đàn ông mà Trình Tố ghi trong nhật ký.
Trước khi mạt thế bắt đầu, Trình gia thu được thư nặc danh báo về việc nhân loại sắp bước vào tân thế.
Lúc đầu, Trình gia cũng nghĩ đó là trò đùa của ai đó, nhưng ngay sau đó liền được chứng thực ngay lập tức.
Trước giờ có nguyên tắc thà tin có còn hơn không, Trình gia liền điều động tài chính bắt đầu thu mua vật tư.
Các gia tộc khác cũng nhận được tin từ các nơi, động tác của Trình gia gần như đã chứng thực tin tức mà họ nhận được, vì vậy các gia tộc này cũng liền tích trữ lượng lớn vật tư trước khi mạt thế bắt đầu.
Thời Sênh từ chối lời giữ lại của Trình Tùng, mang Thiên Lê rời đi.
Sau khi Thời Sênh đi, Trình Tùng nhìn chằm chằm vào bức thư cuối cùng mà Trình Tố gửi về rất lâu.
Sau đó ông thở dài một hơi, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi ra ngoài.
“Tra cho tôi tài liệu về núi Kim Phượng, thời gian? Càng sớm càng tốt… Ừm, mau chóng cho tôi một chút.”
…
Thời Sênh không rời khỏi căn cứ ngay mà còn ở lại một thời gian. Thiên Lê không biết cô muốn làm gì, thường xuyên tò mò hỏi đông hỏi tây.
Thời Sênh thỉnh thoảng sẽ nhẫn nại giải thích cho hắn vài câu, nhưng chủ yếu thời gian cô toàn lấy thiết kiếm đe dọa hắn không được hỏi nhiều.
Hiện tại internet ở căn cứ thủ đô rất dễ xâm nhập, Thời Sênh liền lấy hết toàn bộ tư liệu về viện nghiên cứu kia, chưa cần biết chúng có tác dụng gì không.
Sau đó, cô liền tìm một chỗ đọc những tư liệu đó.
Tư liệu rất nhiều, Thời Sênh đọc ngày đọc đêm, cuối cùng mới tìm được một chút tin tức có ích.
Đây là viện nghiên cứu trực thuộc viện nghiên cứu quốc gia, bên trong có vài tài liệu đã được mã hóa để lẫn lộn với một chút báo cáo bình thường, không biết là do vô tình hay cố ý nữa.
Trong tài liệu kia có rất nhiều ảnh chụp.
Đó là nơi khai quật được cái quan tài thủy tinh kỳ quái kia.
Quan tài thủy tinh nằm trong đất, có thể thấy một thân ảnh mơ hồ ở bên trong.
Thời Sênh quay đầu nhìn Thiên Lê.
Không phải chính là cái thứ này đấy chứ?
Ngoài ảnh chụp, bên trong còn có báo cáo, đều nói về quan tài thủy tinh kia.
Khiến Thời Sênh chú ý nhất chính là phần báo cáo về nghiên cứu gen.
Bên trong chẳng những nhắc tới tên của Trình Tố mà còn nhắc tới thi thể quỷ dị mà Trình Tố từng nhắc tới kia.
-Hắn như tinh linh đang ngủ say, xinh đẹp mà thánh khiết, mãi mãi không biến mất.
-Tinh linh sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh giấc, hắn mang tới cho thế giới mới một tia sáng, hắn là người sẽ kết thúc thế giới cũ.
-Chúng ta sắp được chào đón người sáng lập trật tự thế giới mới.
Bên trong lặp đi lặp lại mấy từ “tinh linh”, “thế giới mới”, “thế giới cũ”.
Thời Sênh cẩn thận đọc mấy lần, chọn lọc ra những tin tức có ích nhất.
Trình Tố nói rằng gen trong tế bào của thi thể kia rất đặc biệt, nó sẽ không bị lão hóa, thi thể kia không có sự sống nhưng đám tế bào này vẫn còn hoạt động.
Cho nên viện nghiên cứu bắt đầu nghiên cứu gen tế bào thừ thi thể đó.
Cũng có vài người điên cuồng muốn làm thi thể đó sống lại.
Kết quả là thực nghiệm bị buộc dừng lại, mọi tư liệu đều bị phong ấn.
-Nếu có người đọc được tư liệu này nghĩa là sự luân phiên giữa thế giới mới và thế giới cũ đã bắt đầu rồi. Nhân loại sẽ tiến hóa, trở thành tồn tại cấp cao nhất, những người tiến hóa thất bại sẽ bị thế giới mới vứt bỏ.
-Mọi người đã chuẩn bị tinh thần chưa?
Những lời này viết ở báo cáo cuối cùng, Thời Sênh còn đọc đi đọc lại mấy lần.
Sau đó cô quay đầu nhìn Thiên Lê, thiếu niên đang nghịch máy chơi game, nhìn chơi đến là vui vẻ.
Con BOSS này phải gọi là gì đây?
Vua xác sống ngàn năm?
Hay sinh vật ngoài hành tinh?
Nhiệm vụ chi nhánh này khó khăn quá đi nhiệm vụ ơi!
Bản cô nương làm không xong!