Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1125 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1125: Thanh xuân có em (19)
Kim Vũ bị bắt tới cục cảnh sát, Kim gia ốc còn không mang nổi mình ốc, lấy đâu ra thời gian đi cứu hắn chứ, vì thế Kim Vũ bị giam trong nhà lao mấy ngày mới được thả ra.
Rời khỏi cục cảnh sát, biểu tình hắn hoảng hốt, vừa ra đã bị xe đụng phải, được đưa tới bệnh viện, mạng có thể giữ nhưng có lẽ cả đời này sẽ phải nằm ở trên giường.
Tình hình nhà Bạch Thiến cũng rất không yên, trong tình huống cần người giúp đỡ, cô ta bị đưa lên giường của một lão già.
Sinh ra trong những gia tộc thế này, khi mà cả đế chế sắp sụp đổ, đưa con gái cho người khác để cứu bản thân mình là chuyện hoàn toàn bình thường.
Kết cục của những người khác cũng không quá tốt.
Có đôi khi, sống so với chết còn đáng sợ hơn.
Giết người là phạm pháp, thế thì sống để hưởng thụ đi.
Kỳ nghỉ đông đã tới, kỳ nghỉ đông này, chẳng có một ai thảnh thơi cả.
Ngoại trừ Thời Sênh.
Cô đã ra tay thì nhất định không để lại hậu hoạn gì cho mình.
“Hôm nay, 8 giờ 15 phút, tập đoàn Thế Hoàn tuyên bố tổng tài kế nhiệm là Lê Thành. Mọi người đều biết, người nhậm chức tổng tài của Thế Hoàn tương đương với việc xác nhận người thừa kế, hiện tại xem ra, vị tiểu thiếu gia chưa từng được sủng ái này đã là người tới đích đầu tiên, ngồi lên vị trí cao nhất thành công…”
Người đàn ông tắt kênh giải trí đi, nhìn về phía thiếu nữ đang đứng ở cửa sổ sát đất.
“Giản tiểu thư, thật sự không muốn suy xét một chút sao?” Người đàn ông bưng ly rượu vang đỏ, đôi mắt tràn đầy ý cười, “Cô không nên ở chỗ này lãng phí thời gian, cô có con đường đi còn lớn hơn nhiều.”
“Lê tổng.” Thời Sênh xoay người lại, “Giao dịch lần trước của chúng ta coi như tôi đã hoàn thành, chỉ hy vọng anh tuân thủ lời hứa. Tôi có thể nâng anh lên thì cũng có thể kéo anh xuống, đừng có nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ.”
Người đàn ông bật cười: “Ha ha ha, đương nhiên rồi, sau này cô sẽ là lãnh đạo lớn nhất của Anh Lan.”
Thời Sênh nhếch môi, “Tôi đi đây.”
“Giản tiểu thư.” Người đàn ông lại gọi cô.
Thời Sênh quay đầu lại.
Lê Thành buông ly rượu ra, biểu tình như đang nhớ lại, “Lúc trước, khi tôi tiếp nhận Anh Lan, tôi biết mình đã bị từ bỏ, không thể trở về, nhưng mà… cảm ơn cô, để tôi có thể quay về Lê gia, để tôi có cơ hội tự mình báo thù.”
Anh Lan cũng chỉ là một trường học, tuy rằng hắn có Lê gia làm hậu trường, chính là vua của Anh Lan, nhưng ở ngoài Anh Lan, hắn chẳng là cái vẹo gì.
Hắn chẳng khác nào người bị Lê gia đá ra ngoài, sung quân tới biên cương mà thôi.
Thời Sênh kéo cửa, giọng thờ ơ, “Cơ hội là tự anh giành được.”
Lúc trước, nếu hắn không đồng ý với giao dịch của cô, vậy thì giờ hắn vẫn chỉ là kẻ bỏ đi đáng thương mà thôi.
“Ha ha ha ha…” Lê Thành cười hơi điên cuồng, hắn chẳng có gì trong tay, có gì mà không dám đánh cuộc chứ.
…
Thời Sênh xuống lầu, chuẩn bị quay về trường học, đột nhiên có một chiếc xe dừng ở trước mặt cô. Cửa xe trượt xuống, một gương mặt già nua khá giống Lê Thành lộ ra.
Thời Sênh bình thản nhìn người đó, “Chủ tịch Lê, có việc gì không?”
Ông già đó trầm mặt, đôi con ngươi đánh giá cô từ trên xuống dưới như đang tính toán giá một món hàng.
“Cô là người sau lưng Lê Thành?” Ở trước mặt ông ta mà còn có thể bình tĩnh như thế, quả là có vài phần bản lĩnh.
“Không hẳn, chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi.”
Con ngươi ông ta híp lại, khen Thời Sênh một tiếng, “Cô gái trẻ đúng là rất giỏi.”
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
“Cô chọn sai người rồi.” Ông ta có không ít con, trong nhiều đứa như thế, người ông ta không coi trọng nhất chính là đứa con trai út này.
Mắt môi Thời Sênh đều cong lên, “Thế thì chúng ta cứ chờ xem, đứa con trai mà ông không coi trọng nhất này có thể đi được bao xa?”
“Hừ.” Ông ta hừ lạnh một tiếng, cửa xe được kéo lên, xe lập tức hòa vào dòng xe ngoài đường.
Thời Sênh gãi gãi đầu, Lê Thành cung cấp cho cô nguồn tài chính và là cửa sau của cô ở Anh Lan, đổi lại cô sẽ cho hắn xí nghiệp của bảy đại gia tộc kia và một chút tin tức về Lê gia, tính ra, Lê Thành mới là người ra tay.
Hơn nữa, hắn lợi dụng cực kỳ tốt, khiến cho ông già hắn đưa ra quyết định nhanh chóng như thế.
Lê Thành có thể không phải anh hùng nhưng chắc chắn là gian hùng, cho hắn một viên đá kê chân thì hắn có thể một bước lên được tận trời.
“Tít tít…”
Chiếc xe màu trắng ngà xuất hiện bên cạnh cô, tiếng còi xe vang lên, gương mặt có thể hấp dẫn cả nam lẫn nữ của Ngôn Luật hiện ra trong tầm mắt Thời Sênh: “Cô giáo.”
Thời Sênh khom người cúi nhìn trong xe, “Sao cậu lại ở đây?”
Ngôn Luật gõ gõ đầu ngón tay lên vô lăng, giọng rất nhẹ nhàng và tự nhiên, “Cô giáo, có quy định nào nói em không thể tới đây sao?”
Thời Sênh: “…” Chẳng đáng yêu tí nào!
“Cô giáo, ở đây bắt xe không dễ đâu, nếu cô không chê thì để em đưa cô về.”
Ghét rồi, ông đây tự bay về.
Thời Sênh xoay người liền đi lên vỉa hè, Ngôn Luật híp mắt, dừng xe ở một chỗ, sau đó vội vàng xuống xe đuổi theo Thời Sênh: “Cô giáo, cô ghét em lắm à?”
“Cậu đoán đi.”
“Không đoán được.” Ngôn Luật nói rất thật, hắn chẳng hiểu cô chút nào.
“Thế thì đừng có hỏi.”
“Nhưng mà em muốn biết.”
“Cậu muốn biết thì liên quan gì tới tôi?” Ông đây cũng không có trách nhiệm phải trả lời câu hỏi của anh.
Ngôn Luật giữ chặt tay Thời Sênh, kéo cô vào lòng mình rồi ôm lấy, cằm gác lên đầu vai Thời Sênh, giọng nói mang theo hơi thở ấm áp của hắn phun lên vành tai cô, “Nhưng mà em thích cô.”
Thời Sênh: “…”
Hình như bản cô nương bị ảo giác rồi?
Tên ngốc Phượng Từ nhà cô có bao giờ chủ động thế này đâu?
“Cậu nói cái gì, nói to lên lần nữa xem nào.”
“Em thích cô giáo.”
Chắc chắn là mình gặp Phượng Từ giả rồi.
Ừm…
Không đúng, thứ này có phải hay không cũng chưa chắc mà, lỡ như con hàng đần độn Hệ thống kia hố ông thì phải làm sao hả?
Thời Sênh đẩy Ngôn Luật ra: “Tôi lớn tuổi hơn cậu.”
Tuy rằng Ngôn Luật đã học đại học năm ba nhưng mới chỉ 21 tuổi, còn nhỏ hơn nguyên chủ 1 tuổi.
“Em không ngại.” Ngôn Luật nhìn Thời Sênh, “Nếu cô giáo để ý, em có thể sửa lại tuổi trên chứng minh thư cho lớn hơn cũng được.”
“…” Ha hả, cậu cho rằng cậu sửa lại thì cậu sẽ lớn tuổi hơn ông đây thật sao? Mẹ cái đồ ngốc này!
“Cô giáo, cô cũng thích em mà, đúng không?” Giọng của Ngôn Luật hơi chứa vẻ mê hoặc, “Nếu không, sao buổi tối cô có thể đi mua thuốc cho em, cũng sẽ không bỏ đi những món ăn em không thích, sẽ không… Cô giáo, cô cũng thích em, đúng không?”
“Nghĩ nhiều rồi đấy.” Thời Sênh gạt tay Ngôn Luật ra, tiếp tục đi bộ về đằng trước.
Thần sắc Ngôn Luật lập tức ảm đạm, hắn nhìn theo bóng dáng Thời Sênh, đột nhiên tiến lên, giữ lấy hai vai cô rồi xoay người cô lại, cúi đầu muốn hôn.
“Chết tiệt!” Đầu Thời Sênh lập tức nghiêng đi, tránh khỏi Ngôn Luật.
Lực tay của Ngôn Luật càng lớn hơn, môi lập tức áp xuống.
Thời Sênh định đánh người theo bản năng, nhưng lúc chuẩn bị đánh rồi, trong đáy lòng lại dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Mẹ… kiếp!
Về sau, chẳng lẽ phải dùng cách này để phân biệt ư?
Chẳng lẽ vừa gặp đã hỏi, này, chàng trai, tới hôn một cái nào?
Ngẫm lại nếu cô mà làm như thế, chắc chắn sẽ bị chém.
“A…” Thời Sênh đẩy Ngôn Luật ra, giận dữ trừng mắt, “Cậu bị bệnh à?” Hôn một cái mà cũng cắn, cắn ông nội nhà cậu ấy.
Cô dùng lưỡi liếm liếm chỗ bị cắn, may mà không trầy da.
Ngôn Luật dùng ngón tay chạm nhẹ lên cánh môi, “Cô giáo, cô nhìn xem, cô cũng thích em mà.”
Thời Sênh hít sâu một hơi, không được, không nhịn nổi nữa, ông đây muốn đánh hắn một trận.
Thời Sênh kéo hắn quay về, đi tới chỗ chiếc xe, “Mở cửa, về ký túc xá.”
Ngôn Luật ngẩn ra, “Cô giáo…. chúng ta có thể từ từ mà.”
“Ha hả.” Xem trở về ông đây có đánh chết anh không.