Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1306 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1306: Pháp tắc của ác ma (11)
Mục Vũ ngẩn người nhìn Thời Sênh, tử khí trong mắt bị vẻ mê man thay thế. Dường như hắn chưa hiểu lắm ý của cô là gì nên cả nửa ngày cũng không có phản ứng.
Thời Sênh thong thả ghé sát lại, đến khi cô sắp đụng phải hắn rồi, bên ngoài lại có âm thanh vang lên.
“Chủ nhân, chủ nhân…” Giọng Giảo Đồng truyền qua cánh cửa có hơi nôn nóng và run run.
Vẻ mê man trong đáy mắt Mục Vũ rút đi, thân mình hơi lùi về sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, “Bọn họ tới rồi.”
Thời Sênh đứng dậy đi mở cửa, mặt Giảo Đồng tái mét chỉ ra phía bên ngoài khu nhà, “Có tịnh ma sư tới.”
Thời Sênh đi ra ban công nhìn, nơi này không cao lắm nên có thể nhìn rõ ràng mấy con phố xung quanh.
Phố Thiên Đường ngư long hỗn tạp, nhưng người ở nơi này có một đặc điểm chung, nghèo.
Đám người kia rất nổi bật, từ cử chỉ và quần áo trên người là có thể nhìn ra sự khác biệt rồi.
Mấy tên tịnh ma sư đi trước dẫn đường, ngẫu nhiên gặp phải ác mà còn phát sinh đánh nhau nữa.
“Chủ nhân, hình như bọn họ đang tìm người. Chúng ta có nên tránh hay không?” Hắn chỉ là ác ma bình thường, năng lực ngụy trang không giỏi như ác ma cấp cao, tịnh ma sư sẽ dễ dàng nhận ra ngay.
“Ngươi đi trước đi.” Thời Sênh xoay người vào nhà.
“Chủ nhân thì sao?” Giảo Đồng đứng ở cửa, không ngừng giậm chân, có thể thấy tâm tình bất an hiện tại của hắn.
“Muốn đi thì mau đi đi, không đi thì câm miệng lại.”
Giảo Đồng đấu tranh một hồi, cuối cùng chạy xuống dưới lầu.
Thời Sênh trở về bên người Mục Vũ: “Ăn no chưa?”
Mục Vũ khẽ gật đầu.
Thời Sênh lại bế hắn về sofa. Tuy rằng hắn vẫn không thể thích nghi được với chuyện này nhưng hiện tại đã không còn giãy giụa nữa.
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, bộ dáng bình thản, ung dung, dường như chẳng thèm để ý gì tới đám tịnh ma sư đang đi điều tra bên ngoài.
“Hiện tại cô đi còn kịp.”
“Quan tâm tôi sao?” Thời Sênh liếc mắt.
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì tới cô.”
“Sao anh biết bọn họ tới vì mình?” Thời Sênh duỗi tay chống xuống bên cạnh hắn. Mục Vũ phải dựa sát người về phía sau, “Em đã quên nói cho anh biết, hôm qua em đã đập tan Hội Học sinh kia rồi.”
Thời Sênh vươn tay, ngón tay di chuyển dọc theo chân mày xuống mũi rồi xuống môi.
Mắt Mục Vũ trợn trừng, dưới tình thế cấp bách, dùng bàn tay bị thương gạt tay cô ra. Mày hắn nhíu chặt, cổ tay hoàn toàn không có sức lực, trán toát mồ hôi lạnh.
“Em có làm gì anh đâu, phản ứng dữ như thế làm gì hả?” Tay hắn bị cầm lấy, “Không biết dùng tay kia à? Sao cứ phải dùng tay này?”
Mục Vũ cắn môi, “Quên mất…”
Hắn dừng một chút mới nói tiếp, “Hội Học sinh và cô có thù oán gì đâu.”
“Ừ thì từ nay sẽ có.” Thời Sênh cười lạnh một tiếng, “Ngày hôm qua chỉ dạy dỗ như thế là lời cho chúng rồi.”
Người của Hội Học sinh bắt nạt Mục Vũ không ít lần, trước kia nguyên chủ thấy thì sẽ ra tay dạy dỗ chúng một chút, cái này xuất phát từ tâm lý khế ước giả của mình không thể chật vật như vậy được.
Nếu không gặp thì nguyên chủ cũng sẽ không báo thù cho Mục Vũ.
Nhưng đây là người mà cô đặt trên đầu quả tim, những kẻ đó đừng hòng chạy thoát dù chỉ một tên.
Mục Vũ muốn rút tay về, Thời Sênh nắm rất chặt. Hắn hơi dùng sức, đôi tay kia lập tức buông ra, “Đừng dùng sức nữa, miệng vết thương rách mất.”
Mục Vũ thả tay xuống, gục đầu, tóc bạc ngăn trở tầm mắt hắn, “Cô tới Hội Học sinh cứu tôi ư?”
“Ừ.”
“Trước kia cô ấy không bao giờ xen vào việc của người khác.” Giống như cô trước đây, thờ ơ, lạnh nhạt, chỉ khi động chạm tới tôn nghiêm của cô ấy thì cô ấy mới ra tay.
Cô và Vị Tức giống nhau.
Thời Sênh biết “cô ấy” mà hắn nói là Vị Tức.
Vị Tức vốn rất không thích cái khế ước này, hơn nữa tính cách lại kiệt ngạo, một lòng muốn mạnh lên, rời khỏi Mục Vũ rồi thì sẽ không xen vào việc của người khác.
“Anh với em mà nói lại khác.”
Tay trái của Mục Vũ nắm lấy tay phải, “Khác chỗ nào chứ? Bởi vì cô nhận ra tôi có thể giúp cô mạnh lên phải không?”
Thời Sênh duỗi tay, nhéo cằm Mục Vũ, khiến cho hắn phải ngẩng đầu nhìn vào mình, “Em chỉ có hứng thú với con người anh, những cái khác em không để tâm, nghĩ cũng không.”
Mục Vũ hồi lâu không có phản ứng gì.
“Không hiểu lời này là có ý gì ư? Cái em muốn là người anh, trái tim anh. Em muốn anh thuộc về em, hiểu chưa đồ ngẫn?”
Hắn há miệng thở dốc, giọng thì thào: “Cô… muốn tôi?”
Thời Sênh nghiêm túc gật đầu: “Em muốn anh.”
Mục Vũ lại trầm mặc, Thời Sênh nhìn hắn như thế thì đoán được là hắn vẫn chưa hiểu ra rồi.
Thời Sênh ấn hắn xuống sofa, vẻ mặt Mục Vũ thay đổi, “Không được tới đây, cô không được tới đây…”
Trên mặt hắn hiện ra sự khủng hoảng làm cho gương mặt tái nhợt của hắn càng đáng thương hơn.
Hắn tự ôm lấy người, thân mình dán chặt vào sofa, nhìn cô chằm chằm với vẻ đề phòng, “Cô đừng tới đây.”
Thời Sênh: “…”
Bệnh này là bệnh gì?
Không thể một lần bình thường được à?
Ông chỉ muốn nói chuyện yêu đương một cách bình thường mà sao lại khó như vậy?
Thời Sênh lui về sau, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân. Mục Vũ nhảy xuống khỏi sofa, chân trần giẫm xuống đất, đi sang phòng bên kia, vẻ mặt khủng hoảng cũng đã biến mất.
“Rầm!”
Cửa phòng bị đá văng, Mục Vũ bình thản nhìn ra.
Vài người từ ngoài bước vào, bọn họ nhìn thấy người trong phòng thì lập tức giơ vũ khí trong tay lên, có người còn quay ra ngoài hô một câu: “Đại thiếu gia ở đây.”
Rất nhanh liền có người tiến vào.
Một người đàn ông đeo kính tiến vào dưới con mắt chăm chú của những người khác, rõ ràng hắn là kẻ cầm đầu ở đây.
Người đàn ông đeo kính đánh giá căn phòng một chút, ánh mắt dừng lại trên người Thời Sênh, “Đại thiếu gia, sử ma của ngài phải giao cho gia tộc bảo quản một thời gian.”
Mục Vũ không hé răng.
Gã mắt kính tiếp tục nói, “Đại thiếu gia, đây là lần cuối cùng, nếu cậu còn tái phạm thì gia tộc sẽ không che chở cho cậu nữa.”
Rồi hắn phất tay, “Mang đi.”
Mục Vũ vẫn không có phản ứng gì, chờ những người đó tới gần, hắn liền đi theo bọn họ rất nghe lời.
“Mục Vũ.” Thời Sênh gọi hắn.
Mục Vũ dừng lại, liếc về phía cô.
Thời Sênh vươn tay ra, “Lại đây.”
Mục Vũ nhìn chằm chằm bàn tay đó, bước chân hơi đổi hướng, nhưng tiếp sau đó lại dừng lại.
“Đại thiếu gia, mời.” Sắc mặt gã đeo kính nhìn hắn đầy lạnh lẽo.
Sự lạnh lùng dần ngưng kết trong mắt Thời Sênh, “Mục Vũ, em nói lần cuối cùng, lại đây.”
“Làm càn!” Gã mắt kính quát lớn, “Nơi này không tới phiên một sử ma như mày nói chuyện.”
Thời Sênh liếc nhìn hắn, “Lúc tôi nói chuyện, cũng không tới phiên một con chó ở đây cắn càn.”
“Mày…” Gã đeo kính tức giận tới xanh mặt, “Mang đại thiếu gia đi.”
Mục Vũ nhìn gương mặt lạnh dần đi của cô, đột nhiên thấy rất khó chịu, hắn đi về phía Thời Sênh theo bản năng, người bên cạnh vừa duỗi tay kéo hắn lại liền bị thứ gì đó phụt qua.
“A…”
Giơ tay lên thì chỉ thấy cả bàn tay cháy đen như bị thứ gì đó nướng cháy.
Mục Vũ thông suốt, quay người đi tới trước mặt Thời Sênh, đặt tay vào tay cô.
Thời Sênh hạ tay xuống, “Em nói rồi, anh không cần phải tỏ ra yếu thế trước bất kỳ kẻ nào hết, anh phải nhớ rõ cho em. Ai dám bất kính với anh, em sẽ giúp anh đòi lại gấp trăm lần.”