Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1409 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1409: Thành phố giáp ranh (5)
Liễu Thư không dám nhìn. Hắn quay đầu nhìn một đám đàn em, ý bảo bọn nó mau chạy đi.
Đám đàn em không những không chạy mà còn đi về phía Liễu Thư, ai nấy đều siết chặt vũ khí trong tay.
“Rầm!”
Một bóng người nện xuống ngay trước mặt Liễu Thư. Hắn trợn trừng mắt nhìn đội trưởng cả người đầm đìa máu tươi. Con ngươi gã đội trưởng hơi đảo, trong cổ họng phát ra thanh âm ùng ục, tay nắm lấy ống quần Liễu Thư.
“Đội trưởng!”
Những thành viên khác của đội thủ thành nghe thấy động tĩnh, vừa quay ra đã thấy đội trưởng nhà mình nằm bên chân Liễu Thư, mặt đầy máu, mặt mỗi người đều lộ ra vẻ giận dữ.
“Anh Liễu!” Đám đàn em cũng chạy về phía Liễu Thư. Một cây gậy bay qua mặt, Liễu Thư bắt lấy, rút chân ra rồi đánh về phía một đội viên đội thủ thành.
Đã có một đội viên đội thủ thành chết, còn là đội trưởng, Liễu Thư không còn đường chối cãi nữa. Hắn biết đám người của đội thủ thành này tàn nhẫn tới mức nào, không phản kích thì người chết chắc chắn là hắn.
Đội thủ thành đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhóm người Liễu Thư chỉ có công phu mèo quào, hoành hành giữa đám dân thường thì không vấn đề gì, nhưng gặp đám người chuyên nghiệp thì thảm rồi.
Liễu Thư bị người đá tới bò lên trên mặt đất.
“Liễu Thư, đội trưởng của bọn tao đã làm gì có lỗi với mày chưa, sao mày lại giết đội trưởng? Tao phải báo thù cho anh ấy!”
Liễu Thư nhìn cây gậy sắt giáng xuống người mình, xong rồi, hôm nay đời hắn coi như tàn rồi.
Đúng lúc hắn tuyệt vọng thì một màu đỏ vọt qua mắt hắn, người trước mặt hắn như bị rút hết sức lực, đổ ập xuống, đè lên người hắn.
Bốn phía đột nhiên khôi phục lại vẻ an tĩnh.
Không có tiếng đánh nhau, cũng không có âm thanh gì, nơi này chưa bao giờ yên tĩnh hơn thế.
“Cộp, cộp, cộp…”
Tiếng bước chân ngừng ở trước mặt hắn. Liễu Thư đau đớn quay đầu nhìn, còn chưa thấy rõ là ai thì thi thể đang đè trên người hắn đã bị người ta kéo ra rồi ném sang một bên.
Hô hấp đang bị nghẹn lại của Liễu Thư mới dần dần khôi phục lại. Hắn ngước nhìn lên. Thiếu nữ đang xách kiếm nhìn hắn với vẻ mặt bình tĩnh.
Mà ở sau lưng cô, người của đội thủ thành nằm đầy đất.
Liễu Thư cạn kiệt sức lực lại nằm bẹp xuống. Nhìn cái thi thể bên cạnh, hắn lại ghê tởm ngồi dậy, sờ cái đầu trọc của mình theo thói quen, cười khổ, “Cô Khương, tôi bị cô hại thảm rồi.”
Giết người của đội thủ thành là chọc vào phiền toái lớn.
Thời Sênh ngồi xổm xuống nhìn Liễu Thư, khóe miệng nhếch lên: “Anh muốn làm một kẻ mặc người xâu xé hay muốn làm một người được định ra quy tắc?”
“Ai mà muốn mặc người xâu xé chứ.” Liễu Thư thở dài, “Nhưng xã hội này vốn là như thế, cả đời này của chúng tôi cũng chỉ có thể sống ở đây.”
“Trả lời câu hỏi của tôi.”
Liễu Thư nhìn Thời Sênh, ý cười trên gương mặt cô làm hắn thấy hơi sợ, sao có người khi cười lại dọa người khác như thế chứ…
“Đương nhiên là người định quy tắc rồi.” Ai mà không có mộng tưởng chứ, khi còn nhỏ hắn cũng muốn làm anh hùng cái thế, cứu vớt thế giới này.
Nhưng sau đó, hiện thực nói cho hắn biết tất cả đều chỉ là mộng tưởng hão huyền.
“Cố lên.”
Liễu Thư: “…”
Thần kinh à?
Hắn còn tưởng cô muốn nói gì đó kiểu như cô sẽ dẫn dắt hắn trở thành người định quy tắc nọ kia. Ai mà ngờ được cô lại nói một câu như thế chứ.
Hoàn toàn khác những gì hắn tưởng! Xốc bàn!
Thời Sênh đứng dậy, chọc chọc thiết kiếm xuống đất: “Có cần tôi dạy anh cách xử trí đám người này mà không bị phát hiện không?”
Tốt xấu gì người cũng do cô giết, xử lý thi thể cũng không thành vấn đề.
Liễu Thư lập tức đứng lên từ mặt đất: “Cách gì?”
“Để người của anh mặc quần áo của bọn họ đi ra ngoài, cho người ta nhìn thấy người của đội thủ thành đã ra khỏi khu phố ngầm, sau đó tìm một nơi không có người cởi quần áo ra rồi rời đi là được.”
Khu số 7 có vài đường phố chính có camera theo dõi, còn lại các ngõ nhỏ hoàn toàn không có gì. Mà đường vào khu phố ngầm này hoàn toàn không có máy theo dõi, chỉ cần người bên ngoài nhìn thấy họ an toàn trở ra là được.
Đầu óc Liễu Thư xoay chuyển rất nhanh, biện pháp này có thể dùng được, nhưng vẫn còn vấn đề khác: “Vậy thi thể…”
Thời Sênh nhìn thi thể, cái này mới đúng là phiền toái.
Rốt cuộc thì ở thành phố giáp ranh này chẳng có ban đêm, đa số mọi người đều có thời gian nghỉ ngơi và làm việc nhất định, nhưng cũng có không ít người không như vậy.
“Tôi sẽ giải quyết, các anh làm việc của các anh đi.”
Liễu Thư muốn hỏi là giải quyết như thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt của Thời Sênh thì lập tức ngậm miệng không nói gì, triệu hồi một đám đàn em vẫn còn đang bị dọa tới phát ngốc thay đồ của đội thủ thành rồi ra ngoài.
Thời Sênh chờ bọn họ đi rồi mới nhét đống thi thể vào trong một cái nhẫn không gian rồi mang ra ngoài ném.
Nơi ném xác tốt nhất chính là sân thả thức ăn.
Sân thả thức ăn là một khối đất trống có tường vây quanh.
Nơi này không có ai gác, cũng chẳng ai có việc gì mà đi tới đây cả, tới gần mà bị dị chủng ăn thịt là đáng đời.
Thời Sênh bò lên tường cao, sau đó bị cảnh tượng sau bức tường làm cho rợn hết cả người.
Sân thả thức ăn lớn chừng hai sân bóng, bên trong toàn là thi thể, vô số, có thi thể đã thối rữa, có thi thể vẫn còn mới, vô cùng máu me, trong không khí phảng phất mùi tanh tưởi khó có thể hình dung được.
Trên những thi thể đó, mấy chục con dị chủng có diện mạo quái dị đang “ăn cơm”.
Thời Sênh xuất hiện trên tường cao, một dị chủng ở gần đó lập tức nhìn sang. Cái đầu nó tròn xoe, bên ngoài như bị dịch nhầy bao phủ, hoàn toàn không nhìn rõ mắt, cũng chẳng rõ đằng nào là trước, đằng nào là sau.
Nhưng mà nó vặn vẹo, hành vi quay đầu đó chứng tỏ nó đang nhìn cô.
Miệng loại dị chủng này nằm ở trên ngực, hai cánh tay như cánh gà đang nhét thức ăn vào miệng.
Đồ ăn đã chết thì chẳng có hương vị gì ngon, dị chủng lập tức ném thi thể ra rồi chạy về phía Thời Sênh.
Nó vừa động, những dị chủng khác cũng bị kinh động, tất cả đều chạy về phía cô.
Tràng cảnh cực kỳ đồ sộ.
Thời Sênh: “…”
Có bệnh à?
Thứ không chạy thì không ăn, nhất định cứ phải ăn thứ biết chạy.
Một con dị chủng biết bay, những con dị chủng khác thì chạy, nó bay tới đầu tiên rồi tấn công Thời Sênh.
Thời Sênh rất hiếu kỳ, đám người kia mang thức ăn tới đây làm cách nào để không bị dị chủng tấn công vậy?
Ý niệm này của cô vừa hiện lên, bên kia dị chủng đã phi tới trước mặt.
Aizz, mẹ kiếp!
Bọn mày đừng tới đây nữa mà!
Kiếm của ông đâu?
Đến khi Thời Sênh thu phục xong đám dị chủng ghê tởm kia thì thi thể trong sân thả thức ăn đều không thấy, bao gồm cả đám dị chủng kia nữa.
“Ong ong ong…”
Thiết bị thăm dò trên trời phát hiện sự khác thường nên bay thành một hàng về phía sân thả thức ăn.
Thời Sênh đánh rơi tất cả, thiết bị thăm dò không có khả năng tấn công, chỉ dùng để thám thính, thăm dò, vì thế chặn đánh đám này với Thời Sênh là quá dễ dàng.
Thiết bị thăm dò rơi xuống mặt đất như sủi cảo, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Những người khác mà ở đây thì chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp.
Loại thiết bị thăm dò này tuy rằng không thể tấn công nhưng tốc độ rất nhanh, bọn họ liều sống liều chết cũng không làm rơi được một cái, cô gái này lại đánh dễ như bắn chim vậy.
Chờ đến khi đám thiết bị thăm dò này không còn cái nào bay tới nữa, Thời Sênh mới chậm rãi nhảy xuống từ bức tường.
Xác chết trong trường thả thức ăn của khu số 7 biến mất cùng với mấy chục đầu dị chủng, thiết bị thăm dò cũng bị tổn thất rất nhiều.
Đại quân dị chủng chắc chắn không vui. Đến nửa đêm, khu số 7 bị dị chủng bao vây, thậm chí có một đám dị chủng bắt đầu tấn công con người.
Khu số 7 lâm vào hỗn loạn.