Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1471 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1471: Ác bá của tinh tế (39)
Cesar không nói hắn ở Đế Đô Tinh làm gì, chỉ nói vừa lúc hắn ở đó nên được chứng kiến tràng tàn sát kia.
Bởi vì có nội gian nên phòng ngự của Hạ gia nhanh chóng bị công phá, Hạ Sơ vì để đám người đó không bắt được mình nên đã kích nổ quả bom trên người.
Trong sáu đại gia tộc đều có sự đấu tranh rất gay gắt, nhưng họ có một điểm chung giống nhau, đó là không bao giờ thần phục kẻ bên ngoài, thà tình nguyện chết đi cũng nhất định không cấu kết với kẻ khác làm việc xấu.
Thi thể của Hạ Sơ không phải do Cesar mang ra mà là do Kỷ Điệp đưa ra, vừa lúc bị hắn gặp được.
Kỷ Điệp còn chưa biết phải an trí thi thể Hạ Sơ thế nào thì Thời Sênh đã giết trở về, cô ta biết Thời Sênh sẽ không bỏ qua cho mình nên đã giao thi thể cho Cesar.
“Làm gì có lắm chuyện trùng hợp như thế, anh cảm thấy tôi sẽ tin à?” Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn Cesar, “Lúc đó chắc anh đã bắt đầu tính kế tôi rồi chứ gì?”
Cesar: “…”
Hắn cúi đầu che giấu ám quang vừa lóe lên trong mắt, đến lúc ngẩng đầu lên lại là nụ cười cợt nhả kia: “Tiểu Sênh Nhi, sao cô có thể nghĩ tôi xấu xa như thế chứ?”
“Ngượng quá, tôi vốn xấu xa như thế đấy.” Thời Sênh lạnh nhạt, “Anh có dám dùng cái mặt của anh thề là anh không bắt đầu tính kế tôi từ lúc đó không?”
Cesar lập tức giơ tay thề: “Tôi lấy mặt tôi ra thề, tôi không hề tính kế cô từ lúc đó.”
Hắn tỏ vẻ rất chân thành: “Tiểu Sênh Nhi, cô phải tin tôi, tôi không hề tính kế cô từ lúc đó.”
Ngoài ý muốn?
Ngoài ý muốn mà dám uy hiếp ông sao?
Tưởng ông bị đần à?
“Cesar, nhiều năm thế rồi mà càng ngày anh càng không biết xấu hổ nhỉ?” Khóe miệng Thời Sênh nổi lên một mạt cười lạnh, “Các người làm cách nào để mời được Cơ gia vậy?”
Ngưng hồn trận là trận pháp của Cơ gia, người của Cơ gia cũng không có nhiều, ngưng hồn trận kia chắc chắn xuất phát từ tay bọn họ, hơn nữa còn là cao tầng.
Cesar: “Là Cơ Chính.”
Mẹ… kiếp!
Cơ Chính là cha của Cơ Dạ.
Thời Sênh nghĩ, hình như trong thời gian đó, gia chủ Cơ gia đổi thành Cơ Dạ.
“Ngưng hồn trận yêu cầu cái giá rất lớn, Cơ Chính và Kỷ Điệp phải dùng sinh mạng của mình để đổi.” Cesar thu lại nụ cười cợt nhả trển mặt, vẻ mặt nghiêm túc như một sự tôn trọng với mạng sống con người, “Lúc đó tôi cũng không ngờ Kỷ Điệp có thể mời được Cơ Chính. Sau đó tôi mới biết, Cơ Chính thiếu Hạ gia một nhân tình lớn, Hạ Sơ là người họ Hạ duy nhất nên ông ta đồng ý bày ngưng hồn trận.”
Trong đầu Thời Sênh nhanh chóng sắp xếp lại mọi chuyện.
Hạ gia bị diệt, Kỷ Điệp đưa thi thể của Hạ Sơ ra ngoài thì gặp phải Cesar, vì biết sẽ bị cô đuổi giết nên Kỷ Điệp liền giao Hạ Sơ cho Cesar.
Sau đó cô bắt được Kỷ Điệp, Kỷ Điệp cầu cô cho cô ta thời gian một tháng.
Lúc đó Lam Tinh còn chưa có phòng ngự nghiêm mật như bây giờ, cô đưa Thời gia tới đây rồi lại dẫn Trảm Long Vệ đi tìm Liên minh tính sổ, một cá nhân muốn trà trộn vào rất dễ dàng.
Kỷ Điệp nhân cơ hội này liên hệ với Cơ Chính, dùn ngưng hồn trận để cứu Hạ Sơ…
Không, có lẽ trước khi cô bắt được cô ta thì cô ta đã sắp xếp xong với Cơ Chính rồi.
Cơ Chính và Hạ gia có tình nghĩa ư?
Có, lúc tuổi trẻ, Cơ Chính giống với hầu hết những người khác, tuổi trẻ điên cuồng, nói trắng ra là đầu óc nóng lên, mắc bệnh thần kinh, một mình muốn đấu cả Trùng tộc, kết quả chẳng cần nói cũng biết, suýt chút nữa đã chết trong tay Trùng tộc, may mà có người họ Hạ đi ngang qua cứu được ông ta.
Nhưng vẫn còn có cái khó hiểu, nếu Cơ Chính muốn cứu Hạ gia thì hà tất gì phải đợi lúc Hạ gia chết hết rồi mới ra tay?
Thời Sênh day day ấn đường, còn tên đần Cesar này nữa, sao hắn lại có thể xuất hiện đúng lúc như thế được?
Cô tuyệt đối không tin những gì gã này nói.
Quá nhiều điểm đáng ngờ.
Thời Sênh nhìn Cesar: “Hạ Sơ còn sống không?”
Cesar không đáp mà hỏi lại: “Tiểu Sênh Nhi, cô cảm thấy dùng hai mạng người có đổi được một mạng không?”
Ai mà biết được, hành vi này là nghịch thiên mà đi còn gì.
Kỷ Điệp thì cô còn có thể lý giải được, vì áy náy, vì không đành lòng, cô ta ân hận.
Nhưng Cơ Chính thì sao phải làm thế chứ?
Đừng nói với cô về cái gọi là đạo làm người, Cơ Chính là chủ một gia tộc, dù hắn có hỗ trợ thì cũng sẽ không dùng mạng của mình để đổi.
Cesar biết Thời Sênh nghi ngờ cái gì, nhưng giờ hắn không thể nói nhiều, nói càng nhiều thì càng lộ ra nhiều cái sai.
Khi hai người còn đang trầm mặc thì lời mời trò chuyện của Diêm gia chủ được gửi tới.
Đầu ngón tay của Thời Sênh nhấp một cái, nửa thân mình của Diêm gia chủ xuất hiện trong hư không.
“Ngài Cesar cũng ở đây à?” Diêm gia chủ hơi kinh ngạc, cảm xúc mới khởi động trong mắt liền bị áp xuống, biến mất không thấy.
Cesar hơi gật đầu, lễ phép chào hỏi: “Diêm gia chủ.”
“Nếu đều ở đây, vậy tôi gọi Cơ gia chủ và Tấn gia chủ lên luôn, Thời gia chủ không có ý kiến gì chứ?
Thời Sênh nhìn về sân luyện tập, cơ giáp đang xoay tròn 90 độ giữa không trung rồi lao thẳng xuống, thân cơ giáp màu đỏ cực kỳ bắt mắt.
Chắc là hắn vẫn còn muốn chơi một lúc nữa.
Thời Sênh đồng ý với thỉnh cầu của Diêm gia, Cơ Dạ và Tấy Tây nhanh chóng xuất hiện, hiển nhiên hai người này cũng biết Cesar.
Tông gia và Mộ gia không ở đây, rõ ràng là đã bị bọn họ bài xích ở ngoài.
Mọi người chào hỏi nhau xong, Diêm gia chủ là người nhiều tuổi nhất ở đây liền mở miệng, “Thời gia chủ, hôm nay chúng ta không nói về Linh, chúng ta tâm sự về Hạ gia đi.”
Thời Sênh liếc nhìn Cesar, hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim uống café, làm bộ không nghe thấy gì.
Thời Sênh ngoài cười nhưng trong không cười, hơi nhếch khóe miệng, giọng nói không nghe ra vui buồn, “Được thôi.”
Cô muốn nhìn xem bọn họ có thể vẽ vời ra cái gì.
Ba vị gia chủ liếc nhìn nhau, Diêm gia chủ hắng giọng nói tiếp: “Lúc trước Liên minh cấu kết với Hoàng thất để tạo ra hỗn loạn trong các gia tộc chúng tôi, để chúng tôi ốc không mang nổi mình ốc, sau đó nhân cơ hội này vây công Hạ gia. Hạ gia diệt vong là vì có nội gian, Thời gia chủ, chuyện này cô không thể tính lên đầu chúng tôi được đúng không?”
“Đúng thế!” Tấn Tây lớn tiếng phụ họa.
“Tôi nói tính lên đầu các người lúc nào?” Thời Sênh buồn cười, “Nhiều năm như vậy, các người cảm thấy trong lòng tôi có oán hận với các người, tôi có nói như vậy sao?”
“Nếu cô không có oán thì sao nhiều năm như thế mà vẫn còn nhằm vào chúng tôi.” Tấn Tây lập tức đập bàn.
Ánh mắt Thời Sênh liếc qua, “Chẳng lẽ muốn tôi phải quỳ bái các người sao? Các người là cái thá gì hả?”
“Thời Sênh, cô nói chuyện đừng có quá khó nghe như thế!” Tấn Tây tính tình nóng nảy, căn bản không nhịn nổi nên lập tức ghé sát màn hình chửi ầm lên.
Thời Sênh bình thản, mặc kệ Tấn Tây ở bên kia quát om sòm, “Vậy ông đừng nghe, tôi có cầu xin ông phải nghe đâu.”
“Tấn gia chủ.” Diêm gia chủ thấy tình thế không đúng nên vội vàng trấn an Tấn gia chủ, “Hôm nay chúng ta không tới để cãi nhau.”
Tấn Tây nhìn vào mắt Diêm gia chủ, tựa hồ nghĩ tới cái gì nên lại hừ một tiếng rồi tức giận bất bình quay về chỗ ngồi.
Diêm gia chủ trấn an Tấn Tây xong lại nói tiếp: “Thời gia chủ, chân tướng năm đó thật sự là như vậy, không phải chúng tôi thấy Hạ gia chết mà không cứu.”
Chuyện này không nói rõ ràng thì nhất định cô ấy sẽ không nhả ra.
“A, tôi cũng chẳng nhằm vào các người mà.” Thời Sênh nhướng mày, khóe miệng xuất hiện một nụ cười ác ý, “Tôi chỉ ngứa mắt với các người thôi.”
Tấn Tây lại muốn nổi điên nhưng đã bị Diêm gia chủ duỗi tay ngăn lại, hắn chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Thời Sênh một cái.
Con ranh đáng ghét này!