Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1481 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1481: Xin chào trợ lý (2)
“Chưa thấy người đàn bà nào không biết xấu hổ như cô.” Có lẽ nữ sinh kia đã không tìm được từ nào để hình dung Thời Sênh nữa rồi.
“Giờ thì gặp rồi đấy.” Thời Sênh lấy từ trong túi áo ra cái di động đã nứt vỡ màn hình, thuần thục bấm gọi 110.
Có việc tìm cảnh sát.
“Alo, nơi này là bệnh viện Đồng Nhân, tầng ba, phòng 12, có người dùng ngôn ngữ công kích, thóa mạ tôi, tạo ra bi thương rất lớn cho tôi, nếu tôi tự sát thì đều là lỗi của họ cả…”
Hai nữ sinh kinh hãi, tiến lên hất cái điện thoại bên tai Thời Sênh đi, di động rơi xuống đất vỡ tan tành.
Nữ sinh tức giận dậm chân, “Cô nói bậy cái gì thế hả? Cô tự sát thì liên quan gì tới chúng tôi chứ?”
Thời Sênh nhìn di động đã vỡ vụn, cười rất không có ý tốt, “Giờ các cô em chẳng những phải bồi thường tổn thương tinh thần cho chị đây mà còn phải đền cả một chiếc di động đấy.”
Những vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không phải vấn đề.
Vấn đề không thể dùng tiền để giải quyết… vậy làm tới thôi!
“Cái gì?”
Hai nữ sinh nghi ngờ bản thân bị ảo giác, cô ta ném di động của họ trước mà giờ lại đòi họ đền di động?
Bị điên rồi sa?
Sự thật đã chứng minh, người phụ nữ này không những bị điên mà còn hoàn toàn điên.
Bên cạnh bệnh viện là cục cảnh sát, Thời Sênh vừa gọi cảnh sát xong thì bên kia liền phái người lại dò hỏi sự tình xảy ra, Thời Sênh một người nắm giữ sân nhà.
Nói bọn họ không được sự đồng ý đã chụp ảnh cô, còn có ý đồ tung lên mạng, xâm phạm quyền chân dung của cô, quyền danh dự, dùng ngôn ngữ công kích cô, còn ra tay với cô, nói một loạt tới mức hai nữ sinh kia không khỏi sửng sốt.
Những chuyện này có sao?
Thời Sênh càng nói càng nghiêm trọng, cảnh sát xem camera theo dõi xong liền đưa ra nhận định.
Hai nữ sinh này tới quấy rầy người bệnh trước, riêng chuyện này họ đã đuối lý rồi, sau khi cảnh sát xác minh xong mọi chuyện liền yêu cầu hai nữ sinh kia xin lỗi Thời Sênh.
Ở trước mặt cảnh sát, ai mà chẳng phải thu liễm một chút, hai nữ sinh kia cũng không ngoại lệ.
Trước khi cảnh sát tới, bên ngoài còn chưa có nhiều người để ý, cảnh sát tới thì lập tức nơi này bị đầy người vây lại, sắc mặt hai nữ sinh đỏ bừng, giằng co mãi không muốn xin lỗi.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên một trận xôn xao, còn có tiếng hét chói tai, một cô gái đeo kính râm tiến vào, chủ nhân của di động bị ném nhìn thấy cô ta thì sáng mắt lên: “Chị họ!”
Trợ lý bên người cô gái kia vừa tiến vào liền đóng hết cửa lại, ngăn trở ồn ào bên ngoài.
Kha Bội Hân tháo kính ra, để lộ gương mặt trang điểm tinh xảo, nhưng lúc này trên gương mặt đó lại chẳng hề có một chút kiên nhẫn nào khi nhìn hai nữ sinh kia: “Hai đứa làm sao thế này?”
“Chị họ, ả đàn bà này bắt nạt em, ném di động của em còn làm ác nhân cáo trạng trước, bắt em phải xin lỗi cô ta, chị phải làm chủ cho em!” Nữ sinh lập tức kéo Kha Bội Hân tới để tố cáo.
“Cô là ai?” Cảnh sát phụ trách không nhận ra người tới, cau mày hỏi.
Kha Bội Hân bày ra vẻ mặt “anh không biết tôi là ai sao?”.
“Đây là chị họ Kha Bội Hân của tôi, đang là diễn viên hot nhất hiện tại, anh không biết à? Anh có thể thường xuyên nhìn thấy chị ấy trên ti vi đấy.” Nữ sinh vô cùng đắc ý, thậm chí còn có vẻ khiêu khích nhìn về phía Thời Sênh, biểu tỷ tới rồi, tôi xem cô còn dám kiêu ngạo không?
Thời Sênh nhếch miệng cười lạnh.
Kha Bội Hân, tiểu hoa đán nổi tiếng nhất hiện nay, cũng là nghệ nhân mà Tiết Vũ Hòa đang dẫn dắt.
Đại đa số tài nguyên trên tay nguyên chủ đều bị Tiết Vũ Hòa cướp về cho Kha Bội Hân, nếu cô ta mà còn không nổi tiếng được thì đúng là vô lý.
Người đại diện không cùng bàn nên nghệ sĩ nhìn người đại diện phía địch cũng không hợp mắt, nguyên chủ rơi vào tình trạng ngày hôm nay cũng có một phần công lao của Kha Bội Hân này.
Cảnh sát nhân dân hoàn toàn không nể tình: “Tiểu hoa đán với đại hoa đán cái gì, các cô đừng có gây trở ngại cho công việc của chúng tôi.”
Bọn họ cả ngày vội như lửa bén sau mông, làm gì có thời gian quan tâm diễn viên nào hot bao giờ, lũ lưu manh móc túi trên đường họ thấy còn quen mắt hơn đám minh tinh này nhiều.
Kha Bội Hân bị cảnh sát làm cho xấu hổ, nhưng cô ta là nghệ sĩ, không thể nổi nóng, lại còn đang ở trước mặt cảnh sát nữa, vì thế cô ta chỉ có thể nhịn xuống.
“Không biết em họ của tôi đã làm gì sai mà phải xin lỗi người phụ nữ kia?” Kha Bội Hân nhìn về phía Thời Sênh, Thời Sênh đáp lại cô ta một nụ cười hài hước không hề khách khí.
Kha Bội Hân híp mắt, cô ta lại còn có thể cười được sao?
“Cô là chị họ cô ta?” Cảnh sát nhân dân hỏi.
Kha Bội Hân thu lại tầm mắt, gật đầu.
Cảnh sát nhân dân ghi nhanh trên bản ghi chép mấy chữ rồi dùng khẩu khí xử lý việc theo phép công, nói: “Vừa lúc, sau này dạy dỗ người nhà cho tốt một chút. Đây là bệnh viện, cô ta xông vào phòng bệnh của người khác, chụp ảnh người ta lại còn xung đột với bệnh nhân. Không xảy ra chuyện gì còn đỡ, nếu gặp người bị bệnh tim, xảy ra chuyện thì có chịu trách nhiệm nổi không? Giờ các cô phải xin lỗi, sau đó đền di động cho người ta, có ý kiến gì nữa không?”
Kha Bội Hân như thể vừa nghe được lời thoại ngoài sức tưởng tượng, “Anh có biết cô ta là ai không hả?”
“Tôi quan tâm cô ta là ai làm gì.” Cảnh sát nhân dân đã sắp mất hết kiên nhẫn, “Chuyện này là em gái nhà cô sai trước, xin lỗi đương sự thì có vấn đề gì sao?
Kha Bội Hân: “…”
“Không đâu chị họ, rõ ràng cô ta nói hươu nói vượn, cô ta ném di động của em nên em mới xảy ra cãi cọ với cô ta, có sai cũng là cô ta sai chứ.” Có lẽ là do có hậu đài nên nữ sinh kia cũng tự tin hơn nhiều.
“Cô không chụp ảnh người ta, người ta sẽ ném di động của cô chắc?” Cảnh sát sầm mặt, cao giọng nhắc nhở, “Đây là bệnh viện, cô ấy là người bệnh.”
Người thường cũng có quyền riêng tư chứ đừng nói là người bệnh đang nằm viện.
Tầm mắt Kha Bội Hân đảo qua người cảnh sát nhân dân và Thời Sênh một vòng, không phải ả đàn bà này đã cấu kết với cảnh sát rồi đấy chứ?
Nói gì thì nói, đây là nơi công cộng, bên ngoài còn nhiều người như vậy, nếu cô ta gây ra chuyện gì không hay ở đây thì sẽ rất bất lợi.
Sau khi đã cân nhắc kỹ càng, trước vẻ mặt đã mất hết kiên nhẫn của cảnh sát, Kha Bội Hân vỗ vai nữ sinh: “Tiểu Cầm, em cứ nói xin lỗi trước đi.”
“Chị họ?”
Kha Bội Hân nhìn cô ta, nữ sinh tức tới dậm chân bình bịch, trừng mắt với Thời Sênh: “Xin lỗi!”
Tại sao cô ta phải xin lỗi chứ?
Cô ta chụp ảnh không phải vì chị họ vẫn luôn nói người đàn bà đó đáng ghét cỡ nào, cô ta nhìn thấy mới chụp theo bản năng thôi, giờ lại bắt cô ta xin lỗi, tại sao chứ?
Thời Sênh không tỏ ý kiến nên cảnh sát coi như cô đã đồng ý, lại yêu cầu Kha Bội Hân bồi thường di động cho cô.
Di động cũng không phải của hãng nổi tiếng gì, giá chỉ hơn 2000 tệ, Kha Bội Hân cũng chẳng để ý tới chút số tiền cỏn con ấy, chờ Trình Hi ra viện rồi sẽ từ từ thu thập.
Kha Bội Hân muốn trực tiếp đưa tiền nhưng Thời Sênh không cần, cô ta chỉ có thể bảo trợ lý ra ngoài đi mua một cái điện thoại mới về.
“Trình Hi, cô cứ chờ đấy cho tôi.”
Thời Sênh bóc hộp điện thoại mới ra, ngẩng dầu nhìn cô ta nói bằng giọng quái dị: “Sợ quá nha!”
Đầu óc Kha Bội Hân cũng chẳng thông minh gì cho cam, nếu không có Tiết Vũ Hòa điều khiển ở đằng sau và có một gương mặt xinh đẹp thì sao có thể bò lên vị trí như bây giờ chứ.
Loại người này chẳng có gì đáng sợ, giết trong một giây.
[Ký chủ, đây là thế giới hiện thực!] Không phải thế giới giả thuyết, không phải!!